Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1033: Thái miếu

Ngày 23 tháng 5 năm Nguyên Phượng thứ 55.
Là một ngày mang ý nghĩa trọng đại.
Ngày ấy Tề đế tự mình tới thái miếu, bái tế Tiên Hoàng.
Ở trước mặt liệt tổ liệt tông hoàng triều Khương thị mà tuyển chọn ra nhân tài cho đất nước, đích thân động viên, để bọn họ xuất chiến Hoàng Hà Hội.
Mà thiên kiêu của Tề quốc cũng phải thể hiện thiên tư tuyệt thế trước ánh nhìn chăm chú của thiên tử và bách tính thiên hạ, nhằm chứng minh bản thân thực sự có tư cách đại diện cho Tề quốc xuất chiến.
Đến lúc đó, văn võ bá quan đều có mặt, dòng họ hoàng thất đều đến.
Những lão niên phàm nhân trên trăm tuổi ở Lâm Truy thành, cùng với chín mươi chín hộ dân được Phủ Tông Nhân chọn ngẫu nhiên cũng được đến quan sát buổi lễ.
Tất cả là vì "Đại Sư Lễ".
Đại Sư Lễ, quần chúng vây xem.
Khi vua chúa xuất chinh thảo phạt, quân dung cử chỉ, đều có kỷ cương, nhất là khi thiên tử ngự giá thân chỉnh, lại càng uy nghi long trọng hơn.
Nói cách khác, khắp cả Tề quốc xem Hoàng Hà Hội như một trận đại chiến, dùng nghi lễ quốc chiến để thiết đãi.
Những chuyện xảy ra trên buổi lễ lần này sẽ được sử quan ghi chép lại.
Mà kết quả trong buổi "Đại Sư Lễ", chẳng hạn như chọn ra danh sách Nội Phủ Cảnh, Ngoại Lâu Cảnh ... Tất cả sẽ được người chuyên trách dán bố cáo, truyền khắp Lâm Truy để cả thiên hạ cùng xem.
Từ đó cũng chứng minh thiên kiêu này được toàn bộ Tề quốc thừa nhận, thật sự có thể đại diện Tề quốc đi tranh đấu cùng anh hùng thiên hạ.
Mãi cho đến tận giờ phút này, Khương Vọng mới biết được Hoàng Hà Hội còn quan trọng hơn so với hắn tưởng tượng.
Đó tuyệt đối không chỉ là danh tiếng thiên kiêu đệ nhất thiên hạ!
Cũng vì thế, tại sao Tả Quang Thù lại nói đứng đầu Tề quốc, đứng đầu Sở quốc không phải là hạng nhất, chỉ có đứng đầu Hoàng Hà Hội mới thật sự là thiên hạ đệ nhất!
Mà trên Hoàng Hà Hội chắc chắn có thứ đáng để tranh đoạt vị trí đệ nhất thiên hạ, mới khiến cho thiên kiêu các nước dốc hết toàn lực, khiến cho danh hiệu thiên hạ đệ nhất này thực sự có sức thuyết phục để thế gian công nhận.
Bởi vì Khương Vọng chủ động muốn tham gia Hoàng Hà Hội, vậy nên Trọng Huyền Thắng và Yến Phủ đều cho rằng hắn biết ý nghĩa thực sự của Hoàng Hà Hội, nên không một ai nói những thứ này cho hắn biết.
Cho đến tận bây giờ, Khương Vọng biết về Hoàng Hà Hội cũng chỉ dừng lại ở "thiên hạ đệ nhất" cùng với "đàm phán phân chia địa bàn", thậm chí cũng không biết phương pháp phân chia địa bàn như thế nào...
Chẳng qua cũng không quá quan trọng.
Không cần biết cạnh tranh cái gì, không cần biết Hoàng Hà Hội quan trọng thế nào. Một khi Khương Vọng đã quyết định tham gia, vậy hắn sẽ không lùi bước...
Càng quan trọng càng tốt!
Càng quan trọng thì càng có thể đoạt được nhiều thứ hơn.
Càng quan trọng càng đáng giá!
Vì nằm trong danh sách thiên kiêu Nội Phủ, nên lúc trời còn tờ mờ sáng Khương Vọng đã cùng Trọng Huyền Thắng ngồi kiệu ra ngoài.
Dựa vào gia thế của Trọng Huyền Thắng, tất nhiên gã cũng là một thành viên trong số những người "xem lễ", đồng thời còn dẫn theo Thập Tứ.
May là mấy kiệu phu đều là tu sĩ siêu phàm, nếu không thì khó có thể khiêng được kiệu chứa một người toàn thân thịt mỡ cùng với một người toàn thân là giáp.
Kiệu của phủ Bác Vọng Hầu nên kiểu cách rất đẹp đẽ, Khương Vọng ngồi ở trong kiệu lại là một trong những nhân vật chính của "Đại Sư Lễ" lần này. Triều đình còn đặc biệt gửi tới một minh bài, lúc này đang treo ở trước cửa kiệu.
Vì vậy kiệu lớn một đường đi thẳng đến gần thái miếu.
"Đại Sư Lễ" lần này được tiến hành ở ngay trên quảng trường trước thái miếu.
Tề quốc có võ phong gì lớn, hoặc các cuộc chinh phạt diệt quốc xưa nay, đều có truyền thống cầm tù hoặc hiến đầu trước thái miếu.
Tiến hành "Đại Sư Lễ" ở trước thái miếu cũng không khác.
Hí hí... hí!
Cỗ kiệu mà Khương Vọng ngồi vẫn chưa dừng lại, bản thân hắn thì đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng có tiếng ngựa hí vang lên, móng ngựa đạp trên đất như đánh trống, hung ác vang dội đến trước kiệu mới dừng lại.
Khá lắm, đây là ai? Dám phóng ngựa ở vùng phụ cận thái miếu?
Mặc dù vẫn chưa tới thái miếu, chưa thể nói là đại bất kính.
Nhưng cũng không tránh khỏi... có chút phách lối!
Khương Vọng vẫn còn đang phân tích âm thanh.
Bỗng nghe người đến hỏi: "Có phải là Khương Vọng không?"
Cũng không phải là quá thất lễ.
Minh bài treo bên ngoài kiệu, có muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc này Khương Vọng đang ngồi ở phía bên trái trong kiệu, tuy đây là một cỗ kiệu rất lớn, nhưng cũng bị Trọng Huyền Béo và Thập Tứ ép ra bên rìa.
Nghe thấy giọng nói này, hắn lập tức vén non nửa màn kiệu lên, nhìn ra ngoài.
Người đến là một thanh niên khá anh tuấn, nhưng lại đặc biệt kiêu căng.
Chỉ thấy y mặc một bộ cẩm phục hoa y, cưỡi một con ngựa cao lớn, trên thân con tuấn mã còn buộc một quả cầu vải nhiều màu, còn có lụa tung bay, giống như một tên tân lang!
Trên cổ con ngựa treo một chiếc minh bài, chứng minh người này cũng là một trong những nhân vật chính hôm nay.
Chỉ là vừa khéo miếng minh bài kia lại quay vào trong, cho nên không nhìn thấy tên trên đó.
Giống như con cháu của tướng môn, nhưng Khương Vọng đoán khả năng y xuất thân từ thế gia quan văn.
Nói đến đây thì cũng có một hiện tượng rất thú vị, là do Khương Vọng tự mình tổng kết ra được.
Hiện tại các công tử bên trong Lâm Truy thành, đại đa số người xuất thân gia đình quan văn thì thích cưỡi ngựa, bày ra dáng vẻ nam tính. Còn người xuất thân từ thế gia võ tướng, thì trái lại thích ngồi kiệu, tỏ vẻ nho nhã. Tóm lại mọi người đều muốn hướng đến mục tiêu "văn võ song toàn".
Đương nhiên, lý do mà Trọng Huyền Thắng ngồi kiệu không hề liên quan đến chuyện này, gã ngồi kiệu chỉ vì thấy thoải mái mà thôi.
"Ngươi là?" Khương Vọng lễ phép hỏi.
"A." Người đến cười mỉa mai một tiếng: "Ta muốn dạy cho ngươi biết, đồ mạ vàng cuối cùng cũng không phải là vàng thật, giở trò lừa bịp thì khó tránh khỏi sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ!"
Khương Vọng: ...
Không thể hiểu nổi!
Khương Vọng quay đầu lại nhìn Trọng Huyền Thắng một cái, ý muốn dùng ánh mắt hỏi: "Người này bị gì vậy?"
Trọng Huyền Thắng cũng không phí lời, trực tiếp chen lên phía trước, vén một bên màn kiệu lên rồi nhô đầu ra, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"
Một chữ này của Trọng Huyền Béo thực sự quá vang dội, cuồn cuộn như tiếng sấm sét.
Rất có khí thế diệt thiên quân vạn mã.
Dọa cho con ngựa của tên kia run rẩy lên.
Cũng may con ngựa này có huyết thống bất phàm, cuối cùng không làm ra biểu hiện gì mất mặt.
Khương Vọng chú ý thấy xung quanh đã có không ít người, tất cả đều kinh hãi nhìn. Phải biết rằng, ngoài trừ những bánh tính may mắn cùng các cụ già kia, những người có thế đến thái miếu hôm nay không phú thì quý, chuyện có thể khiến bọn họ kinh hãi cũng không nhiều.
Dám chửi đổng ở ngay phụ cận thái miếu, đây là muốn ghi danh sử sách đến điên rồi?
Những ánh mắt hoặc sáng hoặc tối tụ lại nơi đây khiến cho tên phóng ngựa cản đường cực kỳ lo lắng.
Hiển nhiên y cũng không ngờ Trọng Huyền Thắng cũng ở trong kiệu, lại càng không nghĩ tới Trọng Huyền Thắng một lời không hợp đã tức giận gào lên. Nếu thực sự cãi nhau thì phải kết thúc như nào? Chỗ này cách thái miếu cũng không xa.
Sắc mặt y hết xanh lại trắng, cuối cùng không thể chửi mắng với Trọng Huyền Thắng, đành nghiêm túc nói:
"Khương Thanh Dương, tốt nhất là ngươi giành được suất đi Hoàng Hà Hội, ta sẽ dốc sức chỉ điểm cho ngươi trên đường đi!"
Nói xong y quay người lại, cưỡi ngựa rời đi.
Khương Vọng cạn lời.
Cho dù là người tu dưỡng như hắn cũng muốn chửi mẹ nó.
Ngươi tự nhiên đến khiêu khích ta, nhưng ta còn chưa kịp nói một câu nào hết.
Người mắng ngươi là Trọng Huyền Béo, ngươi không tìm hắn thì cũng thôi đi, trước khi đi lại còn buông một câu hung ác như vậy, con mẹ nó lại còn nói với ta!
Trên mặt Khương Thanh Dương ta viết ba chữ "dễ bắt nạt" hay sao?
Nghe giọng điệu này, tên kia hẳn là người tham dự hai trận khác.
Trong số những người tham gia trận Ngoại Lâu và tràng ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế, thì Khương Vọng chỉ biết mỗi Bảo Bá Chiêu.
Người này chẳng lẽ là vị nhị đệ tử Kế Chiêu Nam của Quân thần?
Sao lại ngốc nghếch như vậy!
Không, hẳn là không đến mức đó...
Nếu như người đứng đệ nhất trong số dưới ba mươi tuổi của Tề quốc lại cẩu thả như thế, vậy thì y đừng đi nữa kẻo mất mặt...
Khương Vọng ngồi trở lại trong kiệu, ném ánh mắt nghi ngờ qua Trọng Huyền Thắng như kiểu "Ngươi lại đắc tội ai rồi?"
"Nhìn ta làm gì?"
Đối lập với vẻ mờ mịt không biết gì của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng lại hiểu rõ, chỉ nhếch miệng nói: "Giận chó nhà giàu đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận