Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2779: Tiếng ve sầu đầu đông (1)

Khương chân nhân sải bước bên trong gió tuyết.
Tuyết vực như một giấc mộng dệt bằng gió tuyết, tuyết rơi triền miên, gió chẳng lúc nào ngừng.
Hắn tu luyện ở Thái Hư vọng lâu bao nhiêu ngày, Vệ Du liền đi theo bấy nhiêu ngày.
Vì vậy hắn không cần tiếp tục hỏi đối phương còn việc gì phải làm hay không.
Việc Vệ Du cần làm... cũng đã làm xong rồi.
Mà hắn cũng không định ở lại thêm nữa.
Mỗi một Thái Hư Hành giả hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ tiếp nhận di niệm của Tiêu Thứ - đó là thanh âm của Tiêu Thứ trong ký ức được Khương Vọng được mô phỏng lại.
Chỉ có một câu, gã sẽ hỏi mỗi người rằng "Ngươi có còn dũng khí thay đổi thế giới hay không?"
Không cần hồi đáp.
Tinh Lộ Chi Pháp sẽ ban tặng cho mỗi người một cách vô cùng công bằng, bất kể người đó có suy nghĩ hay không.
Thế giới này có thể được người trẻ tuổi cải biến hay không, là thay đổi tốt đẹp? Hay là trở nên tồi tệ hơn?
Tạm thời vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng Tuyết quốc lúc này cũng nên thay đổi rồi.
Tinh Lộ Chi Pháp có thể bổ khuyết cho chương Ngoại Lâu, là lễ vật Tiêu Thứ lưu lại cho nhân gian, bất kỳ tu hành giả nào cũng không nên bỏ qua.
Nếu như Tuyết quốc tiếp tục bế quan toả cảng, chính là chủ động tụt hậu so với thời đại, là không để tâm đến lợi ích căn bản của hàng vạn tu hành giả quốc gia này.
Bản thân Thái Hư Huyễn Cảnh có ý nghĩa như vậy, nhưng không trực quan, không trần trụi bằng Tinh Lộ Chi Pháp.
Giống như ngươi nói hài tử phải đến trường học, phải đọc sách mới có đường ra, có thể sẽ không có quá nhiều người để ý. Nhưng nếu ngươi nói đến trường học liền được tặng trứng gà... lập tức cửa học đường sẽ bị đạp đổ.
Rẽ qua con phố này, chính là quan đạo của Tuyết Tịch thành.
Trên con đường chính rộng rãi đủ cho tám con ngựa chạy song song, Lữ Khôi Võ đứng hiên ngang.
Lữ Khôi Võ lúc này khoác trên mình áo giáp nặng nề, mũ giáp màu đen kẹp ở nách trái, tay phải xách một vò rượu cũ kỹ, ở chỗ mép vò còn dính giấu niêm phong, đang ngửa đầu uống ừng ực. Yết hầu của gã chuyển động, rượu chảy róc rách, hương rượu nồng nàn, cái mũi đỏ bừng lại càng thêm đỏ vì rượu.
Gió lạnh thổi tan sương mù dày đặc.
Trên đường chính trở nên rộng mở.
Phía sau gã là hàng hàng lớp lớp binh sĩ mặc giáp trụ băng lãnh. Giáo mác như rừng, người lạnh như băng. Một mực kéo dài đến tận cuối tầm mắt.
"Khương chân nhân!"
Gã giơ cao vò rượu trong tay lên:
"Có uống không?!"
Hơi rượu bốc lên thành khói trắng, có phần khí khái hào hùng.
Vẻ cẩn thận, thấp thỏm, sợ hãi của những ngày trước dường như không phải là gã.
Nhưng Khương Vọng vẫn là Khương Vọng trước kia.
"Uống rượu hỏng việc."
Khương Vọng tiếp tục đi về phía trước, giống như lữ nhân thong dong thưởng thức cảnh đẹp:
"Lữ tướng quân đã có việc quan trọng, vẫn nên uống ít một chút mới phải."
"Vò rượu này đã theo ta rất nhiều năm. Tuyết vực gian khổ, nếu không uống chút rượu mạnh sẽ khó mà chống chọi giá rét!"
Lữ Khôi Võ đặt vò rượu xuống, buông thõng bên hông:
"Mỹ thực của Tuyết vực, ngươi không ăn. Rượu ngon Tuyết vực, ngươi không uống. Ngươi đến Tuyết quốc rốt cuộc là vì cái gì?"
Khương Vọng một mình đối mặt với ngàn quân, ngước nhìn tuyết rơi trên trời, thân tuy ở trong thành lại mơ hồ có vẻ rất xa xôi:
"Cứ coi như ta là người xem náo nhiệt đi! Ta đại biểu cho Thái Hư Các, chỉ cần một kết quả mà thôi."
Cũng không thấy hắn làm ra động tác như thế nào, hắn đã đi qua bên cạnh người Lữ Khôi Võ, xuyên qua quân trận, thẳng tắp đi về phía trước.
Ngàn quân bày trận chỉ coi như thường.
Lữ Khôi Võ đội mũ giáp của mình lên, ném vò rượu xuống đất, tay đặt trên chuôi đao xoay người nhìn theo trong gió tuyết, chỉ thấy một bóng áo xanh cô lãnh đã đi ra khỏi cửa thành.
"Tướng quân?"
Có phó tướng thấp giọng hỏi.
Mãi cho đến khi màu xanh trong tầm mắt đã bị màu tuyết trắng bao phủ hoàn toàn, Lữ Khôi Võ lúc này mới giơ tay lên. Nhìn bông tuyết rơi xuống tan chảy trên thép nguội, nhẹ giọng nói:
"Tuyết quá nhẹ, rơi xuống không có trọng lượng."
Phó tướng kia nói:
"Nhưng lúc tuyết lở sẽ chôn vùi tất cả."
Lữ Khôi Võ đưa tay đặt trên áo giáp, thành kính nói:
"Cảm tạ mùa đông đã ban tặng cho hoang nguyên thi tình; cảm tạ mùa đông đã cho vạn vật ngủ đông..."
Quân trận trên đường dài cũng bắt đầu tụng đọc theo:
"Cảm tạ mùa đông đã thanh tẩy thế gian; cảm tạ mùa đông đã cùng ta đồng hành..."
Lữ Khôi Võ rút quân đao ra:
"Bắt đầu từ nơi này đi, đã qua nhiều năm, xương cốt của ta đều rỉ sét rồi!"
Tuyết Tịch thành vào tháng mười đầu đông bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trên phố dài lại có tiếng ve sầu kêu.
Lúc tiếng ve sầu vang lên bên ngoài lầu, Vệ Du đã làm xong việc mình nên làm, cũng tiếp nhận sự thật đã bị Khương chân nhân bỏ rơi.
Gã đã ngồi ba mươi mốt ngày ở Thái Hư vọng lâu này.
Đây là ba mươi mốt ngày tuần hoàn vòng đi vòng lại, vậy mà không ngày nào giống ngày nào.
Người của Tuyết Tịch thành từ trước đến giờ chưa từng đến quấy rầy, Khương chân nhân cũng chưa từng nhúc nhích, mỗi thời mỗi khắc đều đang tu luyện. Thỉnh thoảng gã mở miệng hỏi, Khương chân nhân trên cơ bản đều trả lời, nhưng sau khi giải đáp xong vấn đề tu hành thì lại tiếp tục tu luyện.
Vệ Du tự hỏi bản thân tu hành cũng coi như cần cù, nhưng ngày đêm không nghỉ ngơi giống như khôi lỗi vận hành như vậy cũng thật sự đáng sợ...
Gã thật sự từng hoài nghi Khương chân nhân là người tuyệt tình tuyệt dục, trong lòng trừ tu luyện ra đã không còn chuyện gì khác.
Bây giờ thì tốt rồi, nghi ngờ đã được giải trừ. Khương chân nhân vẫn còn nhớ nhiệm vụ.
Nhưng tin xấu là - Khương chân nhân không mang theo gã cùng chơi nữa.
Quá trình tu luyện gian khổ đã kết thúc, lúc này vậy mà lại bắt đầu hoài niệm.
Vệ Du lặng lẽ lấy trường kiếm ra, hắn đương nhiên nghe hiểu được tiếng ve sầu kêu.
Tam cửu là thời điểm lạnh nhất trong năm, mà ve sầu lại luôn kêu vào mùa hè.
Trên đời chỉ có một loại ve sầu kêu vào mùa đông, đó chính là Tiên thuật Tam Cửu Hàn Thiền.
Thuật này đạt đến lý lẽ sinh tử, khiến người ta như ve sầu vượt qua tam cửu, từ khô khốc không ngừng lột xác. Lẫm Đông Tiên cung còn được xưng là "Trường Thọ Cung", chính là dựa vào loại Tiên thuật hạch tâm này.
Tuyết Tịch thành không phải là thành trì bình thường, Lữ Khôi Võ cũng không phải là người của thời đại này. Gã không phải sống rất lâu, mà là đông cứng sinh cơ của bản thân. Chính là ve mùa đông lột xác, là người xưa tỉnh giấc.
Thế nhân dù không biết, nhưng Tần quốc lại rất rõ ràng.
Ở Tuyết vực, người chân chính kế thừa Lẫm Đông Tiên thuật, tu bổ hoàn chỉnh Lẫm Đông Tiên cung đầu tiên không phải là Sương Tiên Quân, mà là Thái Tổ khai quốc của Tuyết quốc Hồng Quân Diễm!
Hứa Thu Từ của hơn hai ngàn năm trước là người thừa kế cách đời của Hồng Quân Diễm. Lẫm Đông Tiên cung trong tay nàng cũng là kế thừa từ bí khố Tuyết quốc này.
Mà chuyển thế thân của Sương Tiên Quân...
Tiếng ve sầu kêu... càng lúc càng lớn.
"Đừng có phá hư Thái Hư Vọng lâu, chọc giận Khương chân nhân quay lại đấy, lũ... thịt đông các ngươi!"
Vệ Du xách kiếm mang theo mũi nhọn sắc bén, tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khương chân nhân đã ra ngoài thành, bỏ lại Tuyết Tịch thành hùng vĩ ở phía sau.
Tại một cái nháy mắt nào đó hắn quay đầu nhìn lại, hùng thành lạnh lẽo giữa băng thiên tuyết địa lại giống như một ngôi mộ khổng lồ.
Đương nhiên điều hắn chú ý không phải là tòa thành trì này.
Tuyết rơi đầy trời bay đến trước mặt hắn lại bị gió thổi tan, mơ hồ tản ra thành một cái hình người.
Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tạ Ai liền trở nên cụ thể rõ ràng trong hình dạng của người này, đường nét thanh tú tinh xảo, trong suốt như ngọc, còn mang theo ba phần lạnh lẽo.
Nàng vừa xuất hiện liền đưa tay ra.
Khương Vọng yên lặng đứng trong tuyết không nhúc nhích, tay đặt trên trường kiếm, mà phía sau ẩn hiện hư ảnh một tòa lầu các cổ xưa!
Thời không dường như tĩnh lặng.
Giữa tuyết bay đầy trời, nữ tử cực kỳ xinh đẹp cực kỳ thê lương cùng nam tử cực kỳ yên tĩnh cực kỳ bình thản cứ nhìn nhau như vậy.
Nữ nhân ở trên không trung.
Nam nhân ở trên mặt tuyết.
Phía sau nữ nhân là thành trì đang phát sinh biến hóa, mọc rễ nảy mầm trên đại địa.
Phía sau nam nhân là cổ lâu như tồn tại từ thời xa xưa, ẩn hiện bên trong hư không.
Đây là một bức tranh hỗn tạp, đối lập, mâu thuẫn mà tĩnh lặng.
Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo của nữ nhân nhẹ nhàng phủi qua vai nam nhân, phủi đi một mảnh tuyết còn vương trên đó, thản nhiên nói:
"Chân tướng ngươi muốn tìm, đã tìm được như thế nào rồi?"
Gió, tuyết, người sống động lại một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận