Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1250: Thời quần tinh lóng lánh (3)

Nói cách khác, Lý Nhất không phải là hai mươi chín tuổi mới thành tựu Động Chân, mà chậm nhất năm hai mươi bảy tuổi, đã trở thành Chân Nhân!
Đem ra so sánh, Triệu Huyền Dương, Thuần Vu Quy gì đó của Cảnh quốc đều là không đáng nhắc tới.
So với hắn, những thiên kiêu tham dự tràng đấu không giới hạn dưới ba mươi tuổi này...
Không còn gì để nói!
Chưa tới ba mươi thành tựu Thần Lâm, đã được coi là thiên kiêu đỉnh phong.
Lý Nhất cũng cùng tuổi ấy, đã thành tựu Động Chân!
Tào Giai vẫn còn đứng ở diễn võ đài nheo mắt lại.
Năm ngày trước?
Thời điểm đó...
Trận đại chiến với Vạn Yêu Môn vừa vặn mới kết thúc không lâu.
Nói chính xác hơn, chính là ngày thứ hai sau khi thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Cảnh quốc chết trận!
Nói cách khác, ngay sau khi thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Cảnh quốc chết trận, Cảnh quốc liền lập tức dùng đến ám tử Lý Nhất này, để đảm bảo khôi danh thiên kiêu mạnh nhất!
Là một Chân Nhân, chuyện này đương nhiên cũng làm được.
Chỉ là…
Một Chân Nhân trẻ tuổi, đáng sợ như vậy, sáng lập ra một trang mới cho lịch sử như vậy, mà vẫn luôn che giấu tới tận hôm nay, độc hành trong thiên hạ, ý đồ nhất định rất sâu xa.
Cảnh quốc lúc này lôi hắn ra, được có bù nổi mất không?
Có lẽ không chỉ vì vậy, có lẽ còn có nguyên nhân ở ngoài Hội Hoàng Hà...
Tào Giai khẽ cười, không nói gì.
Mặc kệ Cảnh quốc có lấy đủ vốn hay không, nước Tề đã lấy đủ rồi!
Hiện giờ chỉ còn hai khôi danh, do Khương Vọng và vị Chân Nhân trẻ tuổi nhất lịch sử này chia nhau...
Tề Cảnh coi như chia đều thành tích!
Lúc này.
Tiễn Nam Khôi đã giới thiệu xong, Thái Ngu Chân Nhân Lý Nhất tiếp tục đi về phía trước.
"Ngươi nói... Cần gì phải đến ngày mai, là có ý gì?"
Dư Tỷ nhìn Lý Nhất, hỏi.
Lý Nhất rất bình tĩnh đáp: "Thời gian của ta rất quý giá, ta không muốn lãng phí với những người này. Ta hy vọng ngay hôm nay, ngay ở đây quyết luôn một trận, giải quyết chuyện này."
Giọng của hắn rất bình tĩnh, vô cùng sắc bén.
Mọi người đã kinh hãi đến nỗi không nói ra lời.
Không ít người lặng lẽ quan sát sắc mặt của những thiên kiêu tham gia tràng đấu không hạn chế.
Kế Chiêu Nam mặt không cảm xúc, Thiều Hoa thương gác trên gối hiện tuyết quang lưu chuyển.
Mộ Dung Long Thả ánh mắt lạnh tanh, vô thức tỏa ra sát khí, làm không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo.
Dạ Lan Nhi khóe môi cong lên ý cười, nhưng ý cười không hề lên tới mắt.
Hoàng Bất Đông cuối cùng cũng không ngây người nữa, cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, năm ngón tay từng ngón một cụp xuống, rồi lại từng ngón một giương lên, cứ như đang đếm cái gì đó, mà không ai biết hắn đếm cái gì.
Mặt của Thần Sứ Thương Minh vẫn khuất sau vành nón, nhưng hắn đã từ tư thế ngồi xếp bằng biến thành ngồi thẳng, năm ngón tay hướng lên trời, ngón cái hơi cong, đây là ký hiệu của thương đồ thần miếu hướng thánh...
Ngoài thiên kiêu của năm nước đại bá chủ, biểu hiện của hai người thuộc quốc gia khác tham gia đấu trường cũng không giống nhau.
Mặt Trương Tuần của Đan quốc vẫn tỉnh bơ.
Thần Tị Ngọ lấy ngũ xạ mà thành đạo của Tống quốc thì nhẹ nhàng chỉnh lại nho quan.
Lý Nhất không hề nhìn những thiên kiêu này, tiếp tục bước thẳng tới trước, đến tận chân của diễn võ đài, ngẩng đầu lên nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng, cúi đầu xuống nhìn hắn.
Tào Giai lặng lẽ nhìn qua, đây là Đài Quan Hà, không hề lo đối phương sẽ vô cớ ra tay với Khương Vọng, nhưng nếu chèn ép về ngôn ngữ hay khí thế gì đó, ông ta nhất định sẽ không cho phép.
"Ngươi tên Khương Vọng, đúng không?" Lý Nhất hỏi.
Không hề có ý muốn tranh phong tranh thế gì.
Khương Vọng chỉ đáp một chữ: "Đúng."
"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt." Lý Nhất bình thản: "Kiếm của ta mới vừa vì ngươi mà chiến minh."
Hắn chỉ đang trần thuật một sự thật, không có bất kỳ ý gì đặc biệt.
Nhưng những người nghe được câu này đều không tránh được kinh ngạc.
Chân Nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử, và đệ nhất thiên hạ Nội Phủ, có quen nhau? Mà nghe có vẻ còn có một đoạn lịch sử sâu xa. Hơn nữa... Hắn mới vừa nói kiếm của hắn, bởi vì Nội Phủ cảnh Khương Vọng mà chiến minh?
Loại trần thuật này, đối với rất nhiều người, rõ ràng cũng là một sự vinh dự rất lớn.
Nhưng Khương Vọng vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt không buồn không vui, giọng sắc bén: "Đã lâu không gặp."
Nói chính xác, đây là lần đầu tiên hắn thấy mặt Lý Nhất.
Nhưng giọng nói của Lý Nhất đã vô số lần vọng về trong ký ức của hắn.
Hắn không bao giờ quên giọng nói sắc bén này.
Cái tên của người này đến giờ vẫn là ngọn núi cao mang ấn tượng nhất sâu sắc nhất đối với hắn. Người này, chính là mục tiêu mà hắn luôn tận lực đuổi theo trên đạo đồ dài đằng đẵng của mình.
Lúc hắn thành tựu siêu phàm, hắn chỉ nghĩ đến một ngày được giống như Lý Nhất!
Lý Nhất không có ý hàn huyên, nói đúng hơn, hắn không biết hàn huyên là cái gì. Hắn nói tiếp: "Mong đến lần thứ ba gặp lại, ngươi sẽ nói cho ta biết tại sao kiếm của ta lại phát ra âm thanh."
Khương Vọng nói đã lâu không gặp, nhưng thật ra mới chỉ có hai năm.
Lần đầu tiên gặp mặt, người kia chỉ là một tên khất cái đang thoi thóp chờ chết. Hắn không giúp người kia sống, cũng không ép người kia chết, để mặc tùy ý tự nhiên.
Lần gặp mặt thứ hai, người kia đã là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, một kiếm toàn lực khiến đạo kiếm của hắn sau đó chiến minh.
Nên hắn mới nói, hắn mong đợi lần gặp mặt thứ ba.
Nhưng ít nhất lúc này, đệ nhất thiên hạ Nội Phủ này vẫn chưa có tư cách cho hắn câu trả lời.
Khương Vọng vẫn đứng yên, đúng mực trả lời: "Ta cũng mong lúc gặp mặt lần thứ ba, ta có thể cho ngươi được câu trả lời."
Nhiều người nghĩ Lý Nhất quá khách khí, còn Khương Vọng đoạt giải nhất rồi trở nên quá tự kiêu.
Nhưng Lý Nhất chưa bao giờ nói lời khách khí, còn Khương Vọng là thật sự tin tưởng vào bản thân mình.
Chỉ có hai người họ biết, lần đầu họ ‘gặp’ nhau là ở nơi nào, là vào lúc nào.
Lý Nhất bật cười.
Nụ cười như một đứa trẻ ngây thơ đã lấy được câu trả lời mình mong muốn.
Nụ cười ấy vụt tắt rất nhanh.
Vì khí thế quá mạnh, nên nụ cười chớp nhoáng này vô thức cũng mang mùi vị lãnh đạm.
Đây là một người ngây thơ mà thật vô tình.
Hắn cong ngón trỏ, chỉ chỉ vào diễn võ đài.
"Ngươi đã chiến đấu xong rồi, bây giờ tới lượt ta lên đài, thế nào?"
Đây là ý hỏi.
Khương Vọng cười: "Được."
Đi xuống diễn võ đài.
Một người áo trắng, một người áo xanh.
Hai người một lên một xuống, đi lướt qua nhau.
Như một loại nghi thức giao tiếp nào đó.
Trong lòng nhiều người đều biết...
Một khôi thủ đi xuống đài, một khôi thủ đi lên đài.
Lý Nhất mặc đồ trắng đi lên thiên hạ đài, nghênh đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận