Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2656: Trong này có chân ý, muốn nói lại quên lời (2)

Số người đến dự nhiều nhất trong toàn bộ Long Cung yến chính là Tề quốc và Sở quốc.
Trong nháy mắt, người Tề quốc chỉ còn lại một mình Vương Di Ngô, bên phía Sở quốc cũng chỉ còn lại ba người.
Trong ba người còn lại này, hai người vốn hoàn toàn không để ý đến chuyện Long Cung. Tả Quang Thù đã cùng Khuất Thuấn Hoa lên kế hoạch cho "chuyến du lịch Sở quốc của Khương An An", đang nhiệt liệt thảo luận chi tiết hành trình, nhất định phải để tiểu muội muội nhà mình chơi vui vẻ, tốt nhất là từ đó định cư ở Sở quốc luôn thì không còn gì bằng!
Chỉ có Hạng Bắc là bình tĩnh ngồi đó, bất động như núi. Người khác có cần hay không, người khác nghĩ như thế nào đều không liên quan đến gã. Gã cảm thấy bản thân mình cần, vậy nên liền ngồi ở đây.
Sau khi bị mù, gã lại nhìn bản thân càng thêm rõ ràng.
Lấy tâm soi xét vạn sự, lấy vạn sự tự soi chính mình.
Ở nơi hẻo lánh của đại điện, vị hòa thượng ngây ngô của Tu Di sơn nhắm đôi mắt lại, bờ môi mấp máy, đang còn niệm chú. Đáng tiếc không có âm thanh phát ra, cho nên người ngoài không biết gã đang niệm cái gì.
Tuy rằng thần sắc nghiêm túc, nhưng lại gây nên buồn cười không tên, không biết có phải là chú ngữ "mọi người đều không nhìn thấy ta" hay không.
"Trác sư tỷ đang viết gì vậy?"
Ninh Sương Dung mặc y phục màu xanh ngọc đột nhiên hỏi.
"Tùy tiện ghi lại một chút kiến thức..."
Trác Thanh Như không để lại dấu vết khép bản thảo lại, quay qua nhìn Ninh Sương Dung một cái, lại nhìn Trúc Bích Quỳnh:
"Các ngươi đều đang nghĩ gì vậy?"
Ninh Sương Dung cười cười, vô cùng thản nhiên nói:
"Lúc trước là bởi vì biết rõ Khương Vọng đến Hoàng Hà chi hội, muội muội tự biết không địch lại, cho nên mới từ bỏ tham gia, chưa từng tranh tài cùng anh hùng trong thiên hạ. Hiện tại nghĩ lại đã có chút hối hận. Thật muốn xem thử phong thái của Khương Thanh Dương lúc mười chín tuổi."
Nàng lại quay qua nhìn Trác Thanh Như, xác nhận:
"Là ghi lại một chút kiến thức, chứ không có thêm mắm dặm muối chứ?"
"Đương nhiên rồi."
Trác Thanh Như đưa tay vuốt tóc, thản nhiên nói:
"Ta cũng không hề viết về các ngươi."
Nàng lại hỏi Trúc Bích Quỳnh:
"Ngươi thì sao? Có cảm nghĩ gì?"
"Ta?"
Trúc Bích Quỳnh chậm rãi đứng dậy, hai tay buông thõng bên người, ngón tay như là đao cắt:
"Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân đều đã đi, ta muốn tranh Long Môn."
"Được rồi."
Trác Thanh Như cất bút.
Lăng Tiêu Bí địa vẫn luôn là gió nhẹ mây trôi.
Đôi khi có mưa rơi sương xuống, cũng chỉ là tôn lên cảnh đẹp.
"Giá !"
Khương An An cưỡi Xuẩn Hôi đã bành trướng thân hình chạy như bay trong biển mây, tưởng tượng mình là nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, giơ tay lên là núi hô biển gầm, ra lệnh cho thiên quân vạn mã. Lập công phong hầu giống như là ca ca của nàng vậy!
‘Đến lúc đó Khương An An ta cũng rất bận rộn, ta cũng không có thời gian để ý đến ngươi đâu!’.
Đang còn chơi đùa vui vẻ, giọt mồ hôi óng ánh túa ra trên trán, con Xuẩn Hôi ngốc nghếch kia đột nhiên xoay người trên không trung, tiêu sái vung đuôi, tiện thể nhiệt tình lắc lư, nàng liền nhìn thấy người đang cười tủm tỉm nọ.
"Ai nha chết ta rồi."
Khương An An lăn xuống từ trên lưng Xuẩn Hôi đang nhanh chóng chạy đến chỗ chủ cũ, lập tức quay đầu bỏ chạy:
"Không phải chỉ là không làm bài tập ư? Sao lại gọi ca ca của ta đến đây vậy!"
Khương Vọng một tay xách cổ áo nàng, kéo nàng lên, một chân giẫm lên đầu Xuẩn Hôi, không cho nó đến gần liếm láp. Ánh mắt hắn nhìn con Đạp Vân thú A Sửu đang ngủ gật bên cạnh, nhíu mày:
"Nó học được bộ giọng điệu này từ đâu ra vậy?"
A Sửu từ trước đến nay luôn có tật xấu khi bị đánh thức đột ngột, cũng nổi tiếng hung dữ, nhưng nghĩ đến tin tức mình vừa nhận được, tên trước mắt này vừa mới làm thịt một vị Chân nhân... cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn, nó chớp chớp mắt:
"Ta không biết đâu."
Sau khi suy nghĩ một lúc, nó lại cẩn thận bổ sung:
"Có phải là do mấy ma cà bông Mạc Lương kia dạy xấu hay không?"
‘Lão nhân gia ta thật sự không hiểu nổi cái thế đạo này! Tên nhóc trước mặt mấy năm trước còn bị lão nhân gia ta đè xuống đất đánh cho một trận, sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?’.
Khương Vọng xách Khương An An đến trước mặt:
"Nó lại không làm bài tập?"
"Muội không phải không làm nha."
Khương An An nghiêm túc sửa lại lời nói:
"Muội chỉ là chậm vài ngày mới làm thôi."
Còn chưa kịp để Khương Vọng nói chuyện, nàng đã nở nụ cười ngọt ngào:
"Ca ca! Ca cuối cùng cũng đến thăm muội rồi!"
Nàng lập tức dang hai tay ra muốn ôm.
Khương Vọng thật sự cũng không có cách nào xụ mặt lại được:
"Hôm nay đến thăm muội cũng không chỉ có một mình ca ca đâu."
Hắn ôm Khương An An xoay người.
Khương An An vì vậy có thể nhìn thấy...
Vị ca ca mặt trắng với mái tóc ngắn, dáng dấp vô cùng đẹp mã được nàng gọi là Nhữ Thành ca.
Vị ca ca mặt hổ với râu quai nón đầy mặt, đôi mắt to như chuông đồng, trông rất dữ tợn chính là Lão Hổ ca.
Cả hai đều xán lạn đứng dưới bầu trời xanh mây trắng, đều đang mỉm cười với nàng.
Nữ hài tử này lập tức ngẩn người, nàng tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu rõ cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình lúc này là gì.
Chỉ có rất nhiều hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu.
Lăng Hà ca ca nắm tay nàng, đi qua học đường bên trong màn sương sớm.
Lão Hổ ca ca giơ nàng lên cao quá đỉnh đầu, chạy qua các con phố lớn ngõ nhỏ của Phong Lâm thành.
Bên người Nhữ Thành ca ca luôn có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh, cũng luôn thích truy hỏi nàng, ‘An An à An An, ca và Khương tam ca người nào đẹp trai hơn?’.
Đường Đôn đại sư đệ ngồi xổm ở ngưỡng cửa, vừa nhìn thấy nàng liền cười, ‘An An sư tỷ, hấp con cá này hay là làm thịt kho tàu đây?’.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương An An liền oa một tiếng, khóc lớn lên.
Đỗ Dã Hổ vô thức lùi về sau, một hán tử thô kệch như vậy lúc này lại có chút luống cuống tay chân, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
"Có phải là do ta dọa nó sợ rồi không? Mấy năm nay ăn dầm nằm dề ở trong quân doanh, không còn hòa nhã giống như trước kia nữa. Ra ngoài cũng không nhớ rửa mặt, sao các ngươi cũng không nhắc nhở ta một tiếng..."
"Nói bậy cái gì đó, huynh từ nhỏ đã có diện mạo như vậy rồi!"
Khương Vọng một tay ôm Khương An An, một tay khoác lên vai gã, dùng sức ôm lấy:
"An An chỉ là... nhớ mọi người mà thôi."
Khương An An đang còn rưng rưng nước mắt, lúc này đã đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra thử nắm lấy râu của Đỗ Dã Hổ, cẩn thận từng li từng tí nức nở nói:
"Hổ ca ca, huynh... có phải là thật hay không?"
"Ta đương nhiên là thật rồi!"
Đỗ Dã Hổ dùng sức trả lời, hung hăng giật một nắm ria mép của chính mình, nhẹ nhàng đưa cho Khương An An:
"Muội sờ thử xem là có thật hay không?"
Lúc trước gã mang theo túi lớn túi nhỏ lễ vật áo gấm về quê, tự tin sẽ trở thành người ca ca được Khương An An sùng bái nhất, kết quả là tất cả đều không còn nữa... Lúc đó nàng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu như vậy, bây giờ đã có thể cưỡi sói rồi!
Gã miệng đần tay vụng, không biết diễn tả niềm vui của mình như thế nào, cho nên bất cứ thứ gì gã đều nguyện ý cho.
Nhưng Khương An An lại không nhận nắm râu kia, mà đưa tay sờ lên chỗ râu quai nón đã bị nhổ:
"Ai nha, huynh có đau không?"
Đỗ Dã Hổ cũng không chút để ý cười nói:
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Khương An An dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ mà gã vừa nhổ râu, rất nghiêm túc nói với vị đại hán này:
"Sau này không được làm như vậy nữa. Tiên sinh đã dạy chúng ta, không được tự làm hại bản thân mình."
"Ừm!"
Đỗ Dã Hổ đáp một tiếng, lại gãi gãi đầu nói:
"Thật có lỗi, Lão Hổ ca ca của muội không được học hành tử tế. Tiên sinh không dạy ta những điều này."
Khương An An tự tin nói:
"Tiên sinh đã dạy muội thì muội có thể dạy cho huynh, huynh cứ việc nghe muội là được rồi!"
"Được, tất cả đều nghe muội! Đảm bảo chỉ đâu đánh đó!"
Đỗ Dã Hổ mở cái miệng rộng cười toe toét.
"À đúng rồi."
Sau khi cười một hồi, gã lại như nhớ ra chuyện gì đó, liền vội vàng lục tìm hộp trữ vật của mình:
"Huynh mua lễ vật cho muội muội nè!"
Triệu Nhữ Thành đứng bên cạnh vốn còn đang chìm trong cảm động, đang cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, lúc này y kinh ngạc ngẩng đầu. Được đi cùng hai vị huynh trưởng khiến y vui mừng khôn xiết. Nghĩ đến việc có thể gặp lại An An, y lại càng thêm cao hứng. Đến mức hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lễ vật gặp mặt... Thế mà Đỗ Dã Hổ lại nghĩ đến!
Điều này khiến người phụ trách mưu lược bên trong Phong Lâm ngũ hiệp phải xử lý như thế nào đây?
Giọng nói của y xen lẫn kinh ngạc và bi phẫn:
"Chúng ta uống rượu nói chuyện, không phải đều ở cùng nhau sao? Huynh mua lễ vật từ lúc nào hay vậy?!"
Đỗ Dã Hổ mở hộp trữ vật đầy ắp đồ vật rực rỡ muôn màu ra cho Khương An An xem, đắc ý liếc nhìn Triệu Nhữ Thành một cái:
"Ngu ngốc! Ca ca có phó tướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận