Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 364: Đông Hoa các

Trọng Huyền Thắng nói là sau khi tỉnh dậy lại vào cung, đương nhiên sẽ không có khả năng thật sự ngủ đến lúc mặt trời cao ba sào.
Hiện tại đang giờ Dần, trời còn tối đen, gã đã lôi kéo Khương Vọng vội vàng vào cung.
Tề Quân tuổi tác đã cao, nhưng vẫn cần cù quản trị.
Trước Nguyên Phượng, Tề Quân các triều thường mười ngày một lần triều, thậm chí hai mươi ngày một triều.
Mà từ khi Tề Quân hiện tại đăng cơ tới nay, hầu như mỗi ngày đều thượng triều, một tuần chỉ nghỉ ngơi một ngày. Đã kéo dài năm mươi bốn năm!
Phóng tầm mắt ra thiên hạ, cũng là đế vương cần cù trị chính.
Tử Cực điện là điện nghị triều.
Trước Tử Cực điện có một các tên là Đông Hoa.
Tề Quân bình thường sẽ ngồi Long tiễn ở đây nghỉ ngơi một chút, sau đó lại vào điện thượng triều.
Đương nhiên ông ta chưa chắc cần nghỉ ngơi, nhưng đây đã là một thói quen, lễ nghi cũng không dễ gì đổi. Hơn nữa trong hơn năm mươi năm thượng triều, Tề Quân đã quen với việc sớm tiếp nhận một ít tin tức triều nghị ở thời điểm này.
Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng liền chờ ở Đông Hoa các.
Trọng Huyền Thắng tuy là con cháu của thế gia, nhưng đồng thời cũng là một người có tiền. Còn Khương Vọng thì chỉ là một nam nhân trấn Thanh Dương.
Chỉ là một cái tư cách chờ ở chỗ này, đã hao phí cực lớn tài nguyên của Trọng Huyền Thắng. Vì thế phí tổn bỏ vào, nói ra có thể dọa chết một đống người.
Về phần thỉnh cầu bái kiến có thể truyền đạt đến trước mặt Tề Quân hay không, đây đã là một chuyện khác.
Đồng thời vị đế vương kia có nguyện ý gặp gã hay không cũng chưa có thể chắc chắn, còn về chuyện phía trước, Khương Vọng đến nơi này mới biết được.
Hôm nay trực thủ trước Đông Hoa các chính là danh nho xuất thân từ Thanh Nhai Thư viện, Lý Chính Thư!
Nói một thân phận khác thì rõ ràng hơn, ông ta chính là thân bá phụ của Lý Long Xuyên.
Cha đẻ của Lý Long Xuyên là Lý Chính Ngôn, là con trai trưởng của Lý lão thái quân, chính là Tồi Thành hầu đời này, Lý Chính Thư là con thứ, không thể kế thừa hầu vị, nhưng ông ta một lòng đọc sách, hiện giờ cũng là danh nho một phương.
Đương nhiên trong chuyện thừa kế tước vị Tề quốc, con trai trưởng kế thừa là tiêu chuẩn rất quan trọng, nhưng cũng không phải là duy nhất.
Tỷ như Bác Vọng Hầu phủ, lão Hầu gia vốn ngay từ đầu đã không suy nghĩ đến mấy đứa con của mình, trực tiếp chọn người thừa kế trong đám cháu trai, cũng không ai có thể chất vấn gì được.
Lại nói một chút chuyện Tề Quân thường xuyên ngồi ở Đông Hoa các, hôm nay Lý Chính Thư trực, sau khi bồi mấy câu liền dâng lên một quyển sách.
Phía trên đều là tin tức ngắn gọn sau khi được ông ta sàng lọc, cho rằng có chút giá trị để Tề Quân đọc, đây là quyền lực của gã khi trực thủ Đông Hoa.
Quyền lực này rất lớn, dùng tốt rất có tác dụng.
Cho nên trực thủ Đông Hoa các là một vinh dự rất lớn. Có một thuật ngữ không rõ ràng nhưng nổi tiếng, chính là cử nhân Đông Hoa.
Tiểu lại ở Đông Hoa các sớm đã báo cáo với ông ta chuyện Trọng Huyền Thắng chờ ở ngoài thỉnh cầu bái kiến.
Có thể làm cho viên lại mạo hiểm truyền loại chuyện này vào lỗ tai mình, có thể tưởng tượng được cái giá mà tên mập mạp trẻ tuổi kia trả ra lớn đến như thế nào.
Ông ta cũng đã nghe nói chuyện đám tiểu bối Trọng Huyền gia tranh giành, nhưng chưa bao giờ có bình luận, tiểu bối có thế giới tiểu bối, cái cấp bậc này có phạm vi riêng của chúng nó.
Tên mập mạp nho nhỏ này hiện tại chờ đợi ở ngoài Đông Hoa các, nói hay không nói đều chỉ ở trong suy nghĩ của ông ta. Cũng không ai có thể vì thế mà trách móc ông ta được. Ngay cả Tề Quân cũng không thể.
Lý Chính Thư hơi suy nghĩ một chút, vẫn thấp giọng nói: "Tiểu tử của Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Thắng ở ngoài các cầu kiến.”
Trọng Huyền Thắng lấy danh cung Khâu Sơn tặng Lý Long Xuyên, chính là vì giờ khắc này!
Cung Khâu Sơn giá trị liên thành, chỉ để đổi lại một câu nói này.
Đây là một canh bạc cực lớn của gã!
“Trọng Huyền Thắng?” Tề Quân dừng động tác lật xem quyển sách nhỏ, suy nghĩ một chút: "À, chính là con trai của Phù Đồ.”
Đề tài đã có chút nguy hiểm, nhưng cháu trai Lý Long Xuyên yêu thích không buông cây cung Khâu Sơn kia, ông ta bất kể như thế nào cũng không có biện pháp giả vờ không biết.
Lý Chính Thư nín thở, một lúc lâu mới nói: "Một trận chiến diệt Dương quốc trước đó, chính là Trọng Huyền Thắng mang binh chém đầu Kỷ Thừa, mà Khương Vọng lần này đi cùng hắn thì đoạt cờ của Thiên Hùng Kỷ tộc."
“A... Không tệ.” Tề Quân khẽ vuốt cằm: "Yết kiến để làm gì?"
“Chính Thư không biết. Thế nhưng..." Lý Chính Thư thành thật bẩm báo: "Gần đây hai vị tiểu bối của Trọng Huyền gia tranh giành chức gia chủ, gây ra một chút sóng gió ở Lâm Truy.”
Vẻ mặt Tề Quân vẫn lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc, chỉ hỏi: "Một trong số đó chính là tên Trọng Huyền Tuân 'đoạt hết phong hoa cùng thế hệ’ ư'?"
“Không thể ngờ được lời tướng sĩ cũng lọt vào tai bệ hạ." Lời này của Lý Chính Thư mang ẩn ý khuyên can.
Nhưng Tề Quân chỉ khoát khoát tay: "Không phải đứa con trai ngây thơ của ta thua đệ tử quân thần Vương Di Ngô sao? Vương Di Ngô kia còn tự trần thuật rằng mình không bằng Trọng Huyền Tuân ư?”
Lý Chính Thư thầm nghĩ, đứa con Vô Dung của ngươi cũng từng thua Khương Vọng. Đương nhiên ông ta cũng biết, Khương Vô Dung thật sự không được coi trọng, Tề Quân chỉ sợ cũng đã lười chú ý đến vị hoàng tử thứ mười bốn này.
Trong lòng ông ta nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Đó chỉ là lời khiêm tốn của Vương Di Ngô. Lấy tu vi cảnh giới mà nói, hiện tại đương nhiên là Trọng Huyền Tuân dẫn đầu, nhưng vị đệ tử quan môn này của quân thần lại phá vỡ cực hạn của Thiên Thông cảnh, khắc tên của mình vào cột mốc lịch sử tu hành, là vinh quang của Đại Tề ta.”
“Con đường tu hành thay đổi từng ngày, nay chắc chắn thắng xưa. Giới hạn cũng chỉ là để phá vỡ, sớm hay muộn cũng sẽ bị phá mà thôi.” Tề Quân nhẹ nhàng nói, lại có ý hùng vĩ siêu thoát toàn bộ mọi thứ.
Sau đó lời nói của vị Hoàng đế này chỉ dừng một chút, lập tức chuyển hướng: "Con trai Phù Đồ, trẫm vốn không muốn gặp. Nhưng hoặc là do người có tuổi trong lòng bướng bỉnh, Trọng Huyền Tuân đã lợi hại như vậy, ta cũng muốn nhìn một chút, hắn tranh không lại, có phải khóc nhè hay không?.”
Y nhìn về phía Lý Chính Thư, thoáng nhìn hơi sương ở trên Thái dương đối phương: "Ngọc Lang Quân, khanh nói xem nên gặp hay không gặp mới tốt?”
Khi Lý Chính Thư còn trẻ, phong tư được xem là đứng đầu quốc đô, được mệnh danh là Ngọc Lang Quân.
Tề Quân xưng hô như vậy cũng là mang ý thân cận.
Nhưng Lý Chính Thư không có chút kiêu ngạo vì được sủng ái, chỉ nói: "Gặp hay không gặp, chỉ phụ thuộc vào Thánh tâm."
“Khanh a, chính là quá ước thúc một chút." Tề Quân hơi suy nghĩ một lúc, sau đó xua tay nói: "Tuyên gặp đi.”
Khi thái giám tuyên khẩu dụ tuyên xong lời dụ, Trọng Huyền Thắng không nói hai lời, co chân liền chạy, Khương Vọng cũng theo sát phía sau.
Bởi vì đến giờ Mão phải thượng triều, thời gian cho bọn họ tấu ở ngự tiền cũng cực kỳ gấp gáp.
Trong cung tất nhiên là cấm đạo pháp thần thông, đối với người có hình thể như Trọng Huyền Thắng, chạy chính là cực hình rồi.
Gã cũng bất chấp thất nghi trước điện, thở hồng hộc chạy vào trong các.
- Giải thích từ "thất nghi" nghĩa là không hiểu nghi lễ. Hết giải thích.
Khương Vọng ngược lại thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng chỉ thành thành thật thật cúi đầu hành lễ, mà không dám có nhiều hành động. Ngay cả trang trí bên trong Đông Hoa các cũng không thấy rõ.
Vào thời khắc không trọng yếu, thông thường rất ít dùng lễ quỳ lạy, cho dù là lúc Thần tử gặp quân vương của mình.
Giờ phút này bọn họ đều đứng, nhưng vùi đầu rất thấp, không dám nhìn thẳng Tề Quân.
Chỉ từ khóe mắt liếc nhìn, có thể thấy một góc long bào màu tím. Bên cạnh còn một người buông Nho phục, có lẽ chính là Lý Chính Thư, hoặc cũng có thể là người khác.
Lúc này đã nghe thấy một giọng nói già nua nhưng cực kỳ uy nghiêm vang vọng: "Vất vả chạy đến như vậy, vì sao còn phải cố a?” Là giọng nói của Tề Quân.
Khương Vọng trong lòng căng thẳng, lời này ẩn ý gõ, vừa nói gã đi đường vất vả, cũng là nói gã mệt mỏi khi đuổi theo Trọng Huyền Tuân. Cuối cùng dẫn đến hậu quả thất nghi trước mặt vua.
Làm bạn với vua như sống chung với hổ, không biết Trọng Huyền Thắng sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng Trọng Huyền Thắng nghe được lại chỉ hít sâu một hơi, bình phục hô hấp, sau đó mới cung kính đáp lại: "Vất vả vì bệ hạ, cũng không cảm thấy mệt nhọc chút nào.”
Tề Quân hừ nhẹ một tiếng, dường như mang theo một chút ý cười, nhưng Khương Vọng cũng không hiểu rõ tính cách của người này, cho nên không dám phán định cảm xúc của đối phương.
"Rõ ràng là vất vả vì mình, sao có thể nói là vì trẫm?"
Thanh âm Trọng Huyền Thắng càng lúc càng cung kính: "Chuyện thiên hạ đều là chuyện gia đình bệ hạ. Trọng Huyền Thắng mặc dù chưa đến tuổi làm quan, nhưng cũng lấy chuyện thiên hạ làm ý nghĩ. Ưu sầu vì đó, sao lại không phải vất vả vì bệ hạ được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận