Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1690: Nếu có ánh trăng (2)

Khương Vọng nhẹ nhàng giẫm lên mặt biển, tung người bay lên, tiêu sái rơi xuống trước mặt Tả Quang Thù.
Bàn tay của Ma Hô La Già rất lớn, đủ chỗ cho hắn đặt chân.
Hắn khom người xuống, cười híp mắt giơ lên hai ngón tay, gõ nhè nhẹ lên cái trán trơn bóng của Tả Quang Thù.
Lại nghiêng tai làm ra vẻ như đang lắng nghe. Sau đó cau mày nói: "Không đúng, vì sao lại không nghe thấy tiếng nước chảy?"
Loại tâm trạng hụt hẫng này của Tả Quang Thù, thoáng chốc biến mất.
"Cái gì chứ!" Hắn không nhịn được đẩy tay Khương Vọng ra.
"Đệ biết năm nay ta bao nhiêu tuổi không?" Khương Vọng khoa trương nhìn hắn: "Ta từ nhỏ nỗ lực đến hiện tại, lớn hơn đệ rất nhiều tuổi đó! Đệ muốn bây giờ theo kịp bước chân của ta, không cản trở ta, sao đệ dám nghĩ như thế hả? Có phải đã quá xem thường đệ nhất nội phủ đã định trước sẽ lưu danh sử sách như ta rồi không? Hả?"
Tả Quang Thù nhất thời không thể phản bác.
"Theo ta thì, đệ thật ra cũng không nên khó chịu gì cả."
Khương Vọng lại dào dạt ý tưởng nói: "Trên đời này có rất nhiều người không bằng Khương đại ca của đệ, từ nam đến bắc, từ đông đến tây, trên dưới mấy trăm năm, cái gì mà Vương Di Ngô, Tần Chí Trăn, Hoàng Xá Lợi, Hạng Bắc, Ngũ Lăng... Tính ra nhiều quá đếm không hết! Bọn họ đều là thiên kiêu một nước, thiếu niên anh kiệt cả đấy, cũng không thấy ai sống không nổi!"
"Đắc ý gì chứ!" Tả Quang Thù cắn răng nói: "Sớm muộn gì ta cũng vượt qua huynh!"
Cốc!
Khương Vọng vô cùng thuận tay búng trán hắn một cái, cười tủm tỉm nói: "Nói xong rồi."
Tả Quang Thù oán hận nghĩ, sau này nhất định sẽ búng lại.
Hắn không nhịn được nhe răng quở trách, cảm thấy trán rất đau.
Nhưng trong lòng lại thật sự rất ấm áp.
Nếu Sơn Hải Cảnh có trăng, thì tối nay thật ra sẽ là một đêm rất đẹp.
Đi trên mặt nước phẳng lặng như gương, Vương Trường Cát không khỏi nghĩ như thế.
"Tính ra ngươi và hắn cùng vào nội viện một lúc, nên rất quen thuộc nhỉ?" Hắn thuận miệng hỏi.
"À, đúng là rất quen thuộc.” Phương Hạc Linh vẫn đi sau lưng Vương Trường Cát, giẫm lên mặt nước, phát ra một loạt âm thanh rất nhỏ, lan tỏa trong buổi đêm yên tĩnh.
Lúc chưa sử dụng Hận Tâm thần thông, gã đã có dáng vẻ như vậy rồi.
Lớn lên không khó nhìn, đương nhiên cũng không xuất sắc.
Không có loại khí chất khiến người ta khó quên, ấn tượng mà gã cho người khác cảm thấy chính là trầm mặc ít nói.
Gã từ từ nói: "Năm đó ta xem hắn là kẻ địch, xem hắn là đối thủ nhất định phải đánh bại. Cũng luôn luôn nỗ lực vì mục tiêu đó."
Cho dù là một nhân vật như Vương Trường Cát, cũng nhất thời ngẩn người.
Chắc là cảm thấy, điều này quá mức khó tin.
"Hắn và đường huynh Phương Bằng Cử của ta, là huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ có tất cả là năm người, người lớn tuổi nhất, tính tình hiền lành nhất tên là Lăng Hà. Người thích rượu như mạng, tính tình lại rất nóng nảy tên là Đỗ Dã Hổ. Người có dáng vẻ rất đẹp tên là Triệu Nhữ Thành. Bọn họ ở ngoại môn đạo viện rất nổi tiếng, gọi là ‘Phong Lâm Ngũ Hiệp."
Phương Hạc Linh vừa nói, vừa lắc đầu, khóe miệng có một nụ cười khó hiểu: "Cũ rích không? Giống như một người qua đường đang kể chuyện xưa của người khác.”
Vương Trường Cát nhất thời không nói.
Lúc hắn sống ở thành Phong Lâm, đóng cửa sống một mình, không quan tâm đến chuyện gì cả, ngược lại hoàn toàn không biết những chuyện bên ngoài Vương thị tộc, cũng không hề quan tâm.
Vương Trường Tường thường sẽ nói với hắn một số chuyện, nhưng mà cũng sẽ cố ý tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến đạo viện.
Phong Lâm Ngũ Hiệp...
Đúng như lời Phương Hạc Linh, nghe có chút thô tục.
Nhưng mà lại có một loại chí khí thiếu niên.
Hắn gần như có thể thông qua miêu tả của Phương Hạc Linh, phác họa ra được, Khương Vọng lúc đó, là dáng vẻ gì.
Giống như những gì mà Khương Vọng nói, khí đó hắn còn rất ngu ngốc, rất dễ bị lừa gạt.
Bao gồm vả Phương Hạc Linh, Bạch Cốt tà thần...
"Nhưng mà ta rất khát khao." Phương Hạc Linh cũng không biết Vương Trường Cát nghĩ gì, tiếp tục nói: "Ta rất muốn gia nhập bọn họ..."
Nói đến đây, gã dừng lại.
Dường như trong khoảnh khắc hồi tưởng này, mới rốt cuộc nhìn thấy thời niên thiếu của chính mình.
Sau đó gã nói: "Cho nên thật ra lúc đó, ta không hề cảm thấy cái tên này thô tục, ta cảm thấy nó rất uy phong. Ta muốn trở thành Phong Lâm Lục Hiệp".
"Chỉ là bọn họ thường không nhìn ta, ta làm thế nào cũng không thể tham gia vào hội đó được. Ta không thể nào nhận được sự tán thành của bọn họ, cho nên ta mới khiến cho mình xem thường bọn họ. Cho nên sau khi ta vào nội viện, ta liền tự nói với mình, ta nhất định phải khiến cho bọn họ xem trọng ta. Gã buông tay, giống như muốn nói, hóa ra lúc đó ta chính là như thế. Ta thừa nhận ta đã từng như vậy.”
"Sau đó thì thế nào?" Đối với câu chuyện không thú vị lắm này, Vương Trường Cát lại giống như rất hứng thú.
"Sau đó..." Phương Hạc Linh hạ mắt, không nói tiếp, nói vòng sang chuyện khác: "Hiện tại còn nói chuyện này, cảm thấy rất vô nghĩa, lòng tự ái lúc niên thiếu không đáng nhắc tới. Nếu như mọi chuyện có thể không xảy ra, ta thà rằng vĩnh viễn bị bọn họ xem thường."
Lòng tự ái của thiếu niên thật ra cực kỳ nặng.
Nhưng người với người khác nhau.
Vương Trường Cát hiểu rõ. Cho dù Phương Hạc Linh tự nguyện vấy bẩn bản thân, lựa chọn của gã cũng không hề ti tiện.
Suy nghĩ một chút, hắn hỏi: "Vì sao bọn họ lại xem thường ngươi?"
"Ai mà biết?" Phương Hạc Linh lắc đầu: "Có lẽ là bởi vì thiên phú của ta chưa đủ để khiến bọn họ xem trọng, cũng có lẽ bọn họ muốn trút giận thay đường huynh của ta?"
"Trút giận thay đường huynh của ngươi?"
"Tộc trưởng Phương gia lúc đó, là phụ thân của ta.” Phương Hạc Linh hạ giọng xuống: "Người rất yêu ta, vô cùng yêu ta. Người làm mọi chuyện, cũng là vì nghĩ cho ta. Người quản lý tài nguyên gia tộc, thiên vị ta, chứ không phải là đường huynh có thiên phú tốt hơn. Đường huynh ta vì vậy mà xa lánh ta."
“Năm người bọn họ tình cảm rất tốt, vì vậy có địch ý với ta, bây giờ nghĩ lại, cũng.
cảm thấy bình thường."
"Vậy trước khi đường huynh của ngươi xa lánh ngươi thì sao?" Vương Trường Cát hỏi: "Không phải ngươi nói, bọn họ luôn xem thường ngươi sao? Trước khi đường huynh của ngươi xa lánh ngươi, thì lại bởi vì sao?"
"Ta không biết." Phương Hạc Linh lắc đầu, cười cười: "Có thể là bởi ta là phế vật đi.”
Vương Trường Cát dừng bước, chậm rãi nói:
"Ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta, nếu như ngươi hiểu ta, thì nên biết, trong chuyện này, ta không cảm thấy vui khi hạ thấp ngươi. Không chỉ là thế, nói đúng hơn, bất luận ngươi làm gì, cũng không thể tác động đến tâm tình của ta. Ta nói như thế, ngươi.
hiểu chưa?"
"Thật xin lỗi.” Phương Hạc Linh lập tức cúi người áy náy nói: "Là thói quen tự xỉ vả bản thân của ta, không liên quan đến ngài. Ta sẽ sửa, nhất định sẽ sửa."
"Vì sao ngươi không tự mình đến hỏi một chút?" Vương Trường Cát nói.
Phương Hạc Linh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Hỏi cái gì?"
"Hỏi đám Khương Vọng một câu, lúc ấy vì sao lại xem thường ngươi."
Phương Hạc Linh cúi đầu nhìn bóng nước: "Ta chưa từng nghĩ đến.”
"Hình như ngươi không muốn đối mặt với Khương Vọng."
Vương Trường Cát nói.
"Ta không biết.”
"Ngươi ghét hắn sao? Hay là thù hận?"
Phương Hạc Linh trầm mặc hồi lâu, nói: "Đại khái là ghen ghét đi.”
Lúc đó giống như có gió, mặt nước hơi rung động, rất nhanh liền tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận