Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 435: Thanh Chi thánh nữ

Lời của tế ti "thánh tộc" hợp tình hợp lý, có thể ở Vùng đất Thần Ấm trải qua buổi tối trong Sâm Hải Nguyên Giới, Khương Vọng cũng không có gì mà cự tuyệt, chung quy tốt hơn so với rời khỏi đây lúc này để rồi phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm không biết.
"Ta cũng rất hy vọng, có thể tự mình cảm thụ được sự vĩ đại của Long thần." Khương Vọng nói.
Sinh sống tại hiện thế long tộc đã tuyệt tích, nhưng lại từng xem qua các ghi chép về Long trên các loại điển tịch khác nhau, nghe được các loại truyền thuyết liên quan đến Long, quả thực Khương Vọng tràn ngập hiếu kỳ với vị Long thần của Sâm Hải Nguyên Giới.
"Thanh Hoa." Bà lão rất hiền từ nói: "Đưa quý khách vào phòng nghỉ ngơi."
"Dạ!"
Một giọng nói ưu nhã truyền ra từ trong phòng.
Một nữ tử dong dỏng cao, mặc váy liền thân đi ra.
Rất khó hình dung vẻ ngoài của nàng, khi thấy nàng liền cảm nhận được sự tươi mát, tự nhiên, sinh động.
Tạo cho người ta cảm giác đầu tiên chính là một nguồn sinh mệnh lực ôn hòa năng động, tiếp đó mới là vẻ đẹp của nàng. Loại khí chất này, khác hẳn với bất cứ mỹ nhân nào mà Khương Vọng từng thấy qua.
Người có tính khí trầm tĩnh như Thanh Cửu Diệp cũng không rời khỏi tầm mắt. Thanh Thất Thụ thì trố mắt mà nhìn nàng.
Hắn lê đầu gối mấy bước, ngăn tầm mắt của tế ti hắn gọi là cô nãi nãi, miệng đóng mở nhưng không phát ra tiếng, tay thì liên tục ra ám hiệu.
Đối với Thanh Thất Thụ sinh mệnh lực kinh người, đánh cũng không sợ, trong mắt tế ti đại nhân cũng có vẻ bất đắc dĩ, nháy nháy mí mắt đầy nếp nhăn, giải trừ cấm khẩu cho hắn.
"Tế ti đại nhân, sứ giả Long thần là ta phát hiện mà." Thanh Thất Thụ nói.
"Vậy thì sao?"
"Nên là ta đưa hắn đi nghỉ ngơi, không nên để Thanh Hoa!" Thanh Thất Thụ vội vàng nói.
Thanh Cửu Diệp cũng hiếm khi phụ hoạ: "Đúng vậy, loại chuyện này sao có thể làm phiền Thanh Chi thánh nữ? Ta cũng có thể đưa Trương Lâm Xuyên đi nghỉ ngơi."
"Ta ngủ với hắn cũng được!" Thanh Thất Thụ càng nói càng kích động.
Khương Vọng nghĩ thầm: Loại chuyện ngủ chung này... nếu có rảnh ngươi đi ngủ với Trương Lâm Xuyên đi, ta thì không cần đâu.
"Nói cái gì thế!" Tế ti lão ẩu bị chọc tức rồi: "Càng nói càng đi xa! Thanh Chi thánh nữ là được thần quyến nhất, sứ giả Long thần hạ xuống, đương nhiên phải do thánh nữ cùng câu thông. Chẳng lẽ ngươi có thể rõ ràng ý chỉ của Long thần sao?"
Nghe nhiều lần từ thánh nữ này, Khương Vọng nhịn không được lại liếc nhìn nữ nhân tên Thanh Hoa.
"Ngươi nhìn cái gì!" Thanh Thất Thụ thoắt cái ngăn trở tầm mắt của hắn, rất giống một con gà trống xù mào lên.
Thanh Cửu Diệp cũng ánh mắt bất thiện.
Xem ra cái gọi là Thanh Chi thánh nữ đều là tình nhân trong mộng của họ.
Nhưng Khương Vọng quả thực có chút vô tội, hắn thật không có tâm tư khác thường gì: "Chỉ là nghĩ đến một người quen thôi."
"A liệt!" Thanh Thất Thụ nhao nhao nói: "Mấy bài lôi kéo làm quen này xưa quá rồi."
"Thất Thụ, không được vô lễ!" Tế ti trách cứ.
"Hừ hừ." Trước khi Thanh Thất Thụ xoay người còn lườm cảnh cáo Khương Vọng vài lần.
Cũng không thể đánh chết hắn thật, tế ti chỉ có thể coi như không thấy sự mờ ám của Thanh Thất Thụ. Nàng chuyển sang nói với Khương Vọng giọng hiền từ: "Hôm nay ngươi vất vả rồi, mời theo thánh nữ đi nghỉ ngơi đi, sáng mai đi tế đàn, lão thân sẽ khai đàn nghiệm chứng thân phận cho ngươi."
Bọn Thanh Thất Thụ cố ý không cho Khương Vọng tiếp xúc quá nhiều với Thanh Hoa, nhưng tế ti chủ ý đã định, bọn họ ngoại trừ ném cho Khương Vọng thêm mấy ánh mắt cảnh cáo, cũng không có cách nào.
Vẻ mặt Thanh Hoa thủy chung rất lãnh đạm, cũng không vì hai người Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp tranh giành tình nhân mà cảm thấy sung sướng, cũng không vì thế mà cảm thấy phiền chán, có lẽ nàng sớm đã quen với một màn này rồi.
Chỉ khẽ thi lễ với Khương Vọng, rồi thướt tha bước ra ngoài.
Khương Vọng nhún nhún vai, xoay người đi theo nàng ra ngoài. Mặc dù quả thật hắn không có gì ý nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột vội vàng của Thanh Thất Thụ cùng Thanh Cửu Diệp, trong lòng không hiểu có chút khoái chí.
Cũng không biết sau đó bọn họ có hối hận vì đã mời Khương Vọng vào Vùng đất Thần Ấm hay không.
Ở ngoài Vùng đất Thần Ấm, một người còn động tay động chân với Khương Vọng, một người còn khì mũi trừng mắt đủ loại coi thường nữa cơ mà.
Đúng lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên bên ngoài quả ốc: "Tế ti đại nhân! Tế ti đại nhân!"
"Chuyện gì? lên rồi nói." Tế ti đáp.
Khương Vọng đang theo Thanh Hoa đi ra ngoài, tiểu cô nương mặt bánh bao, cột tóc cây dừa đang khéo léo bò lên quả ốc, bước chân chạy qua đây vang lên tiếng thùng thùng thùng.
Sợ nàng va phải, Khương Vọng vội vã nghiêng người tránh ra.
Tiểu cô nương lúc này đang gánh vác trọng trách nào đó không có thời gian chú ý tới hắn, giọng hớt hải hô to: "Bát Chi ca ca đã trở về rồi! Hắn nói, hắn nói, hắn mang về sứ giả Long thần!"
"Bát Chi này cũng không biết mỗi ngày tỏ vẻ đắc ý gì chứ. Mình không qua, còn sai tiểu nha đầu đi báo tin..." Trong phòng, Thanh Thất Thụ bất mãn lầm bầm, nói được một nửa, đột nhiên kịp phản ứng: "Sứ giả Long thần?"
"Hai, hai người!" Tiểu cô nương nói.
"Hai sứ giả Long thần?" Thanh Thất Thụ lại khiếp sợ.
Ngay cả Thanh Hoa cũng không kìm được quay đầu nhìn Khương Vọng, trong ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ nghi hoặc, sứ giả Long thần chẳng lẽ là gà mái ấp trứng, ấp ra cả ổ hay sao?
"Khụ." Từng trải phong phú như tế ti lão ẩu, lúc này cũng không rõ lắm tình huống: "Tiểu quả nhi, ngươi không nhớ lầm chứ, Bát Chi ca ca ngươi thực sự nói đưa về hai sứ giả Long thần?"
"Ta cũng không biết, mẹ ta bảo ta tới báo tin thôi!" Tiểu cô nương nói.
"Vậy thì Thanh Hoa, ngươi khoan hãy đi." Tế ti lão ẩu ở trong phòng nói: "Thiếu niên lang tha hương, ngươi cũng chờ một chút."
"Vâng." Thanh Hoa đáp lời rồi đứng im.
Khương Vọng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đã bắt đầu suy nghĩ sau đó làm sao để vượt qua buổi tối ở Sâm Hải Nguyên Giới. Cũng không biết có những nguy hiểm gì, có thể tìm nơi an toàn khác để nghỉ ngơi hay không...
Trên thực tế, đối với việc mình có phải sứ giả Long thần của "Thánh tộc" hay không, hắn còn không đủ lòng tin bằng Thanh Thất Thụ.
Xem ra lúc này chính chủ sắp tới rồi, mạo danh thế thân là hắn hiển nhiên cũng bị đá văng đi.
"Không được, ta phải đi xem!"
Thanh Thất Thụ lại sớn sác từ trong phòng lao ra, khi vội vàng chạy qua Khương Vọng lại còn kịp thời cười xởi lởi với Thanh Hoa, thanh âm dịu dàng: "Thanh Hoa, ta đi một lát sẽ trở lại."
Tế ti bất đắc dĩ ở phía sau bồi thêm một câu: "Vậy ngươi đi đón Bát Chi."
Cũng đúng lúc này, một thanh âm vang vọng tới: "Tế ti đại nhân, ta Tương Thú thuận lợi, đồng thời lập đại công trở về đây!"
Căn bản không cần đợi Thanh Thất Thụ đi đón, một nam nhân tóc tết làm tám cái bím nhảy lên quả ốc, nghênh ngang đi vào trong.
Hắn một tay giơ một đầu người, một tay thì kéo sợi dây mây ở phía sau.
Cái đầu trong tay đã khô máu, khuôn mặt rõ ràng, vẻ mặt bình thản.
Đầu người có nét đặc sắc của Vùng đất Thần Ấm, vừa nhìn chính là người "Thánh tộc", thậm chí là tộc nhân quen biết thường ngày của họ.
Nhưng bất kể là Thanh Thất Thụ hay Thanh Hoa, phản ứng đều rất bình thản.
Sau "Tương Thú", đó là điều đương nhiên.
Tất cả mọi người ở đây đã quen với điều này.
Trái lại Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp cùng nhau sống sót trở về mới là điều đáng nghi vấn.
Thấy cái đầu này Khương Vọng mới sâu sắc cảm nhận được sự tàn khốc chân thực của cái gọi là "Tương Thú", ở cái làng của bọn họ.
Tới cùng là nguyên nhân gì mới có quy tắc tàn nhẫn như vậy lưu truyền tới nay, khiến cho võ sĩ trong tộc tàn sát lẫn nhau, phân định sinh tử?
Vừa không phù hợp với quan niệm đạo đức ở hiện thế, cũng không phù hợp với lợi ích căn bản để tộc quần phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận