Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1513: Chung tế (1)

Nói tới phủ quốc cữu và Khương Vọng cũng đã từng có một đoạn nhân duyên "sâu xa".
Tụ Bảo thương hội có một trưởng lão danh dự tên là Tào Hưng, chính là người của quốc cữu gia Hà Phú Tề quốc.
Nói trắng ra là, Tào Hưng đại biểu Hà Phú ăn hiếu kính tại Tụ Bảo thương hội.
Hứa Phóng moi tim hỏi tội ở ngoài Thanh Thạch Cung, mở màn cho việc Tụ Bảo thương hội sụp đổ, cắt ngang một đầu tài lộ của Hà Phú.
Về sau Trọng Huyền Thắng tiêu diệt Tụ Bảo thương hội, Khương Vọng giết Tô Xa, đẩy thương hội lừng lẫy một thời vào dĩ vãng.
Mặc dù Khương Vọng chưa từng sinh ra xung đột chính diện với phủ quốc cữu, thế nhưng nếu tra xét kỹ thì vẫn có mâu thuẫn.
Thế nhưng ngày hôm nay Hà Chân cũng không có dự định tìm Khương Vọng gây phiền phức, hoặc là trước kia từng có ý nghĩ này, thế nhưng tốc độ leo lên của Khương Vọng nhanh hơn nhiều so với tốc độ suy nghĩ biện pháp của gã.
Đến lúc gã quyết định thì đối thủ đã trở thành Kim Qua Võ Sĩ tam phẩm Đại Tề, tước phong Thanh Dương Tử!
Các phương diện đều cao hơn gã không chỉ một bậc.
Có thể nói ngoài tầng quan hệ hoàng thân ra, gã không có bất cứ điểm mạnh nào để so sánh được với Khương Vọng cả.
Hôm nay gặp được Khương Vọng tại Trường Sinh Cung, gã thật sự muốn làm quen.
Mà không lâu trước đây, cũng vì gã phóng xe trong phố xá sầm uất, bị con trai của Đô úy Bắc Nha Môn là Trịnh Thương Minh bắt tại trận, cũng đã làm ra hành động giết gà dọa khỉ. Danh tiếng của quốc cữu phủ nghe thì phong quang hiển hách, thế nhưng vì Thái tử và Hoàng hậu không quan tâm gì tới, cho nên không làm gì được Bắc Nha Môn. Chuyện đó cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng trách phạt.
Thế nhưng nếu nói kỹ, hai người Khương Vọng và Trịnh Thương Minh cũng có giao tình riêng. Mà nghe đồn Trịnh Thế có ý rời chức Đô úy Bắc Nha Môn, Khương Thanh Dương lại biểu hiện ra phong thái Ngoại Lâu Cảnh tại Tinh Nguyệt Nguyên, rất có hi vọng nhận lấy chức vụ có đại quyền trong tay này.
Nếu như gã có thể kết bạn với Khương Vọng, về sau Trịnh Thương Minh còn có thể tìm gã gây phiền phức hay sao?
Không phải là có thể đi ngang Bắc Nha Môn hay sao?
Càng không cần phải nói Khương Vọng được công nhận có tư chất tuyệt thế, tương lai không thể đo lường.
Nếu như gã có thể chiêu mộ Khương Vọng giúp Thái tử, phụ thân của gã còn mắng gã là bất học vô thuật, Hoàng hậu còn tiếp tục coi thường đứa cháu trai này nữa hay sao?
Gã tự biết bản thân không có chút sức nặng nào cả, thế nhưng Thái tử là Thái tử của một nước, là Thiên tử tương lai của Đại Tề. Dù Khương Thanh Dương kiêu căng hơn nữa, lại không nể mặt Thiên tử tương lai hay sao?
Kết bạn sẽ không phức tạp như vậy.
Gã thật sự rất chân thành mong được kết bạn, thậm chí đã nghĩ kỹ sẽ mời Khương Vọng đi chơi nơi nào sau tang lễ lần này. Tuy rằng có quy định trong thời gian để tang Cung chủ Trường Sinh Cung không được mua vui, thế nhưng Hà Chân gã lại là người có được con đường riêng. Tứ đại danh quán không mở, thế nhưng những nơi khác cũng có thể tìm mộng đào nguyên.
Ai ngờ Cung chủ Hoa Anh Cung nói nổi giận là nổi giận liền.
Gã tự hỏi từ khi nhập điện tới nay, lễ tiết đầy đủ, chưa từng đắc tội vị điện hạ này, tại sao bỗng dưng lại quát mắng mình?
Mẹ nó, những tên họ Khương này, mỗi người đều hỉ nộ vô thường!
Hà Chân âm thầm mắng chửi, định dựa vào điều này để giảm sự sợ hãi lúc trước, rồi ảo não cúi đầu chạy ra ngoài cung điện.
"Hà Chân, ở đây lén lén lút lút làm gì đó?" Một giọng nói ung dung vang lên.
Hà Chân cảm thấy đầu của mình được một luồng lực lượng dịu dàng nâng lên, sau đó cả người cũng bị "nhấc" lên theo, lấy một loại tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tại nơi đó.
Đương nhiên là gã nhận ra a di hoàng hậu của mình, cùng với biểu ca Thái tử, tẩu tẩu Thái tử phi.
Thế nhưng tâm thần của gã vẫn rất hỗn độn.
Tới khi vị lão thái giám ngoài Trường Sinh Cung quỳ sát hành lễ: "Bái kiến Hoàng hậu điện hạ, bái kiến Thái tử, Thái tử phi."
Gã mới tỉnh táo lại đôi chút, đàng hoàng hành lễ.
Sau khi gã hành lễ, Hoàng hậu Đại Tề mới hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Khương Vọng trong điện cũng đã đứng dậy, thể hiện sự tôn trọng với Hoàng hậu nương nương. Hắn vô thức liếc nhìn Khương Vô Ưu một cái, thấy Khương Vô Ưu vẫn đứng tại nơi đó, gương mặt vẫn bình tĩnh như xưa.
Với khoảng cách gần như vậy, với tu vi của Hoàng hậu Đại Tề, đương nhiên không tới mức không phát hiện đã xảy ra chuyện gì trong điện, cho nên hiện tại hỏi tới, ẩn chứa ý vị sâu xa.
"À ..." Hà Chân hơi do dự, nói: "Không có gì, ta đã dâng hương cho Thập Nhất điện hạ, bởi vì trong nhà có việc, đang định rời đi nơi này."
Gã cũng không phải kẻ ngốc hết thuốc chữa, không định thừa cơ cáo trạng trước mặt hoàng hậu.
Khương Vô Hoa ở bên ấm giọng nói: "Vậy thì đệ trở về đi, trên đường cẩn thận một chút."
Hiển nhiên vị Thái tử điện hạ này dự định dàn xếp ổn thỏa.
Thế nhưng Hà hoàng hậu lại không đồng ý.
Nàng nhìn về phía Khương Vô Ưu đang đứng cạnh linh cữu, bình tĩnh hỏi: "Vô Ưu, là như vậy sao?"
Từ xưa nhà đế vương khó có thân tình.
Nàng là Hoàng hậu Đại Tề cao quý, từ trước đến nay luôn hạn chế sư huynh và cháu trai của mình, không cho bọn họ gây chuyện thị phi. Dù lần trước Hà Chân bị Bắc Nha Môn bắt vì phóng xe trong phố phường sầm uất, nàng cũng không dự định ra mặt cứu người.
Bởi vì nàng biết, dù nàng không hề làm gì, thế nhưng quan hệ giữa nàng và Hà Chân vẫn ở nơi đó. Bắc Nha môn nhiều nhất cũng chỉ làm việc theo quy định, tuyệt đối không dám làm quá đáng. Những thủ đoạn có thể ăn người kia, sẽ không thực hiện trên người Hà Chân.
Mà nếu nàng ra mặt cứu Hà Chân, sẽ bị gièm pha là xúc phạm luật lệ Đại Tề, như vậy sẽ mở ra lồng ác ma, sẽ chỉ thả ra lòng tham vô độ của cha con Hà Chân. Một phần thương tiếc của nàng, sẽ bị Hà Phú coi là sự ủng hộ vô hạn.
Từ trước tới nay nàng là một người rất tỉnh táo, rõ ràng việc Hà gia có thể thay thế Ân gia, ngoài Khương Vô Hoa ra, cũng vì Hà gia vừa lúc không có bất cứ nền tảng nào, có thể để Thiên tử yên tâm.
Nàng luôn kiềm chế việc bành trướng thế lực Hà gia, biết rõ Khương Vô Hoa mới là nền tảng duy nhất của bản thân. Năm đó nhà ngoại Ân gia của Khương Vô Lượng lừng lẫy cỡ nào, hiện tại thì như thế nào?
Thế nhưng ...
Hà Phú là sư huynh duy nhất của nàng, vì không tạo thêm phiền phức cho Thái tử, không dám cầu chức quan, không dám cầu tước vị, thậm chí khi kiếm thêm thu nhập, vừa nghe thấy gió thổi cỏ lay là thu tay ngay lập tức.
Hà Chân lại là con trai duy nhất của sư huynh, hơn ba mươi tuổi vẫn tầm thường, cả ngày đều ra vào gánh hát. Mặc dù Hà Chân không có bản lĩnh gì, thế nhưng vẫn có rất nhiều người bất tài trong thiên hạ này có thể chiếm được chức quan béo bở, thế nhưng gã lại không thể dính vào bất cứ thứ gì, không phải cũng là do Thái tử liên lụy hay sao?
Mặc dù Hà hoàng hậu không nói gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy sư huynh ngày càng già nua, làm sao lại không thương tiếc cơ chứ?
Nếu như Hà Chân phạm tội gì thì cũng thôi đi, hôm nay chỉ nói vài câu, giọng nói hơi lớn mà thôi, thế mà Khương Vô Ưu lại xua đuổi gã như heo chó, thật sự là quá đáng!
Cũng quá không nể mặt Hoàng hậu Đại Tề nàng!
Hôm nay nàng không định bỏ qua một cách dễ dàng, một là phải xác lập tôn nghiêm Hoàng hậu Đại Tề, hai là nếu thật sự bất mãn, nàng cũng muốn thăm dò chỗ dựa của Khương Vô Ưu.
Nàng muốn hỏi xem, Khương Vô Ưu tính làm gì.
Bị nhắc đến tên, Khương Vô Ưu cũng không thể tiếp tục mắt điếc tai ngơ, xoay người lại, hành lễ với Hoàng hậu: "Mẫu hậu."
"Miễn lễ đi." Hà hoàng hậu đưa tay cản lại, lại không chịu bỏ qua vấn đề kia: "Nói với mẫu hậu xem, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Vô Ưu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận