Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 759: Đồng hương không biết đồng hương hận

Trong đạo viện thành Phong Lâm, Trương Lâm Xuyên, đứng thứ ba bảng Đạo Huân.
Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên Tập sát Thành chủ thành Phong Lâm Ngụy Khứ Tật.
Ánh mắt của Khương Vọng chỉ hơi khựng lại một chút, bước chân vẫn nhẹ nhàng. Hắn vẫn điềm nhiên nhai nuốt thức ăn trong miệng, nói chuyện với Hoán Y Nhiên.
Dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ có chính hắn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Không thể có chuyện không bị ảnh hưởng gì, không thể có chuyện không có gì thay đổi.
Tâm tình của hắn, thậm chí cả mục đích của hắn.
Lúc trước, khi bắt đầu động đất, hắn đã dùng Bạch Cốt Độn Thuật đưa Khương An An cùng Tống Thanh Chỉ đào tấu, vì vậy nên hắn cũng chỉ biết đại khái về thảm cảnh của thành Phong Lâm.
Biết Đổng A lừa mình, biết Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối thản nhiên ngồi nhìn bách tính toàn thành bỏ mình, cướp đoạt chân đan từ trong tay Bạch Cốt Tôn Thần, nhờ vào đó mà Trang Cao Tiện khôi phục được thương thế, tu thành Chân Nhân.
Nghe cuộc đối thoại của Lục Diễm và Đổng A, hắn đã biết được một phần chân tướng. Nhưng về mọi chuyện cụ thể về tràng đại nạn này vẫn phải nhờ vào những gì triều đình Trang quốc công bố mới biết.
Thông cáo kia hơn phân nửa là lời nói dối, đương nhiên Khương Vọng không có tí tin tưởng nào.
Sau đó, hắn vung kiếm trảm Xà Cốt Diện Giả. Khi bị thẩm vấn trước khi chết, Xà Cốt Diện Giả đã cho hắn một vài tin tức.
Khi ấy, Xà Diện nói, cao tầng của Bạch Cốt Đạo gồm có Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão Lục Diễm, Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên, Thánh nữ, Long Diện, Hầu Diện, Thố Diện.
Khi ở trấn Thanh Dương, Hầu Diện bị Hướng Tiền giết chết, Long Diện vì vậy nên bị trảm.
Thố Diện ghen ghét, ám sát Long Diện rồi đào tẩu.
Cao tầng Bạch Cốt Đạo chỉ còn lại Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão, Bạch Cốt sứ giả, Bạch Cốt Thánh Nữ, và Thố Cốt Diện Giả.
Sau đó, trên chiến trường Lục Diễm quay giáo, Diệu Ngọc mai phục ngoài cánh cửa Bạch Cốt... Gần như tất cả cao tầng Bạch Cốt còn sống đều chối bỏ Bạch Cốt Thánh Chủ.
Giáo chúng trung với tín ngưỡng Bạch Cốt đều chết đi vì đủ loại nguyên nhân. Không nghi ngờ gì, bọn họ chết sạch sẽ được đến thế nhất định là có người an bài, việc này là nội bộ Bạch Cốt thanh tẩy lẫn nhau. Trong mười hai Cốt Diện, mạnh nhất là Long Diện, Khương Vọng không giết được gã thì Thố Diện liền ra mặt "hỗ trợ".
Khi đó, Khương Vọng đã biết.
Bạch Cốt Thánh Chủ là thân hiện thế thay mặt Bạch Cốt Tôn Thần. Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Cốt Thánh Chủ hốt hoảng chạy trốn, thậm chí hắn còn cảm thấy đám Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên kia đều có thể tiêu diệt Bạch Cốt Thánh Chủ.
Nhưng vào lúc ấy, Trang Thừa Càn giả làm Khương Yểm đã nhắc nhở hắn rằng hắn thiếu tôn trọng thần U Minh.
Tại thời điểm ấy, Khương Vọng có lần thăm dò "Khương Yểm", nhưng không có kết quả gì, chỉ để lại một chút nghi ngờ.
Nhưng trong ma quật dưới đáy nước, Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn đã từng giao phong kịch liệt. Rõ ràng Bạch Cốt Tôn Thần cực kỳ khao khát có được Trang Thừa Càn, hóa thân ôn dịch mà ông ta luyện chế hàng thế cũng thất bại.
Từ chuyện Trương Lâm Xuyên ám sát Ngụy Khứ Tật thì hẳn là Trương Lâm Xuyên đã có được thực lực Nội Phủ cảnh.
Hiện giờ Khương Vọng đã mở được hai phủ, nắm giữ được hai đại thần thông, căn bản không sợ người này.
Nhưng nếu từ chuyện Bạch Cốt Thánh Chủ thất bại mà suy tính thì... thực lực của đám Bạch Cốt Đạo kia thực sự thâm sâu khó lường.
Nên nhớ, Bạch Cốt Tôn Thần kinh khủng cỡ nào, y có thể đẩy nhân vật cỡ như Trang Thừa Càn vào tuyệt cảnh. Cho dù là ở đời Bạch Cốt Thánh Chủ đời này, không hao phí tỉnh lực kinh khủng với Trang Thừa Càn, cũng không có thần thuật khủng bố Vô Sinh Kiếp kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ mà có thể đánh thắng được thần, cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Hiện giờ, trong đám cao tầng của Bạch Cốt Đạo, kẻ có thực lực kinh khủng nhất, khiến người ta kiêng kỵ nhất hẳn là Lục Diễm.
Trong thành vực Lâm Phong, Lục Diễm là cao thủ Ngoại Lâu, lại là trưởng lão còn sót lại của Bạch Cốt Đạo, thân phận cũng rất cao.
Nhưng ở trấn Thanh Dương, trước khi chết, rõ ràng cái tên Long Cốt Diện gầm lên là Trương Lâm Xuyên...
Nói cách khác, rất có thể với Long Diện thì kẻ phản giáo quan trọng chính là Trương Lâm Xuyên chứ không phải Lục Diễm.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, người đầu tiên gã nghĩ tới chính là Thố Diện phản giáo.
Tổng hợp lại những suy tính này, Khương Vọng cũng không nắm được thực lực của Trương Lâm Xuyên một cách chuẩn xác.
Hắn muốn báo thù, chứ không phải muốn đưa mạng.
Cho nên, trước khi gặp Trương Lâm Xuyên, hắn không thể xúc động rút kiếm xông lên, mà phải cất kỹ nỗi lòng, bắt mình phải bình tĩnh.
Trên đường Huyền Thành gió lặng yên ắng, người qua đường đều mải mê làm việc của mình. Cuộc sống tĩnh lặng, lặp đi lặp lại.
Tha hương nơi đất khách gặp đồng hương, đồng hương không biết đồng hương hận!
Để tránh đánh cỏ động rắn, trong khoảng thời gian ở huyện thành Văn Khê, Khương Vọng chưa từng hỏi thăm tin tức của Thanh Vân Đình, đều chỉ nghe thôi, hoặc là dẫn dắt người ta chủ động kể cho mình nghe.
Hắn tìm đến một khách sạn không sang không nghèo, thuê lấy một phòng, ngày nào cũng ra ngoài tản bộ, đi dạo khắp nơi, nhấm nháp mỹ thực, vụng trộm sưu tầm tin tức liên quan.
Đến khi trời tối thì về khách sạn, hoàn toàn không gây chuyện thị phi, hoàn toàn không gây rối, vững vàng mở ra nội phủ thứ hai, khống chế được thần thông thứ hai, vừa cố gắng "tiêu sưng" cho mình.
Khổ Giác âm hiểm, Diệp Lăng Tiêu cũng không phải kẻ lương thiện gì, vết bầm hai vị Chân Nhân tặng cho Khương Vọng sẽ không tổn thương nhiều đến hắn, nhưng muốn xóa nó đi cũng không hề dễ dàng, cần phải khống chế đạo nguyên đối kháng cực kỳ cẩn thận mới có thể dần dần xóa đi từng tí từng tí vết tích một.
Trong suốt quá trình này, Khương Vọng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, để hắn có thể khôi phục lại giai đoạn đỉnh phong với tốc độ nhanh hơn.
Đi trên đường phố huyện thành Văn Khê, Khương Vọng không khác gì những kẻ tha hương qua lại trên con đường này.
Hắn dung nhập rất tốt, đi lại rất tự nhiên, thậm chí động tác ăn uống cũng hệt như ngày thường, nhưng trong miệng không còn nếm được hương vị thức ăn nữa.
Mỗi một lần cắn, cái tiếng rộp rộp kia vang thật lớn, món này tên là cùng khiếu hoán!
"Ăn ngon không?"
Một đại thẩm nhoẻn cười cởi mở hỏi.
Vị đại thẩm này chắc là người huyện thành Văn Khê, thấy Khương Vọng ăn ngon thì cảm thấy tự hào vì đồ ăn của quê mình. Dù hắn đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng cũng không lạnh lùng với hắn.
"Ăn ngon lắm!" Khương Vọng cười đáp.
Hắn cố ý điều chỉnh khẩu âm, tránh cho bị Trương Lâm Xuyên nghe được, mặc dù có lẽ Trương Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ giọng hắn.
Lộ ra nụ cười cong cong trên đôi môi mỏng như Long Diện, còn cả cái cằm với độ cong gọn gàng.
"Thịt kho của Trương Ma Tử ở thành bắc cũng ngon lắm đó!" Đại thẩm kia nhiệt tình giới thiệu.
"Đêm nay sẽ đi nếm thử!" Khương Vọng trả lời.
Vị đại thẩm này chỉ là người qua đường, thuận miệng hỏi mấy câu, thấy Khương Vọng đáp lại thì bước nhanh hơn, thỏa mãn tiếp tục bước đi, vượt qua Khương Vọng.
Khương Vọng quay người nói: "Tạ ơn!"
"Không cần!" Đại thẩm cũng không quay đầu lại, cảm giác mình vừa cống hiến cho quê hương mà bất giác kiêu ngạo vô cùng.
Ở cái nơi tĩnh mịch vĩnh viễn kia, thành vực Phong Lâm cũng đã từng có những người dân khả ái như vậy...
Khương Vọng thu mắt lại, tiếp tục bước đi.
Trong một chớp mắt xoay người vừa rồi, hắn đã thấy bóng lưng Trương Lâm Xuyên, thấy được hướng hắn ta đi.
Tại sao hắn ta lại tới Ung quốc?
Hắn muốn làm gì?
Hắn sẽ đi đâu?
Bản đồ huyện thành Văn Khê đã dần dần hiện rõ trong đầu hắn.
Khương Vọng nhẹ nhàng bước đi, cắn viên kẹo "Cùng khiếu hoán" cuối cùng.
Chít chít chít!
Bạn cần đăng nhập để bình luận