Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2444: Dù cửu tử nhất sinh vẫn không hối hận (2)

Ví dụ như vụ án Lôi quý phi đã bị phủ bụi rất nhiều năm, cùng với Lâm Huống và Ô Liệt có liên quan đến vụ án này, hắn đã tận lực để lấy lại danh dự cho hai vị danh bộ, cũng thức thời dừng lại trước bức tường đen lịch sử kia.
Ví dụ như hắn ở ngay trước mặt Thiên tử, đã đích thân từ chối chức vụ đô úy Bắc Nha.
Cùng với lần này, hắn từ chối giết Trần Trì Đào, chiêu hàng Trúc Bích Quỳnh, cự tuyệt lợi ích khổng lồ từ quần đảo Cận Hải. Dù nói như thế nào đi chăng nữa, không cần nói bản thân Kỳ Tiếu xuất phát từ mục đích gì, thì những mệnh lệnh phát ra trong cuộc chiến Mê giới lần này, Kỳ Tiếu đã được Thiên tử trao toàn bộ quyền lực quân sự, ở một mức độ nào đó, nàng ta chính là đại biểu cho Thiên tử!
Thiên tử có thể để cho Khương Vọng điều tra vụ án Lôi quý phi, cũng có thể tán thưởng việc Khương Vọng dừng lại trước lằn ranh giới đỏ.
Gã có thể dung túng Khương Vọng không muốn đánh mất ý chí độc lập của bản thân, không muốn trở thành con dao lạnh lùng nhất vì đế quốc, vì có thể quán triệt ý chí của Thiên tử.
Nhưng gã có thể dung túng Khương Vọng thật sự chống đối mình hay không?
Giống như bên trong vụ án Lôi quý phi, nếu lúc đó Khương Vọng bất chấp tất cả tiến thêm một bước nữa, kết quả sẽ như thế nào?
Bản thân hắn cũng vô cùng rõ ràng!
Tại sao lại để Trọng Huyền Tuân tới mang hắn trở về, tại sao lần yết kiến này lại bị lạnh nhạt như vậy.
Đều là bởi vì Khương Thanh Dương hắn đang chạm vào, thậm chí là đã chạm vào lằn ranh cuối cùng!
Thiên tử Tề quốc vô cùng sủng ái hắn, coi hắn như cánh tay phải, là trụ cột, là tường thành tương lai, thậm chí còn vì sự an nguy của hắn mà nổi giận với Quân thần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này có lẽ vẫn sẽ là giơ cao đánh khẽ.
Nói không chừng chỉ là phạt bổng mà thôi.
Nhưng chuyện phát sinh ở Mê giới, lựa chọn của hắn như ở chỗ đó sẽ là lần cuối cùng sao?
Bản thân Khương Vọng có nguyện ý trở nên “thông minh” hơn, “khéo đưa đẩy” hơn không?
Phải đáp lại nộ khí của Thiên tử như thế nào đây?
Hàn Lệnh đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Khương Mộng Hùng cũng đã làm mẫu vô cùng thân thật!
“Nhưng ta là Khương Vọng.”
Hắn thầm nói trong lòng.
Tứ hải trong cơ thể cùng chung chấn động, sóng to gió lớn.
Ngũ phủ trong cơ thể cùng tỏa sáng rực rỡ.
Trong Uẩn Thần điện, thân thể do thần hồn ngưng tụ ngồi cao trên thần tọa khẽ cúi đầu.
Môi mấp máy, lẩm bẩm:
"Ta có thể sẽ làm…"
“Không, ta nhất định sẽ làm.”
“Không, ta đã làm rồi.”
“Ta đã làm rất nhiều chuyện mà bản thân không muốn làm.”
“Rất nhiều lần, ta không phải là ta thật sự.”
“Ở đây, ta sẽ mãi mãi không có được… ‘chân ngã’ của ta!”
Thần hồn hiển hóa ngồi trên thần tọa ngẩng đầu lên.
Mà Khương Vọng đứng trong Đắc Lộc cung, cúi gầm mặt, hai tay nâng cao, trong tay bưng một kiện…ngọc quan!
“Thần Khương Vọng, hôm nay cởi bỏ hầu phục, tháo ngọc quan, trả lại tước ấn… khẩn cầu Thiên tử cho phép thần từ quan!”
Hàn Lệnh, vị tổng quản thái giám đã trải qua biết bao sóng gió, lúc này cũng phải động dung!
Gã đã nghĩ đến Khương Vọng có thể sẽ trẻ người non dạ, có thể sẽ cảm thấy ủy khuất, có thể sẽ tranh luận với Thiên tử…
Nhưng gã vạn lần không ngờ, Khương Vọng lại muốn rời khỏi Tề quốc!
Không bàn đến địa vị của Khương Vọng ở Tề quốc ngày nay cao đến mức nào, không luận những gì hắn đã có và sẽ có được. Chỉ một vấn đề thôi ! Hắn muốn chết phải không?
Mới hai mươi hai tuổi, danh tiếng vang danh thiên hạ, chẳng lẽ đã sống chán rồi ư?!
Thiên tử Tề quốc không nói gì.
Khương Vọng cũng không có động tác khác.
Vẻ tĩnh lặng bên trong Đắc Lộc cung tựa như nặng vạn quân!
Cho dù lấy tu vi của Hàn Lệnh, cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Không biết đã qua bao lâu.
Thiên tử mới mở miệng, giọng nói cao vút, không nghe ra cảm xúc bên trong:
“Võ An hầu mệt rồi, Hàn Lệnh, tiễn hắn về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Lệnh vội vàng chạy đến bên Khương Vọng, đưa tay ra hiệu:
“Hầu gia, mời đi bên này.”
Nếu không phải đang ở trước mặt Thiên tử, gã hận không thể lập tức trói Khương Vọng lại rồi khiêng đi!
“Bệ hạ!”
Nhưng Khương Vọng lại hô lớn một tiếng.
Tiếng hô này của hắn như xé ruột xé gan, có mấy phần chân tình, nhưng lập tức cưỡng ép chặn lại cảm xúc bao hàm trong đó, từng chữ từng chữ nói:
“Con đường của thần… không phải ở đây!”
Tề Thiên tử yên lặng nhìn hắn.
Mà hắn cũng không còn ngẩng đầu lên nữa.
Hắn uốn sống lưng của mình lại, để lộ cổ họng, đây là tư thế nghểnh cổ đợi giết.
Điều này khiến Tề Thiên tử nhớ đến đứa trẻ ngậm ngọc trắng trước Tử Cực điện năm đó, nhớ đến trận thu sương kia.
Đêm qua có phải quá dài dằng dặc, gió có phải quá lạnh không?
Vị quân công hầu trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện nay nếu muốn một lòng phản bội đào tẩu, cho dù là Cảnh quốc, Tần quốc hay Sở quốc, đều sẽ tranh nhau đến vỡ đầu tiếp nhận. Đừng thấy có người hiện tại không ưa gì Khương Vọng, hận không thể tùy tiện gán tội danh, giết rồi róc thịt hắn. Nếu Khương Vọng muốn quy hàng, Đại La sơn, Ngọc Kinh sơn, Bồng Lai đảo đều có thể mở rộng cửa đón chào!
Sau khi rời khỏi Mê giới, Khương Vọng có rất nhiều cơ hội để đến bất kỳ nơi đâu, trên người hắn không hề bị trói buộc.
Nhưng hắn lại đường đường chính chính trở về Tề quốc, đường đường chính chính diện thánh, đường đường chính chính… từ quan.
Ha ha!
“Từ quan” lại có thể gắn liền với “đường đường chính chính”.
Thiên tử Tề quốc cười lạnh một tiếng:
“Bây giờ trẫm mới hiểu được, tại sao đêm qua ngươi lại nhất định phải canh giữ cung thành. Khương Vọng, ngươi thật sự cho rằng canh giữ của cung một đêm, là đã đủ với chức trách Kim Qua võ sĩ của mình sao. Có phải ngươi cảm thấy, như vậy là ngươi và trẫm đã không còn gì vướng bận?!”
Xem như Thanh Dương trấn nam, là Thanh Dương tử, là Võ An hầu, hắn dựng cờ ở Dương địa, đoạt quán quân ở Hoàng Hà, thắng thiên kiêu Cảnh quốc ở Tinh Nguyệt Nguyên, chém tướng đoạt cờ trên chiến trường Tề Hạ, liều chết phá trận, phong ấn Họa Thủy, vạn tử nhất sinh ở Yêu giới, hao tổn cả một đội quân ở nơi này!
Xem như bộ đầu Thanh bài, hắn truy tra vụ án Lôi quý phi, cho đến khi Lâm Huống và Ô Liệt được truy phong Thiên La Địa Võng bá mới dừng lại. Trước lằn ranh giới đỏ do Thiên tử vạch ra, cho tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Hữu Tà bên trong đó một cái công đạo.
Ngay cả chức vị hư danh như Kim Qua võ sĩ, hắn cũng hoàn thành chức trách canh giữ cung thành vào đêm trước khi cáo từ.
Từ khi hắn làm quan ở Tề quốc đến nay, tất cả các trận đại chiến của Tề quốc, hắn đều không vắng mặt. Nơi nào nguy hiểm chết người, hắn nhất định là người xung phong đi đầu.
Tất cả những gì hắn có được ở Tề quốc, đều là đánh đổi bằng từng vết sẹo trên người. Hắn xứng đáng với tất cả chức vị, tước vị, bổng lộc của mình.
Nhưng hắn lại chỉ cúi đầu nói:
“Ân ngộ và tín nhiệm của bệ hạ, Khương Vọng không cách nào báo đáp, đời đời kiếp này cũng khó lòng chu toàn. Cũng chính vì như vậy, thần không thể ở lại Tề quốc thêm nữa.”
“Ngươi thật sự biết mình đang nói gì sao?”
Tề Thiên tử hỏi.
“Thần không dám nói năng bừa bãi!”
Khương Vọng vô cùng thành khẩn nói ra:
“Thần chỉ là ở Sa Bà Long vực, tận mắt chứng kiến cả ngàn quân hy sinh, mờ mịt không biết đi đâu về đâu. Thần chỉ là sùng kính sự vĩ đại của Điếu Long Khách, nhưng lại không biết làm thế nào để cân bằng với lợi ích quốc gia. Thần chỉ là từng kề vai chiến đấu với Trần Trì Đào, là chiến hữu sinh tử với Trúc Bích Quỳnh, không biết làm sao để vẹn toàn trung nghĩa… Thần! Thần chỉ là nhìn thấy ‘chân ngã’ trong lòng, nhưng lại càng đi càng xa. Thần chỉ là tự cho là bản thân đã nhìn thấy con đường, nhưng mọi người lại đều chỉ về phương hướng khác. Bệ hạ!”
Giọng nói của Khương Vọng run rẩy:
“Chẳng lẽ cả đời này của thần, đều phải sống trong tình cảnh khó cả đôi đường như vậy sao?”
“Ngươi quá làm càn rồi, Khương Thanh Dương! Ngươi oán khí rất nặng!”
Tề Thiên tử ngồi trên đài đá, chỉ tay về phía Khương Vọng, quát:
“Ngươi có biết chỉ bằng những lời này của ngươi, nếu trẫm giết ngươi, sẽ không người nào dám bất mãn hay không?!”
Đắc Lộc cung rộng lớn bỗng chốc như bước vào mùa đông lạnh giá.
Cửa sổ chưa kết sương mà lòng đã phủ đầy tuyết.
Hàn Lệnh tuy chỉ là người đứng ngoài quan sát nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, máu tươi giống như không thể lưu động.
Phía dưới bầu không khí vắng vẻ yên tĩnh giống như chết này, chỉ có một chữ “giết” vang vọng.
Quân thần ngày xưa hòa thuận, những lời trách mắng và nói cười, tất cả đều hoàn toàn tan biến.
Lúc này, Khương Vọng chỉ có thể cảm nhận được uy nghiêm của Thiên tử.
Uy nghiêm trần trụi, nắm giữ sinh tử của hắn!
Thiên tử Đông quốc muốn giết một người, thì cho dù là ai trên đời này cũng không cứu được. Uy thế này nặng hơn vạn vạn quân!
Sống lưng hắn làm sao gánh vác nổi?
Nhưng Khương Vọng chỉ nghiến răng nói:
“Hôm nay thần là thần tử của Tề quốc, hôm nay thánh thượng là vua của muôn dân. Quyền sinh sát trong tay không phải trời cao cho, mà đều nằm trong tay bệ hạ. Sinh tử của thần đều do bệ hạ định đoạt. Nhưng thần không thể khi quân, càng không muốn lừa gạt bệ hạ. Thần đã nhìn thấy con đường của mình, một người vụng về như thần, chỉ có thể bước đi trên con đường của chính mình. Nếu bệ hạ muốn giết thần, thần cũng không oán trách. Nếu trên con đường cầu đạo của mình, thần dù chết cũng không hối tiếc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận