Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1632: Ngươi mới hát xong (2)

Gần như tất cả đòn sát thủ đều bị dễ dàng phá giải.
Tất cả giãy giụa đều bị xóa bỏ.
Hắn chỉ không từ bỏ mà thôi.
Đơn giản là dùng hết toàn lực, dốc hết khả năng, đi giãy giụa, đi đấu tranh…
Cũng như đoạn đường đi tới của hắn, mỗi lần tuyệt cảnh phải đối mặt.
Ở trong cấp độ thần hồn, một vầng mặt trời huy hoàng, chiếu sáng cả bầu trời, thiêu đốt kịch liệt, ầm ầm rơi xuống.
Như ngọn lửa diệt thế, có uy lực thiêu đốt biển.
Đơn Kỵ Phá Trận đồ triển khai, Họa Đấu vương thú in ở trên đó. Nó nhìn quanh hoàn cảnh thần hồn liệt nhật rơi xuống, hiển nhiên cũng có một ít ngoài ý muốn. Dù sao lực lượng thần hồn cường đại như thế, nó hầu như chưa cảm thụ được trên người tồn tại dưới Thần Lâm.
Nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Ngay một khắc sau đó, nó phóng người lên.
Thân thể nó, bành trướng vô hạn.
Thế nó, bành trướng vô hạn.
Khương Vọng tự tay mở ra thần hồn chi tranh, nó lại có khí thế của chúa tể chiến cuộc.
Giống như một con hắc khuyển thông thiên triệt địa, một ngụm liền nuốt mất vầng mặt trời thiêu đốt kia, rống!
Một khắc này Họa Đấu lại như Thiên Cẩu!
Giống như thần thoại chiếu vào hiện thực.
Cái thế giới thần hồn sáng chói cực nóng này…
Dập tắt.
Thống khổ tột cùng giống như thủy triều dâng lên, nháy mắt phá hủy toàn bộ ý chí. Cảm thụ sau cùng lưu lại trong lòng Khương Vọng, là một mảnh hư vô.
Bóng đêm thâm trầm cuốn tới.
Vì trận này đã hạ màn.
“Dấu vết của Khương Vọng biến mất rồi.”
Trên một khối đá ngầm lẻ loi, Thái Dần nhìn thoáng qua la bàn Thất Tinh lần cuối cùng rồi thu hồi nó.
“Vậy sao?”
Hạng Bắc ngồi xếp bằng điều tức, Cái Thế kích nằm ngang trên đầu gối.
Có một loại cảm giác cực kỳ nhạt, như gợn nước xao động ở giữa hồ.
Không rõ là tiếc nuối hay là thả lỏng.
Trục xuất Khương Vọng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng không phải tự tay đánh bại hắn.
Mà một khi ba thành thần hồn bổn nguyên bị cắt bỏ, đối với loại tu sĩ thần hồn cực kỳ cường đại như bọn họ mà nói, là tổn thất hầu như không thể thừa nhận. Nếu đem hắn so sánh với lực lượng thần hồn của Khương Vọng, chính là suy yếu đến mức hắn có thể trực tiếp đánh vào Thông Thiên Cung của đối phương.
Nói cách khác…
Ngọn núi cao một mực đứng sừng sững ở phía trước, đã sụp đổ.
Nói đến, mặc dù hắn đồng ý với kế hoạch của Thái Dần.
Nhưng thật ra hắn cũng không dự liệu được Khương Vọng sẽ rời trận.
Chung quy cảm thấy một người như vậy sẽ không ngừng sáng tạo kỳ tích mới đúng.
Nhưng quay đầu suy nghĩ một chút, làm gì có ai là nhân vật chính vĩnh hằng chứ?
Như kình thiên chi trụ Hạng Long Tương của Hạng thị, loại đại nhân vật này lúc còn trẻ đã bộc lộ tài năng, huy hoàng cả đời, không phải cũng thất bại ở Hà cốc sao?
"Dấu vết là trong nháy mắt bị phá hủy, giống như con Họa Đấu vương thú kia xoá bỏ trận pháp của ta vậy…"
Vẻ mặt Thái Dần có chút ngưng trọng, đương nhiên không phải bởi vì Khương Vọng đã bị xoá đi vết tích, mà là bởi vì bản thân Sơn Hải cảnh này: “Không phải nói nơi này chỉ là một thế giới hư ảo sao? Nhưng từ khi tiến vào đến bây giờ, nơi này cho ta cảm giác hoàn toàn khác biệt với Thái Hư Ảo Cảnh.”
“Ta từng nhấn mạnh, nơi đây hư ảo chỉ là một trong những thuyết pháp, chỉ là lúc trước chính ngươi càng thêm tin tưởng thuyết pháp này mà thôi.” Hạng Bắc nói: “Chín trăm năm trôi qua, chân tướng Sơn Hải cảnh vẫn chưa có lời giải đáp. Ngươi và ta nhìn thấy, chẳng lẽ chính là chân tướng sao?”
Trong Thiên Hoành Song Nhật Trọng đồng lý của hắn có ánh sáng thâm thúy: “Có lẽ chỉ là một tiết diện mà thôi.”
Thái Dần trầm ngâm nói: “Ít nhất, sự cường đại và trí tuệ của Họa Đấu vương thú đều là sự thật. Tuyệt đối không phải là ảo tưởng không có căn cứ.”
“Ta cũng tiến vào Thái Hư Ảo Cảnh cảm thụ qua.” Hạng Bắc bỗng nhiên nói: “Ngươi nói xem, nếu người sáng tạo Thái Hư Ảo Cảnh nguyện ý, có thể tại Thái Hư Ảo Cảnh trực tiếp sáng tạo ra cường giả không tồn tại trong hiện thế hay không? Nếu thật sự sáng tạo ra, chúng ta có thể phát hiện hay không?”
Mọi người đều biết, người tham dự trong Thái Hư Ảo Cảnh đều là người tu hành hiện thế.
Lời của Hạng Bắc lời nghe có vẻ rất đột ngột, thậm chí không hiểu ra sao. Nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, lại khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Thái Dần bỗng nhiên lạnh cả sống lưng, ngơ ngác một lát, mới miễn cưỡng cười nói: “ Thái Hư Ảo Cảnh tự có quy tắc, sau khi chế định không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện sửa đổi. Mặc dù theo hoàn cảnh phát triển sau đó sẽ có quy tắc cần điều chỉnh, cũng phải trải qua các phương giám sát thì mới có thể chỉnh sửa…Thái Hư Ảo Cảnh này thiên hạ cường quốc đều có phần tham dự, cũng đều luân phiên giám sát.”
Từng câu kể lại là sự thật.
Cũng từng câu nói đều là đang an ủi.
So sánh với cấu tạo vĩ đại của Thái Hư Ảo Cảnh, Thái Dần hắn và Hạng Bắc kỳ thật cũng bé nhỏ không đáng kể.
Ít nhất trước mắt còn rất bé nhỏ không đáng kể.
Hạng Bắc vì vậy chuyển hỏi: “Xác định Khương Vọng đã bị loại rồi sao?”
“Nếu ta là hắn, ta cũng không có cách nào. Con Họa Đấu kia quá mạnh.” Trong lòng Thái Dần vẫn còn sợ hãi: “Hoàn toàn là dựa vào lực lượng áp đảo, làm nổ tung trận pháp của ta… Ta để lại một phần dấu vết của nó, lần sau trước khi tới gần, Thất Tinh la bàn sẽ báo động trước, nhưng cũng không biết có tác dụng hay không, và có kịp hay không. Bất kể là thật hay là ảo, Sơn Hải cảnh này, so với ngươi nói trước đó đáng sợ hơn nhiều.”
“Ta cũng thật không ngờ trong Sơn Hải Cảnh lại như vậy…” Hạng Bắc nói xong, bỗng nhiên ngậm miệng, đứng dậy, nhấc lên Cái Thế kích, ngửa đầu nhìn trời.
Ầm!
Trên bầu trời truyền đến tiếng vang dữ dội.
Giống như sấm rền, giống như bầu trời nổ bể ra một cái lỗ hổng.
Đột ngột, không thể phớt lờ.
Bóng đen trên bầu trời kia không ngừng phóng đại lên, như là một viên thiên thạch ngoài bầu trời rơi xuống, gào thét đập xuống Đại Hải.
Qua một hai hơi thở, rốt cuộc mới nhìn thấy rõ ràng.
Chính là một cự hán khôi ngô cơ bắp như dãy núi, từ không trung xa xôi đập xuống.
Cơ thể cường tráng đến đáng sợ, làm căng phồng bộ võ phục không biết thuộc về thế lực phương nào.
Toàn thân không thấy bất luận lực lượng đạo thuật gì, thuần túy lấy nhục thân ma sát cực nhanh với không khí, cho nên phát ra âm thanh khủng bố giống như thiên thạch gào thét.
Hạng Bắc cũng là dạng khí lực tương đối cao to hùng tráng, so với Thái Dần hầu như cao hơn một cái đầu, cũng to hơn một vòng.
Nhưng so sánh với cự hán rơi xuống cực nhanh lại nhỏ hơn một vòng.
Huyết khí dâng trào kia, đơn thuần lấy nhục thân phá không biểu hiện ra, không chỗ nào không nói rõ đây là một vị võ phu cường đại.
Người này là ai? Vì sao tới đây?
Hạng Bắc đã cầm kích tương đối, mà Thái Dần lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Cuối tầm mắt, trên mặt biển màu xanh lam, cũng có một người đạp sóng mà đến.
Tóc đen như mực, như muốn nhuộm cả không trung.
Y khẽ nhấc cằm lên, đường nét sắc bén như muốn đả thương người. Trong im lặng, lại vừa vặn chứng minh sự kiêu ngạo của y.
Y cũng cầm một cây trường thương.
Người phía trước, thương ở phía sau.
Mũi thương đâm vào nước nửa tấc, kéo theo một cái rãnh nước nhỏ.
Nhưng lại thật lâu không biến mất.
Cho nên từ xa xa không nhìn thấy, một mực kéo dài đến tận đây.
Đó là thương khí do vô tình phát ra, nhưng lại rất kinh khủng, ngưng mà không tan!
Thương còn hơn lưu ngân.
Danh thương này chắc chắn truyền thế.
Anh hùng này phải là kinh thế.
Nhưng Thái Dần vừa không nhận ra người này, cũng không nhận ra thương này.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, ở đáy nước, một nơi rõ ràng cách mũi thương còn có một đoạn rất dài, có một con cá lớn bơi qua. Nhưng trong khoảnh khắc nó thủng trăm ngàn lỗ, chết không thể chết lại.
Miệng vết thương loé sáng.
Nam nhân này lợi hại như vậy.
Y cứ như vậy kéo trường thương, từ cuối mặt biển đi tới.
Không nói gì, nhưng dường như không cần gì phải nói.
Sống hay chết.
Dù sao cũng chỉ có một bên, lựa chọn cũng thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận