Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 547: Quân Thần, Hung Đồ

Bắc Nha Đô úy đã tự mình đi xử lý, Khương Mộng Hùng lúc này cũng không có thời gian đi so đo với hắn.
Tai họa Vương Di Ngô gây ra lần này, thật sự là khiến ngay cả ông ta cũng cảm thấy khó giải quyết.
"Lão gia tử." Khương Mộng Hùng chậm rãi lên tiếng: "Ngài đương nhiên là tước Bác Vọng hầu cha truyền con nối thực phong, không ai dám không tôn trọng ngài, bổn soái cũng không cho phép bất kỳ ai không tôn trọng vương hầu của Đại Tề ta. Nhưng Di Ngô làm ra chuyện ngu xuẩn này, cũng chỉ vì cháu trai ruột của ngài, một cháu trai ruột khác. Thời gian qua ta không có mặt ở Lâm Truy, ngài hẳn là hiểu còn rõ hơn ta."
Ông ta lôi Trọng Huyền Tuân ra, đúng là một bước diệu kỳ.
Cuộc cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng với Trọng Huyền Tuân đã mở ra, thắng bại là chưa biết trước, Trọng Huyền Vân Ba kiểu gì cũng sẽ không chứng tỏ thái độ.
Nhưng nếu lúc này cột Vương Di Ngô với Trọng Huyền Tuân lại với nhau, nếu Trọng Huyền Vân Ba làm áp lực mạnh, sẽ chứng tỏ ông ta ủng hộ Trọng Huyền Thắng.
Gia chủ không giữ thái độ cân bằng, là đại kị trong cạnh tranh gia tộc, trong sách sử đã có vô số thảm kịch chứng minh điều ấy.
Trọng Huyền Thắng thừa cơ chen vào. Hắn nhìn Khương Mộng Hùng, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thể hiện cảm xúc vô cùng thích hợp: "Ý của ngài là, Vương Di Ngô muốn giết ta, là do Tuân ca của ta bày mưu đặt kế?"
"Không! Đây là chủ ý của một mình ta!"
Vương Di Ngô vẫn im lặng từ lúc quân thần xuất hiện vội mở miệng.
Trách nhiệm này quá lớn, hắn không thể để Trọng Huyền Thắng quăng lên người Trọng Huyền Tuân.
Trong các đại gia tộc, cạnh tranh nội bộ là một chuyện bình thường, nhưng phát triển đến mức ngươi chết ta sống lại là rất hiếm, bởi vì tranh đấu nội bộ của bất kỳ một gia tộc nào cũng đều có một ranh giới cuối cùng.
Trong Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Vân Ba chính là người nắm cái ranh giới cuối cùng này.
Nếu để Trọng Huyền Thắng biến lời tố cáo này thành sự thật, Trọng Huyền Tuân sẽ vô vọng với chức gia chủ.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, Khương Mộng Hùng liền khẽ than trong lòng.
Ông ta xuất tuyệt chiêu vừa rồi, là muốn tiêu trừ áp lực từ Bác Vọng hầu Trọng Huyền Vân Ba, nhưng Vương Di Ngô lại tự mình từ chối.
Hoặc là nói, là Trọng Huyền Thắng "ép" hắn phải từ chối.
Không phải Vương Di Ngô không hiểu, không phải hắn không biết, nhưng hắn tình nguyện chịu một mình,
Ngay cả quân thần cũng không hiểu nổi kiểu lựa chọn thất bại này. Nhưng là sư phụ, ông ta hiểu đệ tử của mình.
"Chủ ý của chính ngươi?" Trọng Huyền Thắng làm sao bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng, tức giận hỏi tới: "Chúng ta có oán thù gì, khiến ngươi hận ta đến vậy?"
Vương Di Ngô không đáp.
Hắn hiểu rất rõ. Về cãi nhau, hắn không có khả năng là đối thủ của Trọng Huyền Thắng, nói càng nhiều lỗi sẽ càng nhiều. Chỉ cần chứng tỏ thái độ, dám chịu trách nhiệm, tận lực không để dính líu đến Trọng Huyền Tuân là được. Mặc dù lần này hắn gây ra chuyện này, kiểu gì cũng sẽ bị người ta nối tới Trọng Huyền Tuân, nhưng chỉ cần hắn không nói gì, dù có chút hoài nghi, cũng sẽ không làm dao động được căn cơ của Trọng Huyền Tuân.
Hơn nữa vốn chuyện này cũng không liên quan tới Trọng Huyền Tuân, thật sự là ý của một mình hắn. Trọng Huyền Tuân bây giờ vẫn còn ở trong Tắc Hạ học cung, nếu quả thật có thể truyền tin ra ngoài, thì đâu đến mức khiến cục diện diễn biến thành như bây giờ.
Khương Mộng Hùng ngay lúc này lên tiếng: "May là không xảy ra kết quả xấu nhất. Nhi tử của Phù Đồ thương thế không nặng lắm, tĩnh dưỡng một phen là sẽ khôi phục như ban đầu. Để ta bảo phủ Nguyên soái đưa chút linh dược qua..."
Trọng Huyền Thắng dùng tay trái nhấc cánh tay phải đã bị phế lên, rồi thả tay ra, để cánh tay phải vô lực rơi xuống.
Động tác đầy bi ai, mềm yếu.
Dùng hành động thực tế đáp lại câu nói của Khương Mộng Hùng: như này mà gọi là "Không nặng lắm"?
"Đại nguyên soái." Trọng Huyền Thắng lại chỉ vào Khương Vọng: "Nếu không phải Thanh Dương Trấn Nam thấy tình hình kì lạ, liều mình cứu giúp, thì ta có còn ở đây tiếp tục thảo luận thương thế có nặng hay không cũng là một vấn đề."
Từ lúc Khương Mộng Hùng xuất hiện, Khương Vọng luôn giữ nguyên tư thế cầm kiếm giơ lên bất động.
Một mực bị khí cơ của Khương Mộng Hùng phong tỏa, hắn cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống vực sâu vô tận. Cảm giác đáng sợ kéo dài không dứt này, và nguy cơ mất mạng luôn lơ lửng trước mắt đủ khiến tinh thần người ta tan vỡ.
Nhưng Khương Vọng lại dùng ý chí vững như bàn thạch của mình chống đỡ, không có nửa điểm thất thố.
Trọng Huyền Trử Lương nhìn ra, thậm chí hắn còn muốn xuất kiếm!
Cũng nhờ hai vị hầu gia Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba liên tiếp ra mặt, phân tán sự chú ý của Khương Mộng Hùng nên mãi đến lúc này, Trọng Huyền Thắng mới có thể chuyển đề tài lên người Khương Vọng.
Hơn nữa vừa mở miệng liền xác định luôn tính chất hành động của Khương Vọng. Hắn không định làm gì Vương Di Ngô, hắn chỉ muốn cứu bạn thân nên mới ra tay. Về tình về lý, đều không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào, dù suýt nữa hắn giết chết Vương Di Ngô!
Lại là nói toạc luôn thân phận của Khương Vọng. Cái tước vị này mặc dù nhỏ xíu đến đáng thương, nhưng cũng là người được nước Tề bảo vệ, là một phần tử thuộc về Tề quốc, là người vì nước Tề lập công.
Nếu Khương Mộng Hùng định làm gì, phải cân nhắc cái miệng của người trong thiên hạ.
Khương Mộng Hùng không nói gì, nhưng áp lực kinh khủng đang đè lên Khương Vọng biến mất. Áp lực đó gần như muốn nghiền hắn thành thịt vụn, vậy mà hắn chống đỡ được. Mặc dù bắp thịt trên người đều mất kiểm soát mà run rẩy, nhưng thanh kiếm hắn cầm trong tay vẫn ổn định. Tất cả lực khống chế của hắn, đều tập trung vào cánh tay này, vào thanh kiếm này.
Chút biểu hiện này, không hề bị những người có mặt bỏ qua... và cơ bản là cũng không còn ai coi thường hắn nữa.
Thời điểm Trọng Huyền Trử Lương ra mặt, đã tỏ thái độ rõ ràng là bảo vệ Khương Vọng.
Nhưng sự "Bảo vệ" này cũng có kỹ xảo, nếu y nói thẳng về Khương Vọng, sẽ tự khiến mình rơi vào cục diện bị động. Cho nên y không hề đề cập tới Khương Vọng, mà nói vòng từ bên Trọng Huyền Thắng tới.
Mặc kệ như thế nào, tuyệt chiêu của Khương Vọng đã ép Vương Di Ngô đến tuyệt cảnh, ép quân thần phải ra mặt, hạ xuống là sự thật. Một Khương Vọng như vậy, đáng để Trọng Huyền gia đầu tư nhiều hơn. Từ ngày hôm nay, cũng sẽ có nhiều ánh mắt hơn bắt đầu nhìn chăm chú vào hắn.
Khương Mộng Hùng đương nhiên sẽ không tranh phong với một tên tiểu bối, nhưng thái độ của Trọng Huyền Thắng quá rõ ràng. Hành động lần này của Vương Di Ngô lại đúng lúc chạm ngay vào ranh giới cuối cùng, đổi thành bất kỳ thế gia cao cấp nào cũng không bỏ qua được, nói chi hung nhân như Trọng Huyền Trử Lương.
"Bệ hạ nghĩ thế nào?" Khương Mộng Hùng hỏi Hàn Lệnh.
Hàn Lệnh cung cung kính kính thi lễ một cái, mới nói: "Trước khi đi bệ hạ có nói, Vương Di Ngô là quân nhân. Chuyện trong quân, Đại nguyên soái có thể một lời quyết định."
Khương Mộng Hùng mặt không cảm xúc, đáp: "Đã biết."
Không có ý kiến, chính là ý kiến lớn nhất.
Vương Di Ngô lần này đã càn rỡ quá mức, cuối cùng cũng đã làm bệ hạ không vừa lòng, không bảo vệ hắn nữa.
Nói rằng chuyện trong quân Khương Mộng Hùng có thể tự làm chủ, đây chính là sự tín nhiệm cực lớn. Nhưng, nếu bỏ sang bên mối quan hệ thầy trò của Vương Di Ngô và Khương Mộng Hùng, chỉ nói thân phận quân nhân của ông ta.
Khương Mộng Hùng là Trấn Quốc Đại nguyên soái, trên danh nghĩa là tổng lĩnh tất cả binh mã của nước Tề, nếu không làm được chuyện thưởng phạt phân minh, làm sao trị quân?
Thoáng trầm mặc một hồi, Khương Mộng Hùng lên tiếng: "Lần này đúng là Vương Di Ngô đã phạm sai lầm."
Cuối cùng ông ta cũng chịu thua, công khai thừa nhận trách nhiệm của Vương Di Ngô.
Ông ta nhìn Vương Di Ngô: "Nể tình ngươi nhiều năm chinh chiến sa trường, có công với nước, bổn soái tạm không giết ngươi. Ngay hôm nay, nhốt ngươi vào tử tù doanh trong quân, nếu có chiến, phải lên trước nhất, lãnh mệnh tử tù xông trận! Trong vòng ba năm, không được phép đặt chân vào Lâm Truy một bước. Ngươi có phục không?"
Vương Di Ngô mặt không cảm xúc, hắn đã đưa ra lựa chọn, thì đương nhiên có dũng khí để gánh vác.
Vì vậy cúi đầu tuân mệnh: "Ti hạ lãnh phạt!"
Khương Mộng Hùng nhìn đệ tử một hồi, mới quay đầu nói với Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba: "Bác Vọng hầu, Định Viễn Hầu, hai người thấy thế nào?"
Mặc dù theo ông ta thấy, Vương Di Ngô sẽ không có nguy hiểm sinh tử thật sự, nhưng mức phạt này đã ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Vương Di Ngô, sau này mỗi một bước tấn thăng của hắn ở trong quân, sẽ phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn mới được, bởi vì mọi người đều sẽ biết, hắn là người từng qua tử tù doanh! Bộ hạ có chịu phục hắn không? Thượng cấp có chịu tín nhiệm hắn không?
Bị ép phải đẩy đệ tử quan môn vào tử tù doanh, Khương Mộng Hùng không nén được tức giận. Nên không gọi "Trử Lương" với "Lão gia tử" nữa, mà gọi luôn tước vị, đây chính là muốn phân rõ ranh giới với nhau.
Nhưng cơn giận này là không che giấu nổi, hay là cố ý để cho người ta nhìn ra, thì mỗi người phải suy nghĩ cẩn thận.
Trọng Huyền Vân Ba mặt không cảm xúc, mọi biểu hiện đều ẩn giấu dưới những nếp nhăn, khó mà nhìn ra được.
Trọng Huyền Trử Lương thì nhìn Trọng Huyền Thắng: "Thắng nhi, ngươi là khổ chủ, ngươi thấy thế nào?"
Trọng Huyền Thắng đương nhiên không hài lòng!
Nói là ở tù trong tử tù doanh, nhưng trong quân đội, có ai dám thật sự coi đệ tử quân thần là tử tù? Hơn nữa hắn tận mắt nhìn thấy Vương Di Ngô lấy Binh Chủ thần thông, môn thần thông này chính là phù hợp để phát triển trong chiến tranh. Khương Mộng Hùng nói là phạt đệ tử, nhưng trông giống thuận theo tài nghệ tới đâu mà dạy hơn!
Mặc dù hắn biết, đây có lẽ đã là kết quả tốt nhất. Bất kể như thế nào, Khương Mộng Hùng cũng không có khả năng để Vương Di Ngô mất mạng.
Nhưng đây đã thật sự là kết quả tốt nhất chưa? Không còn tranh thủ được gì hơn nữa? Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhiều năm nay, đã có ai dám bảo quân thần nhường nhịn đâu!
Trọng Huyền gia hôm nay, đã chứng tỏ là một danh môn cao cấp, một môn hai hầu, và Khương Mộng Hùng cũng đã cho họ đủ mặt mũi.
Trọng Huyền Thắng là người thông minh, hắn biết thừa cơ hội để chộp lấy lợi ích, và không phải là người không biết tiến thối.
Rất nhiều người ở Lâm Truy đang chú ý đến cuộc cạnh tranh của Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, và rất nhiều người Lâm Truy cũng "hiểu" Trọng Huyền Thắng. Cho nên họ đều cảm thấy, đây đã là kết quả sau cùng.
Đây đã là lợi ích cao nhất Trọng Huyền gia có thể tranh thủ được.
Không làm mình mất mặt, ngược lại còn làm người ta thán phục. Bởi vì đối mặt họ là một đời quân thần, Trấn Quốc Đại nguyên soái duy nhất của Đại Tề, Khương Mộng Hùng!
Nhưng mà, có ai thật sự hiểu Trọng Huyền Thắng không? Có ai hiểu được thiếu niên có tính ưa đánh cược, hiểu mập mạp không có lợi không dậy sớm này!
Khương Vọng cong môi lên, siết lấy kiếm. Muốn nói gì đó, nhưng hắn biết, mình bây giờ chưa có thực lực để lên tiếng. Vì vậy yên lặng.
Có lẽ chỉ có hắn hiểu. Có lẽ chỉ có hắn và... Thập Tứ đang nằm yên dưới đất là hiểu.
Nhưng sự im lặng của hắn là không nói, còn sự im lặng của Thập Tứ, là không còn nói được.
Người còn sống và người đã chết, đều không thể không yên lặng.
"Thúc phụ." Trọng Huyền Thắng xoay người, khiến mọi người không nhìn thấy được nét mặt của mình.
Hắn nặng nề gọi: "Thúc phụ."
Sinh phụ Trọng Huyền Phù Đồ chết sớm, từ nhỏ Trọng Huyền Trử Lương đã là chỗ dựa của hắn. Thứ tình cảm này, ngay cả ông nội Trọng Huyền Vân Ba cũng không bằng.
Chỉ có trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, hắn mới để lộ sự yếu đuối của mình.
Giọng của hắn rất nhỏ, đó là một loại yếu mệt, không còn chịu nổi gánh nặng, cả người đã mệt mỏi đến mơ hồ.
"Hắn giết Thập Tứ rồi."
Hắn nhìn Trọng Huyền Trử Lương.
Nước mắt chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận