Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1126: Phong quang vạn quốc đều ở đây

"Lục địa hãn hải" hùng vĩ như thế, đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể dùng nhục thân bay qua.
Người phàm nếu muốn qua sông, cũng không cần bốc lên nguy hiểm tính mạng lái thuyền rẽ sóng.
Trên toàn bộ Trường Hà có tổng cộng chín cây cầu lớn.
Chín cây cầu lớn này lịch sử lâu đời, kiên cố không thể phá vỡ, chính là kiến trúc cổ xưa từ thời đại trung cổ truyền thừa xuống, vĩ lực rất sâu xa.
Ở bên trong truyền thuyết lâu đời, Nhân Hoàng chém chín đứa con Long Hoàng, luyện thành chín cây cầu, vĩnh trấn Trường Hà, không để nó nổi lên sóng gió.
Cũng từ đó trường tồn đến nay.
Cho nên chín cây cầu này lại được xưng là "Cửu Trấn" .
Từ xưa đến nay cũng có rất nhiều lần, quốc gia hoặc tông môn ở hai bờ Trường Hà muốn xây dựng nên những cây cầu mới khác.
Dù sao Trường Hà thật sự quá dài, gần như vắt ngang các địa phương hiện thế đã biết, nhu cầu lui tới tăng cao, chín cây cầu lớn này đã không đủ để đáp ứng nổi, nhưng vô luận quốc gia nào dẫn đầu, mặc kệ hao tổn dùng bao nhiêu nhân lực vật lực, không có bất kỳ một cây cầu nào có thể lưu lại lâu dài được.
Tuế nguyệt dài dằng dặc trôi qua, bao nhiêu lực lượng vĩ đại tiêu tán rồi.
Trung cổ là chín cầu vượt qua sông, hiện thế vẫn là chín cây cầu cổ xưa này.
"Trấn thứ nhất" tại cực tây của Uyển quốc, như bóp lấy cổ họng Trường Hà. "Trấn thứ chín" thì đã gần tới Hạ quốc, giống như cái đinh giữ phần cuối Trường Hà.
Đội ngũ xuất chinh của Tề quốc xuyên qua phía nam Ốc quốc, hướng đi chính là cây cầu lớn thứ năm.
Cầu này tên là Toan Nghê Kiều.
Nếu như nói Khương Vọng trước kia chẳng qua coi "Cửu Trấn" là truyền thuyết, khi biết được ngọn nguồn của Hoàng Hà chi hội, cảm thụ đã cực kỳ khác biệt.
Phân liệt Thủy tộc, xua đuổi Long Hoàng. Vị Nhân Hoàng đời thứ ba lập nên công tích vĩ đại như thế, thật sự chém chín đứa con của Long Hoàng luyện thành chín cây cầu, cũng không phải là chuyện gì bất khả tư nghị.
"Cửu Trấn" cùng "Quan Hà Đài" có lẽ vốn là hỗ trợ lẫn nhau.
Trường Hà lưu quán hiện thế, qua cảnh nội Ốc quốc xuất hiện chuyển ngoặt về nam.
Nói cách khác, phương hướng khúc sông Hoàng Hà chảy là từ phía tây bắc tới đông nam. Mà không phải là một đường hướng đông thẳng tắp như trước đây.
Toan Nghê Kiều vừa vặn ở trên chỗ ngoặt này, cũng chính là chỗ vượt ngang qua khúc sông Hoàng Hà.
Càng trùng hợp chính là chỗ khúc sông Hoàng Hà kết thúc là "Trấn thứ sáu", cũng là chỗ Bá Hạ Kiều tọa lạc.
Khúc sông Hoàng Hà vừa vặn chảy qua ở chỗ Quan Hà Đài nhìn chăm chú, lại một trấn vừa lúc một đầu một đuôi có hai cây cầu lớn, kia đã không thể lấy trùng hợp đơn thuần để miêu tả rồi.
Nói rõ chỗ khúc sông vốn là nơi lũ lụt trọng yếu nhất ở Trường Hà.
Mới cần "Trấn áp" như thế.
Khương Vọng khống chế "Diễm Chiếu", cùng hai vị thiên kiêu Tề quốc khác dưới tướng sĩ Thiên Phúc quân bảo vệ xung quanh bước lên Toan Nghê Kiều.
Lúc này Tào đại tướng quân cưỡi ngựa đi ở phía trước nhất của đội ngũ.
Toan Nghê Kiều là một cây cầu thẳng, cũng không phải là cầu vòm.
Trường Hà quả thật chảy qua nơi đây mới trở nên kịch liệt, ầm ầm xuôi về đông nam.
Tòa cầu đá cổ xưa này thật sự quá rộng lớn.
Đội ngũ mấy trăm người đi lại bên trên cây cầu kia, nhỏ đến như một đàn kiến vậy.
Nhưng hình dạng và cấu tạo của cây cầu kia lại vô cùng đơn giản, cổ sơ, không hề có chút điểm xuyết dư thừa này, truyền thừa phong cách điển hình của trung cổ. Tất cả lấy thực dụng làm chủ.
Lúc cưỡi ngựa chạy chầm chậm, có thể nghe được tiếng nước chảy cuồn cuộn mênh mông.
Cảm giác chấn động mơ hồ truyền đến lại tạo ra áp bách như có thực chất.
Phảng phất có một con cự thú rất to lớn đang bôn tẩu, gầm gừ dưới cầu đá.
Mà tòa cầu đá này lại kiên cố, bền chắc như thế, nó vững vàng trấn áp tất cả phong ba, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ an toàn.
Đội ngũ của Tề quốc đi ở phía bên phải Toan Nghê Kiều, Khương Vọng quay đầu nhìn qua, lướt qua Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân bên tay phải, nhìn sóng bạc mênh mông cuồn cuộn kia.
Dường như có một con Cự Long từ chỗ không thể biết phi nhanh mà đến. Nó gầm gừ vạn dặm, vắt ngang lục hợp, đánh vỡ hùng sơn, cắt đứt cao nguyên…lấy sóng dữ bao trùm toàn bộ những sự vật chắn ngang đường đi của nó, kia là một con sông dài xa xôi đến bực nào!
Cực hạn tầm mắt cũng nhìn không thấy phần cuối.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trường Hà, lại vẫn có thể bị loại "Tổ Hà" này chấn động.
Đây là con sông mẹ nuôi dạy vô số Nhân tộc bao nhiêu năm tháng tới nay.
Nó vĩ đại, mênh mông đến như thế.
Điều khác biệt nhất ngày hôm nay chính là mực nước của Trường Hà đã rất cao.
Lấy tầm nhìn của Khương Vọng mà xem, Trường Hà dâng đến đây, trong lúc đầu sóng vỗ tới, khoảng cách mặt cầu hiện tại đã chưa đủ ba trượng. Lấy thể lượng của Trường Hà mà nói. Chỉ cần mực nước lại cao thêm một chút, chỉ cần một con sóng hơi lớn là đã có thể đánh lên mặt cầu.
Mà khi sóng đã có thể đánh lên mặt cầu, tình cảnh hai bên bờ Trường Hà là dạng gì liền có thể nghĩ rồi.
Lấy mực nước Hoàng Hà tới quyết định thời gian Hoàng Hà chi hội bắt đầu, chính là truyền thống của Hoàng Hà chi hội từ xưa đến nay. Tiến hành chế trụ trước khi nước ở khúc sông Hoàng Hà tràn ra hai bờ sông phía trước.
Chẳng qua là Khương Vọng đang suy nghĩ.
Mực nước này có cái gì liên quan vậy?
Gió sông mênh mông cuồn cuộn thổi qua mặt cầu, cũng mang đến rất nhiều thanh âm bên phía kia của cầu lớn.
Sói tru, ngựa hí, thanh âm mọi người nói chuyện, cười đùa huyên náo.
Đó là đội ngũ Mục quốc.
Hai nhóm người bọn họ không sai biệt lắm đồng thời ở trên cầu, ngược lại đúng là trùng hợp.
Thế nhưng đội ngũ hai nước dựa vào mỗi một bên, phân biệt rõ ràng, khiến khoảng không ở giữa mặt cầu còn lưu lại mảng lớn trống không.
Đội ngũ dự lễ và đội ngũ xuất chinh của Mục quốc là cùng nhau đến, Khương Vọng đã sớm nghe nói qua chuyện này.
Sĩ tốt Thiên Phúc quân trong lúc nhàn thoại còn cười nhạo người trong thảo nguyên vốn không có quy củ.
Như ngay lúc này, bên phía Tề quốc quân dung chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh, mặc dù nhân số cũng không nhiều, nhưng vừa nhìn chính là tinh binh cường tướng.
Bên phía Mục quốc tuy mênh mông cuồn cuộn, cũng không khỏi có một ít lộn xộn.
Khương Vọng theo bản năng quay đầu sang, nhìn về phía cầu lớn bên trái.
Xe ngựa do Bạch Ly Ngưu kéo, cùng Thương Đồ Thần Kỵ uy vũ hùng tráng đi ở phía trước. Thương Đồ Thần Kỵ ngược ra vẫn duy trì quân dung vốn có.
Bên trên xa giá hoa mỹ phía sau chở đám quý nhân Mục quốc đến đây dự lễ.
Những tôi tớ nô lệ kia ngược lại không được bọn họ mang đến Quan Hà Đài, đều lưu ở bên trong Mục Viên Phong thành.
Tầm mắt của hắn quét qua một hán tử khôi ngô đầu đầy bím tóc, một người đeo mặt nạ cưỡi Thanh Tông Mã, một thiếu nữ mỹ lệ cưỡi bạch mã, đầu đội Ngân Dao quan cực kỳ xinh đẹp.
Có không ít kỵ sĩ bảo vệ xung quanh bọn họ.
Hán tử đầu đầy bím tóc kia tựa như đang nói chuyện thú vị gì đó, tiếng cười cực kỳ vang dội.
Khương Vọng nghĩ, có lẽ chính là mấy người này trước đó tới Tề quán ăn uống.
Người mang danh Hoàng nữ Mục quốc kia, hắn cũng chỉ là nhìn lướt qua, đối phương có con mắt thương thanh trong truyền thuyết, thưởng thức mà không nên mạo phạm. Nhưng thật ra hắn lại cố ý nhìn nhiều mấy lần người đeo mặt nạ kia, mặt nạ bằng đồng xanh trên mặt kẻ nọ là hình dạng ác quỷ, hoa văn khắc bên trên rất có chút ý tứ.
"Ngươi nhìn cái gì vậy!"
Hán tử đầu đầy bím tóc kia đột nhiên nghiêng đầu lại, hùng hổ nhìn chằm chằm hắn.
Nếu đặt ở thường ngày, Khương Vọng cũng chỉ cười cười cho qua. Vì mấy câu tranh miệng lưỡi mà gây chiến, thực sự không có gì tốt.
Nhưng lúc này đại biểu Tề quốc xuất chinh, không thể tự mất uy phong.
Cho nên hắn chỉ đơn giản ngẩng lên đầu, nhìn người kia nói: "Nhìn ngươi, thì như thế nào?"
Một tiếng này vừa ra khỏi miệng.
Toàn bộ đội ngũ Tề quốc đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ kỵ sĩ Thiên Phúc quân thúc ngựa chuyển hướng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia.
Cũng nhìn chằm chằm toàn bộ đội ngũ Mục quốc bao gồm gia hỏa kia ở bên trong.
Chiến đao treo eo, phù thương cõng sau lưng.
Chỉnh tề không tiếng động, sát ý đè ép người.
Quân sĩ vây quanh Hách Liên Vân Vân đương nhiên là kỵ binh vương trướng của Đại Mục đế quốc. Cả đám thấy tình thế cũng đồng thời xiết dây cương chuyển đầu ngựa, thân mang trường cung, eo đeo loan đao.
Mà Thương Đồ Thần Kỵ ở phía trước nhất đội ngũ Mục quốc cũng dừng bước nhìn lại. Tay nắm một cây thiết thương cực lớn.
Đôi mắt cự lang phát ra hào quang lạnh lùng sâu kín.
Bên trên Toan Nghê Kiều nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Chỉ có sóng lớn Trường Hà gầm gừ vẫn đang cuồn cuộn chảy qua dưới cầu.
Trong thời khắc giương cung bạt kiếm này, Tào Giai vẫn mặt không biểu cảm, không tỏ thái độ như cũ.
Kim miện tế ti Na Ma Đa của Mục quốc kia từ đầu cũng không ra khỏi xa giá.
Nói rõ muốn để cho bọn họ tự mình giải quyết.
Đánh nhau đương nhiên không thể nào rồi. Hoàng Hà chi hội còn chưa bắt đầu, đội ngũ của hai đại cường quốc đại chiến ngay trên Toan Nghê Kiều, nói ra chính là chuyện cười cho người trong thiên hạ.
Nhưng hai người gây nên va chạm làm một trận so võ trợ hứng lại không có vấn đề gì.
Vũ Văn Đạc vừa kéo dây cương, liền muốn một mình tiến qua, thử tay nghề cùng tên Tề nhân càn rỡ này.
Thế nhưng có một cánh tay đưa tới, một trảo bắt lấy dây cương của gã.
Thanh âm của Duệ cai Nhữ Thành có một ít không được tự nhiên, nhưng lại cực kỳ có sức thuyết phục: "Người khác nhìn ngươi, ngươi nhìn ngược mấy lần là được rồi. Bộ gương mặt này của ngươi có thể ăn cái thiệt thòi gì? Vung tay múa chân ở chỗ này, là muốn người khác nhìn chuyện cười của Kim Qua ngươi hay sao?"
Nửa câu sau đã thuyết phục được Vũ Văn Đạc.
Chẳng qua cũng không thể mất đi khí thế, cho nên y hung hăng trừng Khương Vọng, cả giận nói: "Nhìn ta, đau mắt hột!"
Kỵ binh vương trướng: ...
Thiên Phúc quân: ...
Hách Liên Vân Vân ở một bên cũng lúng túng thay cho y.
Gia hỏa này mài giũa mấy năm ở đường ranh sinh tử liền giống như này sao?
Đánh nhau chẳng ra gì thì thôi đi, buông chút lời nói hung tàn cũng không xong.
Trừ một vị Triệu Nhữ Thành thủ vững biên hoang ba năm, nhưng lại không thu hoạch được gì cả!
Triệu Nhữ Thành còn trực tiếp nắm dây cương Vũ Văn Đạc, kéo gã về phía đội ngũ: "Ngươi buổi trưa uống rượu say, tới trên xe nghỉ ngơi một chút!"
Vũ Văn Đạc còn có chút không muốn buông tha: "Ngươi kéo ta làm gì a, đừng kéo ta, ta không hề say. Tiểu tử kia còn dám vượt…"
Triệu Nhữ Thành dùng thêm chút sức, hung hăng nện thanh âm vào trong lỗ tai của gã: "Nếu ta là hắn, ta sẽ nói nơi này là Hoàng Hà chi hội. Muốn giao thủ cùng ta, gọi kẻ đứng đầu Nội Phủ của các ngươi. Ngươi xứng sao? Ngươi xem mình nên xử lý như thế nào? Xin Kim Qua ra mặt giúp mình? Có mất thể diện hay không?"
Vũ Văn Đạc lập tức im hơi lặng tiếng.
Gã cuối cùng chỉ có thể lầm bầm: "Ta chỉ là tranh giành lấy uy phong nha, ai biết người Tề quốc dám làm dám chơi như vậy."
Bên phía đội ngũ Mục quốc, kỵ binh vương trướng thu khí thế lại.
Cự lang lắc lắc tai, có chút không thú vị quay người.
Thương Đồ Thần Kỵ tiếp tục đi về phía trước.
Bên phía Thiên Phúc quân quả thật cũng lặng lẽ khôi phục đội ngũ.
Nếu nhất định phải nói đúng sự thật, chuyện này thật giống như người Mục quốc đầu óc chẳng ra gì nổi lên xung đột, không chỉ không uy phong bá khí như thế nào, thì ngược lại chính mình thật giống như cũng rất mất thể diện.
Duy chỉ có Khương Vọng khơi ra mâu thuẫn, mặc dù cũng theo đội ngũ đi về phía trước như thường, nhưng trong lòng lại như có điều suy nghĩ.
Vừa rồi giọng nói của người đeo mặt nạ kia không được tự nhiên, rõ ràng không phải là giọng nói vốn có, lộ ra vẻ cực kỳ khác thường bên trong lỗ tai của hắn.
Mặc dù cũng chưa mở ra Thanh Văn Tiên Thái, nhưng chưởng khống nhạy bén đối với thanh âm vẫn khiến hắn bắt được một loại cảm giác quen thuộc.
Hắn thật giống như đã từng nghe được thanh âm của người này, nghe giọng nói vốn có của đối phương ở chỗ nào đó.
Mặc dù loại thanh âm kia vốn rất mơ hồ, nhưng hắn nhất định đã từng nghe qua.
Nhất định đã từng nghe được.
Chẳng qua là lúc nào, ở nơi đâu vậy?
Khương Vọng lại quay đầu nhìn qua bên kia, nhưng người mang mặt nạ bằng đồng xanh nọ đã không ở trong tầm mắt rồi.
"Còn nhìn nữa à?" Kế Chiêu Nam khống chế 'Tiểu Bạch' cười nói: "Nếu vừa rồi tên mãng hán kia thực sự tới, ngươi sẽ đánh với hắn một trận chứ?"
Khương Vọng thu liễm tâm thần, nở nụ cười: "Sao có thể? Ta chắc chắn để hắn đi gọi Nội Phủ đứng đầu của bọn họ tới. Nội Phủ đứng đầu Mục quốc, đánh sớm đánh muộn đều là giống nhau. Nhưng nếu là người này, chắc chắn thiếu tư cách đánh."
Kế Chiêu Nam gật đầu, đây mới là người có đầu óc.
Dưới song phương tận lực khắc chế, một cuộc phân tranh tiêu tán vô hình.
Đội ngũ lại đi về phía trước một hồi, đến vị trí trung tâm Toan Nghê Kiều, Khương Vọng liền thấy trên mặt cầu phía trước có một bức điêu khắc cực lớn.
Khắc bên trên chính là một con dị thú giống như sư tử, ngồi xổm tại nơi đó, như tắm rửa trong Thần quang.
Có lẽ chính là Toan Nghê trong truyền thuyết rồi.
Trên cả tòa "Trấn thứ năm", chỉ có một bộ điêu khắc này.
Có uy nghiêm cực kỳ thâm thúy.
Trải qua năm tháng vẫn chưa ma diệt, nghênh qua mưa gió vẫn rõ ràng như cũ.
Tựa như hứng lấy tuế nguyệt mênh mông cuồn cuộn từ trung cổ tới bây giờ.
Làm người ta nhìn qua liền sinh ra cảm giác kính sợ, Khương Vọng thậm chí có một loại cảm giác, nó thật giống như có thể từ bên trong bức tượng kia sống lại, vùng vẩy tại hiện thế bất cứ lúc nào.
Đây đương nhiên là huyễn niệm.
Là do bức điêu khắc kia quá mức sinh động, khí tức bên trên nó vừa cổ xưa mà chân thực.
Có lẽ cây cầu đá dưới chân này thật sự đã luyện Toan Nghê vào cũng nói không chừng…
Thế nhưng Khương Vọng cũng không tập trung nghiên cứu bức điêu khắc này quá lâu, chỉ thấy trong đội ngũ của Mục quốc có hai tên Tế Tư đi ra, phi thân mà qua, trải rộng ra một tấm thảm lông cừu thật dày, phủ lên bên trên bức điêu khắc kia.
Trên một tấm thảm lông cừu nọ không biết dùng thuốc màu gì, hiển hiện ra một bức đồ án Thần chích thân sói cánh ưng chân ngựa, thấy được cực kỳ uy nghiêm.
"Bọn họ làm cái gì vậy?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.
Kế Chiêu Nam nói: "Toan Nghê ở trong truyền thuyết giỏi tĩnh tọa, ưa thích khói lửa, hưởng thụ cung phụng. Người Mục quốc che kín bức điêu khắc của nó, nêu lên bọn họ tuyệt đối không phân chia hương hỏa. Toàn bộ người tín ngưỡng Thương Đồ Thần cũng sẽ không để ý nó."
Một đám người Mục quốc cũng chỉ từ bên cạnh đi qua, có thể cung cấp hương hỏa gì cơ chứ….
Khương Vọng cũng có chút bó tay rồi: "Thương Đồ Thần của bọn họ có phải có chút quá hẹp hòi hay không?"
"Hẹp hòi?" Kế Chiêu Nam nhạt buông lời: "Tranh giành hương khói là rất đẫm máu."
Có thể làm cho Kế Chiêu Nam hàng năm chém giết tại phía sau Vạn Yêu chi môn nói huyết tinh.
Vậy nhất định là thật sự cực kỳ huyết tinh.
Khương Vọng không thể tưởng tượng ra được.
Thời đại Thần đạo đại hưng thịnh dù sao đã rất xa xưa rồi.
Toàn bộ hiện thế bây giờ lấy Thần chỉ làm tín ngưỡng quốc độ. Cũng là có một Hòa quốc, một Mục quốc mà thôi.
Mãi cho đến khi toàn bộ đội ngũ Mục quốc đều đi qua Toan Nghê Kiều, hai tên Tế Tư lưu lại mới đi thu quyển đồ án thảm lông cừu có tượng thần kia.
Quá trình này cực kỳ nghiêm khắc, cử chỉ hết sức thành kính, nhưng Khương Vọng lại không chú ý.
Đi qua Toan Nghê Kiều, giương mắt đã có thể thấy Quan Hà Đài.
Cũng không phải nó thật sự gần như vậy, mà là bởi vì nó cao lớn hùng vĩ.
Quan Hà Đài lấy "đài" là tên, lại không phải quy mô đài ngắm cảnh mà mọi người thường thường gặp phải.
Mà là một tế đàn hình tròn cổ xưa cực kỳ rộng lớn, cực kỳ cao khoát. Được xưng "Tung hoành tới lui chín trăm dặm", cũng lớn hơn nhiều so với thành Lâm Truy.
Đây là hùng đài đệ nhất thế gian.
Nó đứng vững vàng ở bờ phía nam, cách Trường Hà, sánh ngang với cao nguyên Thiên Mã ở phía bắc Trường Hà. Như ở trên nơi cực cao nhìn xuống, Quan Hà Đài thoạt nhìn thậm chí thật giống như không nhỏ hơn cao nguyên Thiên Mã quá nhiều.
Mà ở vị trí khúc sông Hoàng Hà lộn vòng hướng đông nam, nó ở bờ tây nam cũng vừa lúc đối diện với bờ đông bắc của Cảnh quốc.
Đi lên bậc thềm cực lớn của Quan Hà Đài, tổng cộng có chín mươi chín cấp.
Mỗi một cấp trên bậc thang cũng có thể phi ngựa.
Đội ngũ Mục quốc đi trước một bước đã không thấy tung tích.
Đại khái cũng vì tránh khỏi hai bên phát sinh ma sát lần nữa, song phương đều cố ý giữ vững khoảng cách lớn như vậy.
Đội ngũ Mục quốc tăng nhanh một ít bước chân, đội ngũ Tề quốc liền chậm lại một ít.
Trọng Huyền Tuân đột nhiên hỏi: "Đội ngũ dự lễ của chúng ta khi nào đến?"
Tào Giai thúc ngựa đi ở phía trước, không có xoay người lại, chỉ nói: "Bọn họ chỉ có thể tới trước khi bệ hạ giá lâm."
Khương Vọng có một chút kinh ngạc: "Bệ hạ cũng sẽ đến?"
Tề đế đăng tràng, có thể nói là đã cất cao quy cách của Hoàng Hà chi hội một cách vô hạn rồi.
Với hiểu biết thu được từ mấy ngày qua, Khương Vọng đã cực kỳ coi trọng Hoàng Hà chi hội, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, chính mình vẫn giống như là chưa thực sự coi trọng đúng mức!
Lúc trước cũng chưa từng nói qua chuyện này!
Thế nhưng xem biểu cảm của Kế Chiêu Nam cùng Trọng Huyền Tuân, hiển nhiên đều là cảm kích.
"Không phải dùng chân thân phủ xuống." Tào Giai thuận miệng nói: "Mỗi lần Hoàng Hà chi hội, Thiên tử sáu nước chúng ta vốn phải tập hợp một lần."
Đi được mấy bước, y lại mở miệng giải thích: "Thứ nhất mực nước Trường Hà cần sáu vị Chí tôn liên thủ trấn áp. Thứ hai sau Vạn Yêu chi môn liên quan trọng đại, chỉ có Chí tôn mới có thể định đoạt. Thứ ba, đối sáu vị chí tôn mà nói, đây cũng là chuyện tất yếu, là cơ hội thăm dò cùng biết rõ lẫn nhau."
Sáu nước trong miệng Tào Giai, đương nhiên không tồn tại quốc gia bên ngoài sáu nước bá chủ trong thiên hạ.
Mà sáu vị Thiên tử quốc gia chí cường, đến lúc đó tất cả có thể phủ xuống Quan Hà Đài xem cuộc chiến.
Dù không phải là chân thân phủ xuống, cũng đủ để khiến người chấn kinh.
Có thể nói, sáu vị chí tôn kia chấp chưởng quyền hành tối cao hiện thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đủ để dao động toàn bộ thế cục bàn thờ hiện tại.
Đến lúc đó Quan Hà Đài chỉ sợ là trung tâm phong bạo.
Mà phong bạo nó đang ấp ủ sẽ có được lực lượng đủ để hủy diệt hiện thế!
Khương Vọng vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng mình, để cho bản thân trở về ý nghĩ căn bản nhất là Tranh đệ nhất thiên hạ.
Hô hấp của hắn vì vậy mà bình ổn trở lại.
"Đúng rồi." Tào Giai giống như vô ý lại nói một câu: "Long Quân Trường Hà cũng sẽ có mặt."
Như vậy rất là hợp lý.
Khương Vọng lúc trước cũng nghĩ tới, trong chuyện gia cố phong ấn này sẽ là ai tới làm. Hắn vẫn cho là Tào Giai cùng người có thân phận ngang hàng của mấy quốc gia khác cùng thực hiện, nhiều lắm là dùng một ít Trấn quốc chi khí nào đó phụ trợ.
Chỉ không nghĩ tới là sáu vị Thiên tử quốc gia bá chủ tự mình xuất thủ.
Mà sáu vị Chí tôn Nhân tộc phủ xuống Quan Hà Đài, Long Quân Trường Hà trên danh nghĩa là thủy chủ thiên hạ, không lộ diện đương nhiên là không thích hợp.
Đồng thời mời Long Quân Trường Hà xem hội của thiên kiêu các nước. Chính là hiển hiện tương lai của Nhân tộc, phù hợp với suy đoán của Khương Vọng lúc trước, mang ý nghĩ khoe khoang vũ lực.
Khương Vọng cười khổ nói: "Tào soái, ta sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt. Không cần gây thêm áp lực cho ta."
Tào Giai cười to.
Mấy ngày nay Khương Vọng ngày ngày kè kè bên mình cầu chỉ điểm, tuy rằng Tào chân nhân y tu vi cao thâm, nhãn giới uyên bác, cũng không khỏi bị hỏi đến mức có chút nhức đầu.
Lúc này cố ý nói từng đoạn từng đoạn, thả từng chút từng chút tin tức, chính là hơi có ý " trả thù".
Đây cũng là biểu hiện thân cận.
Vó ngựa vượt qua một cấp thềm đá cuối cùng, Khương Vọng liền thực sự đặt chân ở phía trên Quan Hà Đài.
Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là trang nghiêm.
Phía trên tòa bệ đá to lớn cực kỳ cổ xưa này, dường như dòng chảy lịch sử chảy xuôi ở trước mắt hắn.
Chính là vô số đoạn lịch sử quang vinh, lừng lẫy, vĩ đại, mênh mông.
Vào giờ khắc này, ngàn vạn năm tuế nguyệt hô ứng giao thoa cùng người đến từ hậu thế.
Hắn dường như thấy được vô số Tiên dân gian khổ khi lập nghiệp, từng bước sáng lập cơ nghiệp Nhân tộc.
Cũng giống như cảm nhận được sức nặng của câu nói "Nhân Hoàng đuổi Long Hoàng ở thương hải".
Vô số hình ảnh như hoa đăng lướt qua trong đầu.
Đây là thời gian vĩ đại để lại ấn ký cho tòa đài cao vinh quang này, quả thật đoạn lịch sử anh hùng kia của Nhân tộc đã để lại lễ vật vô cùng mỹ lệ cho kẻ đến sau.
Khương Vọng hãm sâu bên trong một loại cảm xúc vĩ đại, thật lâu không thể thoát khỏi.
Trong lòng kích khái, như có ngàn lời nói.
Tình cảnh hiện tại lại khó dùng ngôn ngữ để hình dung.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, Diễm Chiếu đã chở hắn đi tới khu vực dành riêng cho Tề quốc.
Quan Hà Đài là một tòa sân khấu cực lớn.
Bên trên nó vốn không có vật gì, nhưng ngay trong mấy ngày này đã được xây dựng nên rất nhiều kiến trúc.
Đình đài lầu các, không chỗ nào không có.
"Cảnh tượng vạn quốc đều ở đây." Khương Vọng lúc trước từng nghe nói qua một câu như vậy, lúc này không nhịn được lẩm bẩm.
Trong một đêm, những tòa thành nghiễm nhiên được trống rỗng sinh ra "Đài", mỗi chỗ đều mang nét riêng, cực thấy trân quý.
Sáu phương Cảnh, Tần, Tề, Sở, Kinh, Mục cộng chủ thiên hạ, phân chia Quan Hà Đài.
Mà vị trí của những quốc gia khác trên đời này đều phân bố vụn vặt lẻ tẻ ở giữa sáu quốc gia nọ.
Có một ít đội ngũ của Thần thuộc quốc, Phụ thuộc quốc thậm chí còn trực tiếp chuyển vào bên trong khu vực của quốc gia bá chủ tương ứng.
Cũng có rất nhiều quốc gia độc lập, như Ngụy quốc, Khúc quốc đang thành lập cứ điểm của mình.
Bên trên Quan Hà Đài, các nước chiếm cứ phương vị có điều khác biệt với hiện thế.
Cảnh quốc cùng Kinh quốc đều ở phía tây, Mục quốc cùng Sở quốc ở phía bắc, Tề quốc cùng Tần quốc thì ở phía nam.
Vị trí phía đông đối diện khúc sông Hoàng Hà bị nhường lại.
Khương Vọng phỏng đoán, chỗ kia có lẽ là nơi cấp cho Long cung Trường Hà.
Ở chính giữa Quan Hà Đài có sáu cái cột đá chọc trời đứng thẳng, đâm vào mây xanh. Thông trời nối đất, vây ra một mảnh không gian thật lớn.
Nơi đó chính là chỗ thiên kiêu các nước sắp sửa giao thủ.
Bốn phía cột đá mơ hồ có đạo văn. Cũng không thấy rõ bất cứ tình huống gì trong cột đá.
Khương Vọng lúc này sinh ra cảm xúc thứ hai, chính là "Hùng vĩ" .
Đây thật là hùng đài đứng đầu hiện thế, lại không có một đài cao dùng ngắm cảnh nào có thể ganh đua một hai cùng với nó được.
Tào Giai bỗng nhiên nói ra: " 'Phong quang vạn quốc đều ở đây', ngươi biết một câu sau là cái gì không?"
Khương Vọng thành thực lắc đầu: "Không biết."
Tào Giai nói: "Đều là mây khói xem qua, chỉ có Trường Hà như cũ."
Y nhìn qua trái phải: "Ngươi nhìn những đình đài lầu các kia, đã được dựng lên trong một đêm đấy. Nhưng chờ lúc chúng ta rời đi, bọn chúng cũng sẽ bị dọn đi chỉ trong một đêm."
"Bị người nào dọn đi?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.
"Bị Quan Hà Đài này dọn đi." Kế Chiêu Nam ở một bên nói ra: "Bọn chúng sở dĩ bây giờ có thể xây thành, chẳng qua là tạm thời bị cường giả Cảnh quốc trấn áp mà thôi. Trên Quan Hà Đài này có không biết bao nhiêu huyết hồn, sao có thể cho người ở?"
Khương Vọng chợt thấy môi trở nên khô khốc: "Huyết hồn người nào?"
"Sao có thể nói ở chỗ này?" Tào Giai nói: "Nói cho ngươi biết một câu sau, chính là không muốn ngươi bị hoa mắt."
Lời này mơ hồ có ý nhắc nhở.
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Vãn bối thụ giáo."
Trước mặt bọn họ lúc này đứng thẳng cổng chào cao lớn, bên trên biển đá chỉ có một cái chữ "Tề".
Phía sau cổng chào chính là các loại kiến trúc mang phong cách Tề quốc, quả thực là một tòa "Tiểu Lâm Truy" .
Những kiến trúc này là do một đội sĩ tốt Thiên Phúc quân tới trước chuẩn bị xong ở lúc bọn hắn dừng ở Phong thành Ốc quốc nghỉ ngơi điều dưỡng.
Mặc dù không có thực lực trên phương diện cơ quan thuật như Mặc Môn, nhưng Tề quốc lớn như thế, tìm mấy tên đại sư kiến trúc vẫn không chút khó khăn nào.
Thời gian kế tiếp không chỉ có bọn họ ở bên trong chỗ này.
Đội ngũ các nước phụ thuộc như Húc quốc, Chiêu quốc nếu đã tới Quan Hà Đài, cũng sẽ vào trú trong đó.
Tào Giai dẫn đầu đi vào chỗ đường phố "Tề" này, thuận miệng nói: "Các ngươi cũng có thể đi dạo xung quanh một chút, nhưng ở đây nhiều người mắt tạp, nếu muốn xuất hành, nhớ phải mang một đội sĩ tốt đi theo."
Kế Chiêu Nam cùng Trọng Huyền Tuân đều trực tiếp đi vào trong, hiển nhiên cũng không hứng thú đối với việc đi dạo xung quanh.
Khương Vọng chẳng bao giờ cố ý che giấu xuất thân Trang quốc của chính mình, đối với đại nhân vật như Tào Giai mà nói, cũng căn bản không phải là bí mật.
Khương Vọng xảy ra chuyện gì, đã trải qua như thế nào ở cố hương, đối với Tề quốc mà nói cũng không trọng yếu.
Thứ Tề quốc muốn là Thanh Dương Trấn Nam hiện tại, là trung thành của Khương Vọng, là tương lai của hắn.
Một đội ngũ sĩ tốt này kỳ thực chính là nghi đội, cũng là chống đỡ trận.
Đại biểu mặc kệ Khương Vọng đi đến nơi nào, Tề quốc đều là hậu thuẫn của hắn.
Đương nhiên nếu như thật sự phát sinh tranh chấp gì đó, một đội sĩ tốt này cũng có được chiến lực cực mạnh. Có thể kết thành quân trận ở bất cứ nơi nào, hiển hiện sát lực đứng đầu của Cửu Tốt.
Khương Vọng cũng không biết lần Hoàng Hà chi hội này, Trang quốc có phái người tham gia hay không.
Nhưng nếu như phái, mặc kệ là người nào dẫn đội.
Hắn cũng có thể mang theo đoàn người này, trước đi diễu võ dương oai.
Cho dù là trước mặt Trang Cao Tiện, cũng sẽ không dám làm gì hắn ở Quan Hà Đài này.
Chẳng qua Khương Thanh Dương hắn muốn diễu võ dương oai sao?
Muốn ở dưới tình huống được Tề quốc chống đỡ, mới có thể diễu võ dương oai?
Khương Vọng căn bản không có chần chừ quá lâu, theo sát mấy người sau đó.
đi vào "Tề nhai" .
Bạn cần đăng nhập để bình luận