Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3068: Người đăng đỉnh Vương Ngao

Keng!
Chân Nhân Võ đạo Chung Ly Viêm xuất quyền nện lên bảo kính hộ tâm của cha hiền, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Chung Ly Triệu Giáp vẫn không nhúc nhích, nhếch môi, đang muốn hỏi có phải là nghịch tử này chưa ăn cơm hay không, đang muốn nhân từ ra tay phản kích.
"Dừng tay!"
Chung Ly Viêm đột nhiên hét lớn, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi dốc hết toàn lực đánh ra một quyền, vốn dĩ hắn đã không còn chút sức lực nào, đang chuẩn bị nghênh đón kết cục bị đánh. Nhưng sau khi khẩn cấp kêu dừng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền tràn đầy khí thế.
Đương nhiên, hắn cũng có việc chính muốn làm.
Chung Ly đại gia chưa từng sợ chiến, chưa từng giở trò gian trá... ít nhất khi không có lý do chính đáng thì đều là như thế.
Hắn đứng trong diễn võ trường có quy cách cao nhất của Hiến Cốc, ngẩng đầu nhìn trời, khí huyết trên người bừng bừng, ánh mắt phức tạp hiếm thấy:
"Võ đạo đã có người đạt đến tuyệt đỉnh!"
Nam Nhạc Kiếm dựa bên chân hắn, hắn đứng trên ngọn núi này nhìn về phía ngọn núi kia, không nhịn được cảm thán:
"Người đăng đỉnh chính là Vương Ngao!"
Chân Nhân Võ đạo đương nhiên là người cảm nhận rõ ràng nhất thay đổi của thế giới Võ đạo.
Vách ngăn Thiên đạo không còn tồn tại, sương mù vĩnh hằng cũng đã tan đi.
Con đường của võ giả đã được khai thông hoàn toàn.
Giờ phút này, con đường phía trước của hắn vô cùng rõ ràng, không còn trống rỗng như trước kia nữa.
"Con đường phía trước của ngươi cũng đã mở ra."
Chung Ly Triệu Giáp nhìn con trai mình, ánh mắt cũng rất phức tạp.
Đứa con trai này tuy bất hiếu ngỗ nghịch nhưng thiên phú thì không thể phủ nhận. Hiện giờ Võ đạo đã thông thiên, trước khi đến tuyệt đỉnh đã không còn ngăn trở, chẳng lẽ còn không dốc sức liều mạng tu luyện hay sao?
Có lẽ không bao lâu nữa, ông sẽ không thể quản giáo nó nữa !
Bây giờ còn có thể đánh thắng nó mà nó đã ngỗ nghịch như thế, thật không dám tưởng tượng đến cuộc sống sau này!
Chung Ly Viêm đang cảm thán, đột nhiên lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách. Giác quan cơ cảnh của một võ giả khiến hắn cảm nhận được sát khí vô tình tiết ra từ người ông bố già, không nhịn được hỏi:
"Lão già, người có thù oán gì với Vương Ngao hay sao?"
Chung Ly Triệu Giáp lập tức hoàn hồn.
Tội lỗi, tội lỗi quá, đó chính là con trai ruột của ông. Sao ông lại có ý nghĩ nhổ cỏ tận gốc, phòng ngừa hậu hoạn cơ chứ.
"Không có, không có, chỉ là từng giao thủ mà thôi."
Chung Ly Triệu Giáp giải thích:
"Đó là một người trong mắt chỉ có Võ đạo, là một người rất thuần túy. Ta mừng cho hắn!"
"Người còn tốt thật đấy!"
Chung Ly Viêm cười toe toét nói:
"Từng thủ với người, cùng một cảnh giới với người, chỉ trong nháy mắt đã đả thông Võ đạo, đạt đến tuyệt đỉnh, lập tức Siêu Thoát. Nếu đổi lại là ta chắc chắn sẽ ghen tị đến chết. Đừng nói là mừng cho hắn, không thầm nguyền rủa hắn đã là tốt lắm rồi!"
Chung Ly Triệu Giáp nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm:
"Ngươi phải học tập lòng bao dung của vi phụ!"
"Hừ!"
Chung Ly Viêm nhếch môi:
"Ta chỉ biết, ngày tàn của Đấu tiểu nhi đã đến!"
Lại bổ sung một câu:
"Ngày tàn của Khương tiểu nhi cũng đến rồi."
Cuối cùng, hắn liếc nhìn lão già một cái, cuối cùng không nói ra câu tiếp theo. Hắn dừng lại một chút rồi nói:
"Thôi, những người này không đáng để nhắc tới! Không nên xuất hiện trong mắt ta!"
Chung Ly Triệu Giáp hỏi với vẻ mặt nguy hiểm:
"Vậy trong mắt ngươi có ai?"
Chung Ly Viêm hỏi ngược lại:
"Vương Ngao bao nhiêu tuổi?"
"Cái này ta không rõ lắm."
Chung Ly Triệu Giáp nói:
"Chắc là năm sáu mươi tuổi?"
Một vị Võ đạo tuyệt đỉnh chưa đến trăm tuổi, kẻ khai mở con đường, sắp sửa Siêu Thoát, quả là nhân vật thần thoại!
Chung Ly Viêm khẽ cười một tiếng:
"Hắn nên cảm thấy may mắn!"
Chung Ly Triệu Giáp không rõ nguyên do, chỉ thốt lên đầy cảm khái:
"Muốn hoàn thành đại nghiệp như thế, thực lực lẫn cơ duyên đều không thể thiếu, quả là đáng để ăn mừng."
Chung Ly Viêm rút kiếm bước đi:
"Điều hắn nên thấy may mắn nhất, chính là ta đây sinh muộn hai mươi năm!"
"Ta biết ngươi ngông cuồng nhưng đừng có ngông cuồng như vậy, làm người phải khiêm tốn..."
Giọng nói của Chung Ly Triệu Giáp bỗng nhiên cao vút:
"Tiểu tử thối! Lại đi đâu lêu lổng rồi?"
Chung Ly Viêm không ngoái đầu lại, vác Nam Nhạc lên vai, kiếm khí vô thanh vô tức chém tan tầng mây:
"Con đường phía trước đã mở cho ta, ta phải đi lên tuyệt đỉnh Võ đạo trước đã!"
Chung Ly Triệu Giáp khựng lại, những lời thô tục định mắng cũng nghẹn lại chẳng biết nên bát đầu ra từ đâu.
Phải nên xông lên Võ đạo nhị thập ngũ trọng thiên trước chứ?
Tầng mây bị chém ra lại từ từ khép lại.
Mây tan mây hợp, lại một ngày như thế.
Nhưng họa kích vắt ngang bầu trời vẫn chưa hạ xuống. Vô số hư ảnh thần linh ác quỷ quấn quanh cành của họa kích, tựa như những con quạ đen.
Khương Vô Ưu đứng một mình trên nóc nhà, đây là nơi cao nhất của Hoa Anh cung.
Từ nơi này, nàng gần như có thể nhìn thấy toàn bộ cung điện trong hoàng cung Đại Tề.
Nàng là con gái được Thiên tử Đại Tề bá chủ đương thời Khương Thuật sủng ái nhất, nàng sinh ra trong cuộc chiến Tề - Hạ lần thứ nhất, lớn lên cùng với bá nghiệp của đế quốc Đại Tề.
Nàng gánh vác kỳ vọng cao nhất, là người con gái duy nhất trong số rất nhiều con cái của Khương Thuật có tư cách cạnh tranh ngôi vị. Nàng là một trong tứ đại Cung chủ có khả năng kế vị cao nhất.
Nhưng phải đến năm ba mươi ba tuổi, nàng mới bước vào cảnh giới Thần Lâm.
Trong thế giới siêu phàm, đây đã là một thiên tài không thể nghi ngờ. Nhưng đối với một hoàng nữ có tham vọng với ngôi vị Hoàng đế mà nói, đây không phải là một thành tích tu hành xứng đáng.
Trên Hoàng Hà hội, chỉ những người dưới ba mươi tuổi bước vào Thần Lâm mới có cơ hội tham gia trận thi đấu chính. Đạo Lịch năm 3919, người đứng đầu Hoàng Hà hội thậm chí chưa đến ba mươi tuổi đã là Động Chân tuyệt đỉnh.
Nàng vốn nên là thiên kiêu tuyệt thế của thời đại nhưng lại chậm hơn tất cả những nhân vật kiệt xuất khác.
Tu hành không phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng nàng không phải vị Thái tử Đông Cung luôn che giấu tài năng, cư xử trung dung mọi việc, nàng là Hoa Anh Cung chủng cần thể hiện tài năng, dùng vẻ rực rỡ để tranh giành ngôi vị.
Sở dĩ chậm như vậy, bởi vì nàng đã chọn con đường gian nan nhất, nàng muốn chân chính làm được, để cho vị bá chủ Đông Quốc kia... "Ta không phải lo rồi"!
Con đường tu hành chính thống không có cách nào vượt qua hoàng huynh của nàng. Nếu không thể vượt qua người trong Thanh Thạch cung thì nàng dựa vào đâu mà khiến cho một nhân vật như phụ hoàng "không còn lo lắng"?
Khương Vô Lượng từng nói:
"Cái đã thành của người thường, không thể mở ra được vùng trời mới cho thế giới này."
Nhưng Khương Vô Ưu lại hiểu:
"Không thể mở ra vùng trời mới cho thế giới này thì không cách nào gột sạch bụi trần cho Thanh Thạch cung!"
Nhưng năm chữ "mở ra vùng trời mới" này lại gian nan biết nhường nào. Từ xưa đến nay, những người có khí phách này không ai là kẻ vô danh tiểu tốt, tất cả đều lưu danh sử sách.
Trên con đường tu hành rộng lớn vô ngần hiện nay, điều kiện tiên quyết của "tự mở Đạo Võ" là "Võ" và "Đạo" phải song hành.
Nhưng trên thực tế, trong một thời gian dài đằng đẵng, Võ đạo chưa bao giờ thực sự được khai thông. Từng thế hệ võ giả không ngừng phấn đấu nhưng những người như vị võ giả cái thế đứng đầu Võ đạo Vương Ngao cũng chỉ dừng lại ở Võ đạo nhị thập lục trọng thiên mà thôi.
Đạo Võ mà nàng nắm giữ không cân bằng, cho nên con đường này, nàng đi vô cùng gian khổ.
Tự mở Đạo Võ vốn đã muôn vàn khó khăn, huống chi nàng còn phải chạy về phía trước với một đôi chân què.
Dù phải lê từng bước chân, nàng cũng đã đi đến cảnh giới Thần Lâm của Đạo Võ, thậm chí còn suy luận ra con đường Động Chân. Nàng đã có được phong thái của một vị Tông sư!
Nhưng nàng không dám tiếp tục tiến lên.
Bởi vì nàng vẫn chưa nhìn thấy cảnh giới cao hơn của Võ đạo, nàng không chắc "Bõ" mà mình dùng để dẫn võ nhập đạo có phải là Chân Võ hay không, nàng không muốn coi Động Chân là giới hạn của đời mình.
Nàng cần phải được chứng kiến khả năng cao hơn nữa.
Bởi vì Thiên tử của Tề Quốc, không thể chỉ là một Chân Nhân!
Một đế quốc vĩ đại như thế, một vùng lãnh thổ rộng lớn như thế, nếu chỉ có một vị Hoàng đế Động Chân cảnh thì ngay cả quốc gia không khống chế nổi, làm sao có thể trấn áp những nhân vật cái thế kia?
Vào ngày cuối cùng của năm Đạo Lịch 3928, vấn đề này rốt cuộc cũng có lời giải.
Vào năm nàng bốn mươi tuổi, nàng đã đợi được khoảnh khắc Võ đạo thông thiên.
Tiên hiền có câu "Tứ thập bất hoặc" giờ phút này, nàng đã không còn gì phải nghi ngờ nữa rồi!
"Bốn mươi tuổi, quả là một độ tuổi đẹp!"
Nàng giơ tay phải lên, xòe năm ngón tay ra, như muốn nắm cả thiên hạ trong tay.
Phương Thiên Quỷ Thần kích treo trên cao rung lên dữ dội, dường như có thể lay động cả thời không, khiến vô số quỷ thần phải cúi đầu:
"Ta không sinh sớm, không sinh muộn!"
.
.
Vương Ngao bước lên tuyệt đỉnh Võ đạo, chấn động thiên hạ.
Khương Vô Ưu thăng hoa Đạo Võ, rực rỡ cả Lâm Truy.
Trên bầu trời, mây trắng lững lờ trôi, mặc cho người đời ngắm nhìn.
Mây tan mây hợp, tựa như những gợn sóng trong lòng người. Gợn sóng này cũng lan đến phủ Sóc Phương bá.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Chậm thôi, coi chừng ngã!"
Nữ tỳ trong sân đuổi theo đến mức thở hồng hộc nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp.
Cậu bé chạy phía trước vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không trung. Tuổi thơ là phải tràn ngập niềm vui thuần khiết như thế, phải không?
"Thiếu gia..."
Nữ tỳ không đuổi theo nữa.
Bởi vì thiếu gia đã dừng lại.
Cậu bé tám tuổi có dáng người nhỏ gầy, đột nhiên giật mạnh dây diều, khiến con diều hình bướm đang bay lượn trên cao rơi thẳng xuống đất, từ sinh động biến thành cái xác.
Cậu bé quay đầu lại, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, toát lên vẻ âm trầm.
Nữ tỳ giật thót mình, không dám hé nửa lời.
Đứa bé tám tuổi trước mặt nàng chính là đích tôn của Sóc Phương bá đương triều, là con trai của Bảo Trọng Thanh, là vị công tử được cả Bảo gia nâng niu trong lòng bàn tay - Bảo Huyền Kính.
Hắn trời sinh đã có đạo mạch, lại rất thông minh, tiên sinh trong lớp học tư thục căn bản không dạy nổi hắn. Sóc Phương bá phải mời đến tám vị Tây tịch học rộng tài cao thay phiên nhau dạy hắn, một ngày tám buổi, mỗi buổi nửa canh giờ. Nhưng chỉ được vài ngày là kiến thức của các vị Tây tịch đã bị hắn moi sạch, lại phải vội vàng tìm người khác thay thế!
Bởi vì Bảo Huyền Kính rất thông minh, chỉ cần nhìn qua là hiểu, dạy gì cũng biết, hắn không muốn nghe giảng giải từng chữ từng câu một, mà chỉ muốn các vị tiên sinh chỉ dạy trọng điểm, còn những chi tiết vụn vặt, hắn có thể tự mình bổ sung trong đầu. Cho nên, dù là người học rộng tài cao đến đâu khi đứng trước mặt Bảo Huyền Kính cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Về khoản tu hành thì càng không cần phải nói, Cửu Thiên Phong Lôi trận - trận pháp phức tạp nhất của Bảo gia cũng bị hắn dễ dàng nắm giữ, năm tuổi đã dựa vào nó để đặt nền móng tu hành, chính thức bước vào giai đoạn "Du Mạch".
Chẳng qua cảnh giới Chu Thiên cần phải trải qua một số chuyện để ngưng tụ ý cảnh nên mới tạm thời gác lại.
Nhưng với võ công của hắn hiện giờ, ngay cả những vị sư phụ bình thường cũng không dạy nổi. Hiện tại đều là do Sóc Phương bá tự mình dạy hắn. Khi Sóc Phương bá bận rộn việc quân, Xương Hoa bá và Anh Dũng bá cũng đến phụ giúp.
Mọi người đều gọi hắn là "Tiểu Quán Quân" hy vọng hắn sẽ trở thành Trọng Huyền Tuân thứ hai, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nhân vật dũng mãnh trước tam quân, rực rỡ chói sáng.
Tiểu công tử của Bảo gia không chỉ có thiên phú hơn người mà tâm tính cũng rất tốt. Hắn hiểu sách, biết lễ, ôn hòa khiêm nhường. Mới tám tuổi đã có không ít gia đình quyền quý muốn kết thông gia nhưng đều bị Sóc Phương bá lấy lý do hắn còn nhỏ tuổi để từ chối.
Nhưng dáng vẻ âm trầm như hôm nay, thật sự là lần đầu tiên xuất hiện.
Ít nhất là trong mắt nữ tỳ này đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cho nên nhất thời ngây người.
Bảo Huyền Kính biết mình đã thất thố, vội vàng mỉm cười:
"Thu tỷ tỷ, giúp ta nhặt diều với... Ta nhớ ra hôm nay mình còn chưa đọc xong sách, không chơi nữa."
Nụ cười này khiến cả sân như bừng sáng, nữ tỳ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đáp:
"Thiếu gia cứ đi đi, để ta dọn cho."
Rất nhiều người đều biết, góa phụ của Bảo Trọng Thanh - Miêu Ngọc Chi rất ngưỡng mộ Khương Các lão của Thái Hư các.
Tất cả những cuốn sách mà Khương Các lão từng đọc, nàng đều mua về cho Bảo Huyền Kính, nói là để hắn "gần mực đen thì đen, gần đèn sáng thì rạng".
Khi Bảo Huyền Kính còn nằm trong tã lót, hắn đã rất có duyên với Khương Các lão, người khác hắn đều không thèm nhìn nhưng cứ nhìn thấy Khương Các lão là hắn lại cười.
Gần đây, tiểu thiếu gia đang đọc "Sử Đao Tạc Hải" quyển sách chất thành chồng cao như bức tường kia khiến người ta nhìn mà ngán ngẩm.
Nhưng tiểu thiếu gia lại đọc rất say sưa, đúng là xứng đáng với lời nhận xét của Bác Vọng hầu - "Đúng là một đứa trẻ ham học hỏi."
Bảo Huyền Kính bước vào thư phòng, thuận tay đóng cửa lại, gương mặt nhỏ nhắn bèn trở nên u ám như mặt nước.
"Ta hận bản thân sinh muộn hai trăm năm, không thể tranh đoạt đại đạo này!"
"Trang Thừa Càn đáng bị thiên đao vạn quả, chịu đủ loại dày vò!"
Hắn vẫn chưa đủ tự tin, phải sinh sớm hai trăm năm mới có thể áp chế Vương Ngao, đoạt được ngôi vị tuyệt đỉnh Võ đạo. Có những kẻ chỉ cần sinh sớm hai mươi năm là được.
Từ "Thần linh U Minh" đến "Thần linh hiện thế" tuy nói là chỉ cách một bước chân nhưng thực ra lại xa xôi vô cùng. Hắn vốn sở hữu sức mạnh vượt trên tất cả ở U Minh giới, hiện tại đang theo đuổi vạn giới vĩnh chứng Siêu Thoát, có thể nói là chỉ còn nửa bước chân nữa là thành công.
Nhưng chỉ với nửa bước chân này, hắn đã phải đi rất lâu, rất lâu rồi!
Đường đường là Thần linh U Minh, phải hao tâm tổn trí, tốn bao công sức, trải qua muôn vàn trắc trở mới có thể thai nghén ra được đạo thai, được hiện thế công nhận, có được cơ hội tiến thêm một bước. Nhưng lại phải chờ đợi cơ thể yếu ớt này chậm rãi lớn lên, tránh cho người đời sinh nghi.
Tám năm qua, thật sự là quá gian khổ!
Hắn không sợ bất cứ đối thủ nào, không sợ đối đầu với bất cứ ai nhưng phải giả vờ làm trẻ con, dỗ dành một đám người ngu ngốc, đúng là một chuyện vô cùng thống khổ. Ngay cả một kẻ đã sống vô số năm tháng như hắn cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng - có lẽ đây cũng là minh chứng cho việc hắn đã là con người, đã bắt đầu có những cảm xúc yếu đuối của con người.
Bao gồm cả lo lắng, ghen tị, và tiếc nuối.
Hắn tận mắt nhìn thấy Vương Ngao kia chỉ trong vòng chưa đến trăm năm ngắn ngủi đã làm được, đã bước lên tuyệt đỉnh, nắm trong tay công đức khai đạo, Siêu Thoát chỉ là chuyện sớm muộn.
Cảm xúc trong lòng hắn lúc này thật khó mà diễn tả thành lời.
Trong thư phòng yên tĩnh bỗng dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đã biến mất.
"Khụ!"
Hắn khẽ ho một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn, mở "Tề Lược - Quyển 3" ra, chăm chú đọc.
Cùng lúc đó, Sóc Phương bá đương triều Bảo Dịch dừng xe ngựa trước phủ.
Vị thống lĩnh Cửu Tốt có gương mặt hiền lành bước vào trong phủ. Vương Ngao đã đánh mở Võ đạo, sáng tạo con đường bằng phẳng cho tất cả mọi người, việc này đã chấn động đến cả hiện thế. Những kẻ Động Chân đương thời đương nhiên đều nhìn thấy.
Tất cả võ giả trong thiên hạ đều được hưởng lợi từ Vương Ngao, võ khí trong cơ thể bọn họ đều phản hồi cho Vương Ngao.
Giờ phút này, huyết khí của cả thiên hạ đều đang sôi trào mãnh liệt, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ chưa từng có.
Sóc Phương bá là người đã quyết định thì không thay đổi, ông đã sớm lên kế hoạch cho con đường tương lai của Bảo Huyền Kính, lúc này trong lòng ông cũng nảy ra một ý nghĩ - có lẽ nên hỏi xem Huyền Kính có muốn học võ hay không. Đứa nhỏ này có thiên phú võ học rất cao.
"Đạo" gần như đã đi đến điểm cuối, "Võ" thì mới chỉ bắt đầu, còn rất nhiều vùng đất màu mỡ, chính là thời điểm tốt để xông pha chiến đấu, chiếm thành đoạt đất.
Nhưng mà đứa nhỏ này có một điểm rất kỳ lạ...
"Võ Đế năm xưa..."
Trong thư phòng, tiếng đọc sách của Bảo Huyền Kính dần dần nhỏ đi.
Tám năm qua, hắn không hề nhàn rỗi, hắn dựa vào việc mình còn nhỏ, không ai đề phòng, núp trong lòng mẫu thân, âm thầm sắp xếp thế lực khắp nơi. Dưới bóng tối hắn dần dần xâm chiếm những gia tộc quyền quý ở Lâm Truy.
Trong Bảo gia, người duy nhất hắn không dám ra tay chính là Sóc Phương bá, không chỉ vì lão già này là người có công với đất nước, có ảnh hưởng rất lớn đến quốc gia; mà còn vì lão già này thường xuyên vào cung diện thánh, rất dễ bị vị bá chủ Đông Quốc kia phát hiện ra manh mối.
Mặc dù Bảo Huyền Kính đã chuẩn bị rất kỹ càng nhưng hiện tại hắn vẫn chưa muốn đối mặt với vị tuyệt thế kiêu hùng kia.
Dù sao hắn đã sống rất lâu rồi, hắn hiểu rõ "kỹ càng" không có nghĩa là "vẹn toàn".
Mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ để đọc sách, trong đầu Bảo Huyền Kính đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kỳ quái -.
Quyển ba là quyển cuối cùng của "Tề Lược", lịch sử của Tề Quốc quả thật không thể so sánh với những nước khác. Lúc Tư Mã Hành biên soạn lại quyển sách này, e là vị Võ An hầu kia đã được ghi tên vào sử sách rồi.
Ha ha! Không biết người hữu duyên có được ghi tên chung một chương hay không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận