Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1978: Còn chiến tiếp được không? (1)

Đương nhiên nhớ rõ, vì sao lúc trước Khương Vọng lại phải đi xa vạn dặm, vì sao Trọng Huyền Thắng phải mạo hiểm tham dự bí cảnh Thiên Phủ.
Bí cảnh Thiên Phủ với giá trị cực thấp, tính nguy hiểm lại cực cao, không phải là lựa chọn hàng đầu của đệ tử danh môn đỉnh cấp. Hứa Tượng Càn thuần túy đi là để tăng thêm kiến thức, Lý Long Xuyên thì là đi cùng bằng hữu để ngắm phong cảnh. Chỉ có Trọng Huyền Thắng là hoàn toàn tay trắng, mạo hiểm xông vào bí cảnh là để giành lấy chút lợi thế cho bản thân. Lúc đó Vương Di Ngô chính là vì nghiền ép hy vọng của Trọng Huyền Thắng mà nhập cảnh!
Đương nhiên hắn cũng nhớ, chính vì Trọng Huyền Tuân sáng chói như thế, chiếu rọi khắp Lâm Truy, mới khiến Trọng Huyền Thắng không thể không điên cuồng nỗ lực, dùng hết mọi khả năng để tranh đấu.
Người có đạo mạch trời sinh như Trọng Huyền Tuân, sinh ra đã có được tất cả. Trọng Huyền Thắng được Khương Vọng giúp đỡ, mà vẫn dùng hết tất cả những gì mình có mới giành được tư cách so đấu công bằng trên chiến trường phạt Hạ này. Đương nhiên nhớ rõ, ở ngoại ô phía tây Lâm Truy, dưới Điểm Tướng đài, trước mặt vạn quân, Trọng Huyền Tuân đã một bước trở thành Thần Lâm như thế nào, hoàn toàn giành chiến thắng trong cuộc tranh làm tiên phong! Phong cách làm việc của Trọng Huyền Tuân, cũng rất có phong cách của Trảm Vọng đao. Trước khi phạt Hạ bắt đầu, hắn đã xung phong nhận việc, lấy dũng khí đối mặt với sinh tử, dùng thực lực của bản thân ngay trước mặt tam quân, giành lấy suất đi tiên phong phạt Hạ, một phát đánh thẳng vào chỗ hiểm. Nếu Trọng Huyền Thắng không tiếp được chiêu, đồng nghĩa đã thua một nước! Thế nên Khương Vọng mới chưa chuẩn bị kỹ càng, mà đã phải xuất trận, lâm trận lập lầu thứ tư. Sau đó Trọng Huyền Thắng có nói, Trọng Huyền Tuân cố ý đợi đến lúc bắt đầu phạt Hạ mới vào Thần Lâm, để chèn ép thế của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, dùng cuộc chiến phạt Hạ để tranh tước vị Bác Vọng Hầu. Tuy là hiểm ác, nhưng không phải không có lý.
Ngay trước vạn quân ép Khương Vọng ra tay, muốn nhìn thấy phong cảnh mạnh nhất của Ngoại Lâu Cảnh, giải quyết xong chút tiếc nuối ngày đó ở dưới đài Quan Hà, thành tựu Thần Lâm vô khuyết. Cũng không hẳn là không có ý muốn dựng lên uy thế vô địch, đánh vỡ ý chí chiến đấu của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng! Trọng Huyền Thắng nhớ hết, Khương Vọng cũng nhớ. Nhưng nhìn thấy Trọng Huyền Tuân gặp nạn trên chiến trường, Khương Vọng lại vẫn không chút do dự đuổi theo. Bất cứ khi nào, Khương Vọng cũng đứng về phía Trọng Huyền Thắng, nên tiên thiên là địch, không phải bạn của Trọng Huyền Tuân. Đương nhiên Khương Vọng cũng không phải kiểu người thích bị đánh. Bị Trọng Huyền Tuân đánh bại trước vạn quân, không phải trải nghiệm tuyệt vời gì. Hắn đã tận lực dùng hết mọi thứ có thể, ngay cả đạo đồ chi kiếm chưa khống chế được cũng rung lên, nhưng cuối cùng vẫn không có khả năng khiêu chiến Thần Lâm vô khuyết...
Cuối cùng vẫn bình thản chấp nhận mình chiến bại. Đương nhiên cũng có người ủng hộ Khương Vọng, nhưng số người muốn dìm Khương Vọng, chỉ muốn giẫm hắn lún xuống bùn cũng không hề ít. Bao nhiêu người mắng hắn chỉ có hư danh, bao nhiêu người cười nhạo hắn chẳng qua cũng chỉ có thế. Đã từng thờ phụng như thần tượng, sau này lại giẫm lên như giậm đất. Những điều ấy, đều bắt đầu từ trận đấu thua đó. Nhưng không vui là một chuyện, Khương Vọng chưa bao giờ vì vậy mà sinh lòng oán hận Trọng Huyền Tuân. Tranh chấp trước mặt vạn quân đương nhiên phải dựa vào bản lĩnh. Trọng Huyền Tuân có thể một bước trở thành Thần Lâm vô khuyết, đó là bản lĩnh của Trọng Huyền Tuân. Trọng Huyền Tuân lớn hơn Khương Vọng mấy tuổi, tu hành thêm mấy năm cũng là bản lĩnh của Trọng Huyền Tuân! Hắn chưa bao giờ hận vận mệnh bất công, chỉ hận mình phải chăng còn chưa cố gắng đủ, vì sao không đủ mạnh. Từ trước đến nay, Khương Vọng đối đầu với Trọng Huyền Tuân đều là vì Trọng Huyền Thắng. Giống như hồi ở Sơn Hải Cảnh, hắn cũng là vì Tả Quang Thù mà đối đầu với Đấu Chiêu. Hai người đương nhiên có thể gọi là đối thủ của nhau, vì nhiều lần tranh nhau tước vị Bác Vọng Hầu, oán hận cũng đã tích lũy từ sớm. Nhưng trên chiến trường, đều là quân Tề, là đồng đội, thù oán cá nhân không thể đặt cao hơn việc công! Nếu hôm nay Khương Vọng coi như không thấy, để mặc Trọng Huyền Tuân thân tử đạo tiêu, vậy danh hiệu đệ nhất thiên kiêu đế quốc Đại Tề của Khương Vọng sẽ không còn ai lay động được nữa. Nhưng một đệ nhất thiên kiêu như vậy, không phải là điều Khương Vọng muốn! Giống như lúc xưa đoạt giải nhất Hoàng Hà chi hội, trước hắn đánh thắng Hạng Bắc có Trọng Đồng, tiếp đó thắng Tần Chí Trăn là Thiên Phủ, sau nữa tiếp tục thắng tuyệt đỉnh Hoàng Xá Lợi, trận chiến ấy vô cùng ác liệt. Phải là đi tranh sáng với quần tinh, chứ không phải làm hạc giữa bầy gà! Tất cả những gì hắn có ngày hôm nay, không có thứ gì là do người khác nhường cho, không có cái gì là có được từ hãm hại người khác. Trên con đường hắn đi tới lúc này, tất cả những gì hắn theo đuổi đều là theo đuổi một cách đường đường chính chính, dù là thắng hay thua, vinh hay nhục, đều phải tự tay làm ra! Nếu Trọng Huyền Tuân chết trong chiến trường phạt Hạ, cuộc tranh giành tước vị Bác Vọng Hầu sẽ không còn gì hồi hộp nữa, cho dù từ hôm nay trở đi, Trọng Huyền Thắng không làm gì nữa, thì cũng không còn ai có khả năng tranh thứ này với hắn. Nhưng một tước vị Bác Vọng Hầu như vậy, là thứ Trọng Huyền Thắng muốn ư? Điều Trọng Huyền Thắng muốn là cạnh tranh công bằng, dùng trí tuệ của mình để giành lại tất cả những gì vốn thuộc về minh, điều hắn muốn là rửa sạch mọi tủi thân, uất ức hắn đã phải chịu từ nhỏ đến lớn một cách đường đường chính chính. Hắn không cần một ai an ủi, hay nhượng bộ, hắn sẽ tự ra mặt cho mình! Khương Vọng hiểu con người Trọng Huyền Thắng, giống như Trọng Huyền Thắng hiểu Khương Vọng! Nên hai người một trước một sau, đều không chút do dự đưa ra quyết định của mình. Cũng một lần nữa, cùng hướng về nhau! Người chung chí hướng, mới thành huynh đệ. Người tâm đầu ý hợp, mới là bạn thân! Khương Vọng phóng lên mây xanh, bay nhanh về phía trước. Trọng Huyền Thắng dẫn quân cuốn theo binh sát theo sau. Chạy rầm rầm trong địa bàn Phủ Tang. Giống như những lần họ cùng quyết định và trải qua cùng nhau trong quá khứ. Hai người từng có lúc không đồng ý quan điểm của nhau, nhưng cuối cùng họ vẫn luôn ủng hộ nhau. Thiện Phúc Thanh Vân không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, Khương Vọng đạp mây bay nhanh, đồng thời bắt đầu dẫn động sức mạnh của tinh không xa xôi. Ngũ phủ rung lên, bốn lầu cùng sáng, tinh quang tắm thể, dồn ý vào kiếm. Chỉ có chiến ý, không có sợ hãi. Đạp Bức thú đang đuổi giết Trọng Huyền Tuân kia, có thể nói là tương đương với hai cường giả cấp độ chiến lực Thần Lâm. Khương Vọng nghĩ chưa hẳn mình không có khả năng giữ chân nó mấy hiệp, đến lúc Trọng Huyền Thắng dẫn quân đuổi tới, hợp tác với một Thần Lâm trong đó để chiến đấu. Dù Trọng Huyền Tuân có bị thương nặng hơn nữa, nhưng nếu chỉ là một chọi một, chắc không đến mức bị ép đến mức phải chạy trốn khắp nơi đâu! Hắn đoán bên Hạ Quốc nhất định vẫn còn cường thủ đang phong tỏa bốn hướng, khả năng duy nhất cứu viện Trọng Huyền Tuân bây giờ chính là ác chiến ngay tại đây, tập trung ưu thế sức mạnh, cố gắng tạo ra một lỗ hổng. Đánh xuyên qua lưới phong tỏa, mới có một đường cơ hội. Trọng Huyền Tuân không thể chạy trốn nữa! Thân ảnh Khương Vọng đến gần cực nhanh, đương nhiên hai bên đang chạy, đuổi đều nhìn thấy. Lúc ấy Trọng Huyền Tuân dẫn theo ba ngàn quân tiên phong tập kích hoàng lăng Đại Hạ, nhưng lúc này chỉ còn một mình, vừa đánh vừa chạy. Hắn đã trải qua cuộc đuổi giết thảm thiết đến mức nào, hẳn là không cần nói thêm. Vị công tử cao quý lừng danh cùng thế hệ của Lâm Truy này, lúc này áo trắng nhuốm máu, tóc mai rối tung, tay phải cong cong mất tự nhiên, rõ ràng là đã bị gãy. Nhưng tay trái vẫn nắm chặt Nguyệt Luân đao. Đôi mắt đen nhánh lúc này hoàn toàn không có cảm xúc. Sát khí lạnh giá gần như choán đầy chân mày. Núi xanh sáng trong gì đó hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa, chỉ có sự lạnh giá cự người ở ngoài ngàn dặm. Người giao chiến với hắn, là một nam tử trung niên mặt gầy để râu, mặc hoa phục, eo quấn đai lưng ngọc, chân đạp trên lưng dơi, ngón tay khống chế u hỏa, chấn trời nhiếp đất, cường thế vô cùng.
Người này là gia chủ hiện thời của Đại Hạ Xúc thị, Xúc Nhượng, hồi trẻ có danh xưng là Cẩm An Hổ Đâu Mâu! Người này thành danh ở Biên quận Phủ Cẩm An, vì trong cuộc chiến Lương Quốc có biểu hiện xuất sắc, chỉ một phát đánh bại các huynh đệ đồng tông, tiếp chưởng Đại Hạ Xúc thị. Năm đó cạnh tranh với hắn, không thiếu các anh tài như Xúc Thuyết trấn thủ Hô Dương Quan. Nhưng, hắn mới là người cười đến cuối cùng. Có thể nói thế hệ trước có Xúc Nhượng, thế hệ này có Thái Dần, Xúc Mẫn, thậm chí Xúc Nhượng còn mạnh hơn Thái Dần, Xúc Mẫn, vì trong cùng thế hệ, không ai kháng lại nổi hắn. Là người đã thành tựu Thần Lâm nhiều năm, đương nhiên Xúc Nhượng không coi thường sự đuổi tới của Khương Vọng. Vốn dĩ đội quân Tề này chỉ là đi ngang qua, Xúc Nhượng cũng định sẽ để mặc, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là giết tuyệt thế thiên kiêu của Tề quốc, rửa sạch nỗi nhục sỉ nhục lăng tẩm Tiên Đế. Thành Quý Ấp tường cao lại dày, há chỉ có mấy người này mà dao động được! Xúc Nhượng tham gia đuổi giết lâu như vậy, vất vả lắm mới ép được Trọng Huyền Tuân đến tuyệt cảnh, đương nhiên không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng người Tề rất to gan, chỉ có tu vi Ngoại Lâu, mấy ngàn tàn binh, mà dám vội vã chạy tới cứu viện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận