Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1277: Luận quan

Khương Vọng ăn xong, thật lâu sau mới nói:
"Tuyệt không thể tả!”
Khương Vô Hoa cố ý muốn thông qua sở thích chung là nấu ăn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho nên mới cười nói:
"Trứng muối này là dùng trứng chim Tuyết Trúc Kê làm ra, thịt là lợn Trân Châu, gạo là Tiểu Ngọc Lan. Bản cung ở trong mấy ngàn loại nguyên liệu nấu ăn chọn ra ba loại phối phù hợp nhất này. Cần phải dùng nồi trầm hương để nấu, đựng bằng bát thanh ngọc mới có thể không mất đi hương vị gốc, không thể nhiều một khắc, cũng không thể thiếu một khắc."
Trong giọng nói của y hơi có mùi khoe khoang, thoạt nhìn khá tự tin về trù nghệ của mình.
Khương Vọng quả thật đã bị mỹ vị của bát cháo làm cho chao đảo, nghe đến lời này, ý niệm đầu tiên trong lòng chính là, đường đường Thái Tử sao lại có thể nhàn rỗi như thế được chứ?
Một bát cháo nho nhỏ, từ nguyên liệu nấu ăn đến nồi bát, đến hỏa hầu, thậm chí đến cả củi đốt đều hao phí thời gian công sức.
Vậy thì Thái Tử tìm đâu ra thời gian để tu hành đây? Tìm đâu ra thời gian học tập chính trị đây?
Nói là "trị đại quốc như nấu món ngon", nhưng sự thật không phải tìm một tên đầu bếp là có thể trị quốc được!
Chẳng qua Thái Tử có ra sao cũng không tới lượt hắn nói, ở trước mặt tự nhiên là nói: "Điện hạ thật sự là người dụng tâm, phương pháp nấu cháo này vậy mà lại để cho ta học trộm".
"Đâu có, lợn Trân Châu, Tiểu Ngọc Lan đều là Đông Cung độc quyền sở hữu, đợi lát nữa lúc Thanh Dương Tử trở về có thể mang theo một phần." Khương Vô Hoa tươi cười hớn hở, giơ tay lên nói: "Ăn không nói, mời dùng cháo trước."
Thế là bọn họ lập tức ở Trường Lạc Cung này, bắt đầu hưởng dụng đồ ăn sáng.
Khương Vọng cũng không khách khí, ăn liên tục hai bát, đồng thời lặng lẽ ghi nhớ cách làm của Khương Vô Hoa, nghĩ đến về sau có rảnh sẽ nấu cho An An một bát ăn.
Thái Tử thấy Khương Vọng không có ý thêm một bát nữa, cũng buông bát thanh ngọc xuống, dùng một chiếc khăn tay hình vuông lau miệng.
Thám giám theo hầu lặng lẽ thu dọn mâm thức ăn, lại có người dâng trà thơm lên.
Hương thơm lượn lờ bên trong, Thái Tử cười nói: "Ta biết Khương Thanh Dương thích đi thanh lâu..."
Trà vừa mới vào miệng Khương Vọng suýt chút nữa đã phun ra tới, lại nghe Thái Tử nói tiếp: "Phẩm trà thơm. Hàm Yên Trà này của ta, ước chừng cũng không thua gì Bát Âm Trà."
Nói chuyện ngắt quãng như vậy là cố ý đúng không?
Nhưng không thể không nói, một chút ranh mãnh mà Thái Tử biểu lộ ra này càng làm cho y có vẻ bình dị và gần gũi hơn.
"Trà ngon, trà ngon."
Khương Vọng lúng túng hùa theo nói, thật ra hắn cơ bản không phẩm ra tới hương vị của Hàm Yên Trà này.
Thái Tử hơi thu lại ý cười, bầu không khí nháy mắt nghiêm túc hơn rất nhiều, y nhìn Khương Vọng:
"Thanh Dương Tử hiểu được bao nhiêu về quan đạo?"
Chủ đề chính tới rồi.
Khương Vọng nói đúng sự thật: "Biết không nhiều lắm."
Hắn đã từng đeo con dấu của trấn Thanh Dương, xác thực có ích cho việc tu hành, nhưng phạm vi cũng không quá lớn. Nếu như hoàn toàn dựa theo lợi ích tu hành đến xem, thời gian dùng cho quản lý địa bàn, còn không bằng chuyên tâm tập trung tinh thần tu hành rõ ràng có hiệu quả nhanh hơn.
Ngoài ra hắn cũng đã từng được chứng kiến ấn của thành chủ Gia thành, hiểu được một chút quan hệ của dân tâm và thành ấn.
Nhưng về những thứ khác, hắn xác thực biết không nhiều lắm.
Hắn xuất thân từ thành nhỏ Trang quốc, đối với cao tầng Tề quốc mà nói, đã sớm không phải chuyện bí mật gì.
Cho nên Thái Tử cũng không bất ngờ, chỉ chậm rãi nói: "Người giữ chức quan, kết hợp giữa luật pháp và Nho giáo lập binh dẫn tới tham ô... nhiều trường phái lẫn lộn, thể chế quốc gia cũng vậy. Xa xưa đã mở đường, nhưng chân chính phát triển mạnh mẽ, lưu hành hậu thế, vẫn là ở sau khi Đạo lịch mới mở."
Đối với những chuyện xưa lịch sử đã lắng xuống trong dòng thời gian này, Khương Vọng vẫn cảm thấy rất hứng thú, lại còn thật sự lắng nghe. "Đã lâu không nói tới những thứ lịch sử này."
Cũng không biết có phải chứng kiến dáng vẻ cảm thấy hứng thú của Khương Vọng mà cố ý chế nhạo hay không, Thái Tử lập tức chuyển sang cái khác, ý tứ sâu xa nhìn hắn: "Bây giờ trên người ngươi chỉ là chức vị suông, có lẽ cảm thụ về quan đạo cũng không sâu sắc lắm."
Kim Qua Võ Sĩ Tam phẩm, đương nhiên là khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn.
Thực ra Thanh bài bổ đầu Tứ phẩm có thể xem như chức vụ thực, nhưng Khương Tước gia cũng coi như là có bối cảnh ở trong Phủ Tuần Kiểm Đô Thành, Phủ Tuần Kiểm hầu như chưa từng sắp xếp chuyện gì cho hắn. Họ Khương nào đó cảm thấy tự mình tra án lùng bắt kẻ giết người vân vân đều rất đau đầu, cho nên thực hiện chức vụ rất ít.
Nói cho cùng, ngay từ đầu hắn chính là tạm đi vào giữ chức vụ trong hệ thống thanh bài, chứ trên cơ bản vẫn chưa thể xem đây là sự nghiệp của bản thân hắn.
Cho nên Thái Tử nói trên người hắn toàn là chức vị suông cũng không sai.
Nhưng bởi vì thân phận Thái Tử một nước của đối phương, Khương Vọng khó tránh khỏi có mấy phần xấu hổ khi mò cá bị chụp bao. Hơn nữa bổng lộc của hắn còn là chiếu theo mà lĩnh, chưa từng thiếu mất hào nào.
"Ha ha ha, trước đó một lòng tranh hạng nhất, bận rộn nhiều việc... tu hành..." Hắn nhanh chóng giải thích một câu, tỏ vẻ mình cũng là phấn đấu vì vinh dự quốc gia, rồi sau đó lúng túng cười nói: "Quả thật không sâu sắc lắm."
Nét tươi cười trên mặt Thái Tử lại cực kỳ ấm áp: "Thật ra ở trước Ngoại Lâu, lợi ích của quan đạo với tu hành quả thật không tính là lớn, nhất là thiên kiêu như Thanh Dương Tử, cũng không cần quan đạo hỗ trợ gì."
Khương Vọng nghe ra ý tứ: "Có phải Ngoại Lâu về sau sẽ khác hay không?"
"Thăm dò tinh không dựng Tinh Lâu, sợ nhất chính là bị lạc. Thần hồn dạo chơi ở thiên ngoại không thấy ngày về. Điểm này là tương tự với Đằng Long tiến vào Nội Phủ. Đằng Long Cảnh cần phải dọn sạch sương mù mông muội mới có thể tìm gặp Nội Phủ. Thần hồn dạo chơi ở thiên ngoại cũng cần thấm nhuần mông muội trong thiên địa này mới có thể cầu được bần đạo."
Khương Vô Hoa chậm rãi nói, giải thích vô cùng rõ ràng chuyện trên phương diện tu hành:
"Lập lâu ở thiên ngoại như mò kim ở biển, khó kiếm cũng khó về. Một niệm của tu giả là một tuyến thiên địa. Mà quan đạo có thể lấy "nhân khí" cùng hệ, hệ thống ý niệm của một người sở hữu cùng với ý niệm của ngàn vạn người tất nhiên là khác biệt, quan đạo sẽ nhờ vào đó trợ giúp tu giả neo định hiện thế. Đương nhiên, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, ánh sáng thần thông chiếu trong ngũ phủ, bên ngoài soi sáng tinh không, vốn không dễ bị lạc mất phương hướng."
Những chuyện này, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với Khương Vọng.
Lúc này hắn thật sự có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thời xưa không có thần thông không thể Ngoại Lâu, chắc hẳn một bước thấm nhuần thiên địa mông muội này cực kỳ gian nan.
Mà trước có bậc tiên hiển thăm dò Tứ Linh Tinh Vực, cũng truyền lại con đường này, trợ giúp cho kẻ đến sau lập lâu. Về sau lại xây nên thể chế quốc gia, có quan đạo cố này giúp ích, giúp thần hồn thoát khỏi tai ách bị lạc mất phương hướng ở thiên ngoại.
Vậy nên tu sĩ Ngoại Lâu mới càng ngày càng nhiều, Nhân tộc càng ngày càng cường thịnh.
"Có thể nói, ban đầu đặt ra quan đạo chính là vì trợ giúp những người tu hành thiên phú không đủ."
Khương Vô Hoa cười tự giễu, giống như đang nói y chính là một trong số những kẻ thiên phú không đủ kia.
Không có thần thông mà đã là Ngoại Lâu Giả, đó chính là vị Thái Tử ở trước mắt này.
Nhưng Khương Vọng lại không dám xem thường y chút nào.
Rất nhiều người đều nói Thái Tử chẳng qua là chiếm tiện nghi tuổi tác, nhưng Tề thiên tử bây giờ là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất cỡ nào, chẳng lẽ chỉ riêng lớn tuổi là có thể ngồi ở Đông Cung được à?
Thế thì người cạnh tranh cũng không phải chỉ có mỗi Cửu hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử, sau này là Tam Hoàng nữ mà còn có cả lão Tứ, lão Ngũ nữa.
Nhưng trên thực tế hai vị đó, người không ở đất Tề lâu như Khương Vọng, thậm chí cũng không biết bọn họ gọi là gì, là hoàng tử hay là hoàng nữ. Thân là dòng dõi vua chúa nhưng lại im lìm vô danh, còn mờ nhạt hơn cả Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung.
Hơn nữa, Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà, Khương Vô Khí, ba vị này Khương Vọng đều đã tiếp xúc qua, có thể nói đều là nhân trung long phượng, mỗi một người đều lóa mắt.
Khương Vô Hoa có thể yên ổn ngồi ở Đông Cung dưới sự trùng kích của bọn họ, sao có thể kém được chứ?
Nói về ngay lúc này đi, có thể giảng chuyện tu hành được thấu đáo như vậy, thực lực của Thái Tử này tuyệt đối không hề đơn giản!
"Con đường tu hành dài đằng đãng, Ngoại Lâu chỉ là một bước trong đó." Khương Vọng nghiêm túc nói: "Chưa lên được chỗ cao nhất, ai biết ai cao hơn chứ?"
Khương Vô Hoa hơi sững sờ, cười ha ha: "Hay cho một câu "chưa lên được chỗ cao nhất, ai biết ai cao hơn! Người hiểu ta cũng chỉ có Khương Thanh Dương đây!"
Khương Vọng: ...
Vị Thái Tử này cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút, luôn luôn cứ dăm ba câu lại bất tri bất giác gom ngươi tới bên cạnh hắn. Một chút thì người đồng đạo, một chút thì nhân sinh tri kỷ, nếu như chỉ nhìn vào một màn này, ai mà biết được đây lại là lần đầu tiên Khương Vọng đến nhà y chứ?
Ta chỉ là trình bày một chút lý lẽ tu hành của cá nhân ta, ta hiểu cái quái gì ngươi hả? Thái Tử điện hạ!
Khương Vọng chỉ cười cười, tuyệt không đáp lời.
Khương Vô Hoa cũng không cảm thấy xấu hổ.
Y dùng tay đỡ đầu gối, thân trên hơi đổ về phía trước: "Ngươi có biết..."
Y hỏi: "Thánh Thiên tử tu vi thông thiên, oai hơn cả trên dưới bốn phương, tự có thọ mệnh siêu phàm, vì sao còn phải lập Thái Tử?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận