Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1701: Ngọc tuyến (2)

Có thể nói hắn bẫy tất cả mọi người còn lại trong Sơn Hải Cảnh.
Những người đã có thu hoạch thì tốt, còn những người chỉ mới thu hoạch được một nửa kia...
"Đã rất đáng gờm rồi Khương đại ca!" Tả Quang Thù dù bay nhanh, vẫn làm cho Khương Vọng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của y: "Chuyến đi Sơn Hải Cảnh lần này, ta cảm thấy ta đã nhìn thấy một Khương đại ca rõ ràng hơn, cụ thể hơn, khiến ta... Vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng!"
Nhìn thiếu niên đang bay nhanh dưới cuồng phong kinh lôi này.
Cũng không biết có phải lời này của y đa phần là an ủi hay không.
Nhưng Khương Vọng vẫn đột nhiên có lòng tin vô tận.
Dù phía trước có mưa gió bất ngờ, sóng lớn tuôn trào, thiên địa hợp nhất...
Nhưng hắn tin tưởng, hắn nhất định có thể làm được chuyện mình muốn làm.
Phía sau là tiếng thú rống hung ác, âm thanh truyền trăm dặm. Đỉnh đầu là bầu trời hoàn toàn tối sầm, ở nơi cực kỳ cao, có đồ vật gì đang rơi xuống.
Mắt nhìn thấy mưa bão, là sóng thần, là một thế giới trong tiếng kêu rên, là cảnh tượng tận thế.
"Phi!" Khôi Sơn với thân hình cao lớn đang bay nhanh trong lôi bạo, tức giận nói: "Sao đột nhiên lại thiên khuynh rồi? Mắt thấy sắp lấy được đến tay!"
Ở bên cạnh gã, Chúc Duy Ngã xách ngược trường thương không nói một lời, chỉ có một đôi mắt sáng như hàn tinh, như vạch trần tận thế u ám này.
Khôi Sơn càng nghĩ càng không thoải mái, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhìn Chúc Duy Ngã nói: "Ngươi có biết tính toán thời gian không? Quân thượng nói thời gian thiên khuynh lần này, hẳn không phải là hiện tại chứ? Ta nhớ là còn rất lâu nữa!"
"Nếu thiên khuynh đã phát sinh vào hiện tại, thì chính là ngay lúc này. Về chuyện lý ra nó phát sinh lúc nào, đã không còn quan trọng."
Chúc Duy Ngã bình tĩnh nói: "Trên đời này vốn không có chuyện "Đáng ra sẽ thực hiện."
"Ai, không phải!" Khôi Sơn lộ vẻ khó hiểu: "Rõ ràng là thu hoạch sắp tới tay ngươi lại bay mất, sao ngươi không gấp gáp chút nào? Trước đó ngươi còn hận không thể liều mạng, giờ lại không màng danh lợi rồi?"
"Ta đã cố hết sức, nếu không chiếm được, thì cũng không có gì phải tiếc nuối." Chúc Duy Ngã nhìn về một phương hướng, tiếp tục bay xẹt qua như điện: "Đạt được nó, ta không thể một bước lên trời. Mất nó, ta cũng chẳng khác người thường".
"Ta chỉ cảm thấy tiếc thay ngươi, nó đến hơi chậm một chút thì tốt rồi? Khôi Sơn không nhịn được mắng: "Cái đồ con rùa, đây là vận may gì, mẹ nó thật xui xẻo!"
"Đã qua rồi."
Chúc Duy Ngã xách ngược Tân Tẫn thương, đạp lên đuôi lôi quang lạnh thấu xương kia: "Không cần nữa."
Góc áo y nhẹ nhàng bay lên, tóc buộc rũ xuống trong gió mạnh.
Một bước vọt lên, lôi quang dưới chân đã bị giẫm tắt.
Ngươi không thể không thừa nhận.
Có người, cho dù trong thời khắc tận thế, cũng vẫn là một phong cảnh.
Trăm loại người, có ngàn loại sầu lo.
Nhìn toà Phù Sơn kim ngọc đầy đất, cây cối tươi tốt trước mắt.
Nhìn nó dần dần bị một lồng ánh sáng màu xám bao phủ trong trời rung đất chuyển.
Cách Phỉ mặc một bộ nho phục, thở dài một tiếng.
Trong nháy mắt, cả người giống như già nua thêm mười tuổi.
Cách gia đã đến thời khắc không thể không cải biến, cho dù là Cách thị, hay bản thân gã đều cần gấp tinh huyết Phỉ. Đây là mục đích căn bản gã đi tới Sơn Hải Cảnh.
Gã một thân một mình, sau khi thoát khỏi Khương Vọng truy sát, lại trải qua trăm cay nghìn đắng, trải qua trốn chạy, cuối cùng mới tìm được Thái Sơn này.
Chỉ muốn cầm được tinh huyết Phỉ, lại tùy tiện tìm người nắm giữ ngọc bích làm một giao dịch, chuyến này coi như không thất bại.
Nhưng...
Khi gã tìm tới nơi này, còn chưa kịp làm gì, hành trình Sơn Hải Cảnh lần này đã phải kết thúc.
Thiên khuynh bắt đầu, Thái Sơn phong núi.
"Thôi. Dù sao ta cũng không trông mong quá lớn."
Gã an ủi mình một câu như vậy, sau đó cắn răng, quay người bay vào trong phong lôi.
Bất kể thế nào, vẫn nên đi ngọn núi trung tâm.
Dù là một lần cố gắng cuối cùng.
Thiên khuynh đã gần kề, Cửu Chương ngọc bích phát ra ánh ngọc trong suốt, mở ra một mảnh không gian tương đối độc lập, bao phủ ba người đang bay nhanh.
Giờ phút này, thiên địa nguyên lực đã sụp đổ, Cửu Chương ngọc bích đại biểu cho "Thiên ý" của Sơn Hải Cảnh, vẫn có thể ổn định quy tắc thiên địa trong phạm vi nhỏ, để người nắm giữ có thể điều động thiên địa nguyên lực chống cự tai họa diệt thế.
Người không có Cửu Chương ngọc bích, đương nhiên chỉ có thể dùng thân xác vượt qua, dựa vào đạo nguyên của chính mình gắng gượng chống đỡ. Còn cần luôn phải giữ gìn hoàn cảnh mình đang ở, ổn định trật tự thân xác, không để cho mình sụp đổ cùng thiên địa... Có thể nghĩ độ khó của nó cao thế nào. Đương nhiên, không phải nắm giữ Cửu Chương ngọc bích, là có thể vạn sự đại cát dưới thiên khuynh.
Mà vẫn phải đối mặt với tai họa trong Sơn Hải Cảnh như cũ.
Cuồng lôi, gió lốc, sóng thần... Trên đường đi, hết thảy cảnh tượng tận thế, cũng có thể mai táng người đi về phía trước.
Nhất định phải đuổi tới ngọn núi trung tâm, mới có thể cướp lấy thu hoạch sau cùng.
Thiên tại dù hung ác, ba người cũng không một ai là kẻ yếu. Bọn hắn liên thủ, lại có sự hỗ trợ của Cửu Chương ngọc bích, cũng không lo lắng bị sụp đổ trong thời gian ngắn.
Tả Quang Thù là kỳ tài ngút trời, ngự thuỷ vô song, đủ loại đạo thuật Thủy hành huyền diệu hạ bút thành văn, vung ra tự nhiên. Nguyệt Thiên Nô thì có tầm mắt cao xa, nội tình thâm hậu, đạo thuật nàng sử dụng cũng không phức tạp, nhưng mỗi một môn đạo thuật dùng lại vừa đúng lúc.
Mặc dù đạo thuật của Khương Vọng cũng không yếu, nhưng toàn lấy sát phạt làm chủ, vào loại thời điểm đối kháng uy lực thiên địa này, ngược lại không dễ sử dụng ... Cũng không thể ném Diễm Hoa Phần Thành khắp nơi.
Không phải hắn hoàn toàn không có cách ứng đối, nhưng so với Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô, dưới loại tình huống này, hắn sợ lãng phí đạo nguyên, nên dứt khoát chắp tay đứng yên, ngược lại trông vô cùng nhẹ nhõm tiêu sái. Hiện ba người có hai khối ngọc bích trong tay, một là Quất Tụng, hai là Trừu Tư.
Hai khối ngọc bích kết hợp hào quang, mở ra không gian tương đối dư dả.
Giống một ngọn đèn đơn độc, giờ phút này tung bay trong trời nghiêng biển gầm.
Bên ngoài là lôi kinh phong hiểm, càng nổi bật bình an nơi đây. Nhìn khắp thiên địa lật đổ, nhàn nhã quan sát gió thổi sét đánh. Nếu hiện tại có Hứa Tượng Càn ở đây, ít nhất cũng phải ngâm mười bài, tám bài thơ.
Tả Quang Thù với đạo thuật trong tay không nghỉ, nhưng giờ khắc này, y đang nghĩ đến Khuất Thuấn Hoa...
"Con thuyền Độ Ách thời đại mạt pháp trong truyền thuyết, có lẽ cũng giống như vậy. Nguyệt Thiên Nô cảm thán.
Ánh sao yếu ớt đã sớm không nhìn thấy nữa.
Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Trời và biển đen kịt, tuyết bay đầy trời.
Luồng không khí lạnh im ắng đột kích quấy rối.
Khương Vọng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vạch một cái, lập tức đốt lửa trong hư không, một vòng lửa nhốt chặt phạm vi ánh ngọc bao phủ, vững vàng chống cự luồng không khí lạnh bên ngoài.
Tuyết rơi đến đây thì tan, thoáng chốc như mưa giội.
Những nước mưa kia, dưới sự khống chế của Tả Quang Thù, lại hóa thành châu ngọc nhảy múa, trên đánh cuồng phong, dưới đánh sóng biển, ngẫu nhiên đánh nát đá vụn.
Phối hợp ăn ý, như thơ như hoạ.
"Trên đời thật sự có con thuyền Độ Ách sao?" Khương Vọng tò mò hỏi.
"Sao không có?" Nguyệt Thiên Nô nói: "Ngay ở Tu Di Sơn.
Khương Vọng nói: "Thánh địa phía tây của Phật môn, đã nghe danh từ lâu."
Ngay lúc này, hắn bỗng ngừng nói.
Có một sợi dây câu, không biết rủ xuống từ nơi cao nào, vừa hay treo trước mặt hắn.
Từ trời cao đến tận đây, một đường trải qua sấm sét, gió mạnh, tuyết bay, lại không thể ảnh hưởng đến nó mảy may. Phảng phất hoàn toàn đang rủ xuống trong thế giới không liên quan.
Dù ở chỗ này, nhưng thực ra lại ở nơi khác.
Nhưng nếu nói nó ở nơi khác, lại chân thật hiện ra trước mắt như vậy.
"Thời cơ đã tới, tới tìm ta?
Một âm thanh quen thuộc, cũng truyền xuống theo sợi dây câu này.
Âm thanh của Vương Trường Cát.
Khương Vọng chợt nhớ tới câu nói của Vương Trường Cát lúc trước: "Ta đang tranh thủ quyền lợi thả câu.
Y... Tranh được rồi sao?
Lấy Sơn Hải Cảnh làm hồ, tranh cùng Hỗn Độn? Tranh cùng Chúc Cửu Âm?
Khương Vọng không do dự, đưa tay cầm lấy sợi dây câu này, chỉ nói với hai người Tả Quang Thù một câu:
"Khoan đi ngọn núi trung tâm, đi gặp một người bạn ta đã?
Dây câu bắt đầu nhanh chóng thu về.
Ánh ngọc bao phủ ba người cũng xông lên trời.
Gió tuyết đầy trời, sấm sét điện xà... Tất cả thiên tai, phảng phất đều tự do bên ngoài sợi dây câu này.
Trong kinh ngạc, lại có một loại hợp lý dị dạng.
Nắm chặt sợi dây câu trong tay, Khương Vọng càng cảm nhận, càng thấy quen thuộc.
Nhìn ánh ngọc quanh người, hắn bỗng nhiên hiểu được điều gì.
Cửu Chương ngọc bích!
Sợi dây câu này của Vương Trường Cát, là dùng Cửu Chương ngọc bích làm thành.
Lúc trước hắn chỉ lo nghiên cứu cần câu kia, nhưng lại không biết dây câu mới là trọng điểm.
Nhưng... Chỉ cần là người tiến vào Sơn Hải Cảnh thí luyện, ai không coi Cửu Chương ngọc bích như bảo bối mà cúng bái? Sợ làm gì sẽ vỡ mất, không thể che chở mình đi ngọn núi trung tâm, không thể giúp mình mang thu hoạch rời khỏi nơi này.
Vương Trường Cát lại trực tiếp làm nó thành sợi dây câu!
Nghĩ đến điều người khác chưa nghĩ, có thể làm việc người khác không thể.
Nếu không phải thật sự hiểu thấu nhất định về thế giới này, thì không thể làm được chuyện như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận