Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 410: Không thể quyết định tất cả

Người tới là một nam tử trung niên nghiêm nghị mặt chữ điền.
Đi tay không tới, nhưng người mặc quan phục, hiển nhiên là đi quá vội, chưa kịp thay quần áo.
Trịnh Thương Minh không nói tiếng nào, cảm thấy xấu hổ tới cực điểm. Vì người này chính là phụ thân của hắn, Bắc nha Đô úy Trịnh Thế.
Không còn là đứa trẻ ba tuổi, vậy mà xảy ra chuyện lại còn phải nhọc người nhà ra gánh cho, quả thực là một sự sỉ nhục đối với một người tâm cao khí ngạo như hắn.
Mặc quan phục của tuần kiểm Đô úy, tự nhiên đã thể hiện rõ thân phận.
Vương Di Ngô chưa qua lại với Bắc nha Đô úy bao giờ, nhưng không đến mức nhìn mà không nhận ra.
Hắn không hề sợ, chỉ có điều thế này thì vượt ra khỏi kế hoạch của Văn Liên Mục rồi.
Chuyện vượt ra khỏi lòng bàn tay, đương nhiên là làm người ta không thích.
Hắn nhìn chăm chú người ta, một hồi sau, Vương Di Ngô nói trước: "Người này tự tiện xông vào phủ trấn quốc Đại nguyên soái, ta đang định bắt lại, chờ Đại nguyên soái trở về xử lý. Sao ngươi lại cản ta?"
Trịnh Thế không bao giờ ngờ Vương Di Ngô quan sát mình chỉ là để ước lượng xem hắn có khả năng đánh bại ông ta hay không.
Nhưng lúc này ông ta khá là giận. Tên đệ tử quan môn của quân thần này quả thực là có hơi cuồng vọng.
Trước nay ông ta là người rất nghiêm túc, thường không để lộ sự giận dữ lên trên mặt.
"Tuần kiểm phủ quản lý trị an. Các ngươi ở trên đường công khai động võ, chẳng lẽ bản úy không có quyền ngăn cản?"
Lời này là đẩy trả lại nguyên văn.
Phải hạ mình nói chuyện khách sáo như vậy với một tên tiểu bối, có thể nhìn ra Trịnh Thế giận thật.
Đô thành tuần kiểm phủ phụ trách trị an Lâm Truy, đó là luật pháp quy định, được Tề vương ban hành.
Vương Di Ngô dựa vào cái gì mà đòi bỏ đi cái quyền này?
Nói không khách khí, ngay cả Khương Mộng Hùng cũng không có tư cách làm việc đó.
"Đại nhân đương nhiên là có tư cách này!"
Văn Liên Mục vội vàng chạy ra, lúc vừa nghe thấy giọng Trịnh Thế, y chỉ kinh ngạc một chút, liền lập tức chạy ra ngay.
Vì y sợ Vương Di Ngô nổi tính cao ngạo, khiến cục diện trở nên ác liệt.
Vừa tới nơi y vội lên tiếng ngay, giành lấy quyền nói chuyện, sau đó mới nói: "Chỉ là chúng ta đang xử lý chuyện của phủ Đại nguyên soái, hình như không cần phải qua chỗ tuần kiểm phủ."
"Ngươi nhìn lại vị trí các ngươi đang đứng xem, là ở trong phủ Đại nguyên soái không?"
Trịnh Thế mắng: "Trong Phủ Đại nguyên soái, các ngươi có làm gì đằng sau cánh cửa đóng kín kia, chuyện ở đó, bản úy không quan tâm. Nếu thật có chuyện thương thiên hại lý xảy ra, tự có thánh ý cân nhắc quyết định. Nhưng chuyện trị an ở ngoài phủ Đại nguyên soái, là do bản úy phụ trách! Bản úy ăn lộc vua, trung quân với vua, Đại nguyên soái thì thế nào? Nếu các ngươi dám lạm quyền bắt người, chẳng lẽ Đại nguyên soái cũng cho phép các ngươi làm?"
Trịnh Thế nói một tràng đường hoàng chính nghĩa, như con nhím xỉa lông nhọn khắp người.
Vương Di Ngô không nói gì, bây giờ Văn Liên Mục đã đi ra, nếu đã giao chuyện này cho Văn Liên Mục quản lý, hắn sẽ không làm gì cả.
"Đô úy đại nhân nói phải, chúng tại hạ không bao giờ dám làm chuyện vi phạm pháp luật."
Văn Liên Mục nhận phải xong, liền đổi giọng, thò mũi nhọn ra: "Có điều theo ta biết, cái vị tự tiện xông vào phủ Đại nguyên soái này tên là Trịnh Thương Minh, chính là lệnh công tử. E là ngài không tiện nhúng tay quyết định chuyện này đâu."
"Vậy thì càng dễ nói." Trịnh Thế tiếp tục lạnh tanh: "Mời Vương Di Ngô Vương công tử và Trịnh Thương Minh cùng theo ta về tuần kiểm nha môn. Trịnh Thế ta cần tránh hiềm nghi, trong tuần kiểm phủ còn nhiều quan lại thiết diện vô tư khác! Nếu tuần kiểm phủ vẫn không được quân thần tín nhiệm, chúng ta sẽ cung thỉnh thánh tài!"
Làm to chuyện này lên đến tận chỗ Tề vương, vậy thì thật là vô cùng mất mặt.
Nhưng vì nhi tử, Trịnh Thế cũng chỉ đành làm vậy. Ông ta cũng thể hiện rõ ra ngoài quyết tâm này.
Ông ta xuất hiện ở đây, mặc quan phục trên người, đều là bằng chứng thể hiện quyết tâm này của ông ta.
Văn Liên Mục và Vương Di Ngô nhìn nhau, lên tiếng: "Vương huynh và ta đều có quân vụ trong người, tuần kiểm phủ nếu thực muốn Vương huynh phối hợp điều tra, phải đề nghị với trong quân trước, đề nghị Thiên Phúc quân cho người mới được."
Ranh giới cuối cùng này phải vạch cho thật rõ. Nếu Trịnh Thế cưỡng ép quyết bắt Vương Di Ngô đi, Vương Di Ngô nhất định là không phối hợp, nhất định phản kháng. Hơn nữa hắn còn sẽ làm ầm tới chỗ Khương Mộng Hùng.
Nói cho cùng, Trịnh Thương Minh đại náo phủ Nguyên soái là sự thật. Trong khi y thông qua Lôi Đô thống Trảm Vũ Quân điều động Trịnh Thương Minh đi theo dõi Khương Vọng, toàn bộ quá trình đều là hợp quy củ.
Cho dù có làm ra lớn chuyện, thì cũng vẫn xử lý được.
Bắc nha Đô úy mặc dù là nhân vật thực quyền của Lâm Truy, nhưng phủ Đại nguyên soái cũng không phải là hữu danh vô thực. Nếu không bọn họ làm sao dám lên kế hoạch bắt giữ Trịnh Thương Minh, về bản chất, vẫn là không coi Trịnh Thế ra gì.
Trịnh Thế thống lĩnh Bắc nha nhiều năm, đương nhiên không thể nhịn được sự khinh thị này.
Nhưng ông ta không xé rách mặt với tiểu bối, gật đầu: "Được! Phủ Đại nguyên soái rất oai phong, bản úy đã được nhìn tận mắt!"
Ông xoay người nhìn Trịnh Thương Minh, lạnh nhạt gọi: "Còn không đi?"
Trịnh Thương Minh không nói một lời, cúi đầu đi theo sau lưng.
Rời khỏi phủ Trấn quốc Đại nguyên soái, sau khi ra tới đường lớn, Trịnh Thương Minh dừng bước chân, không đi nữa.
Nhưng hắn chỉ là đứng lại đó, chứ không bỏ đi. Hai mũi chân của hắn hướng về hai hướng phố khác nhau, cho thấy trong lòng rất là bối rối, không biết nên đi bên nào.
Bản năng kiêu ngạo không cho phép hắn vừa gặp sự cố liền chạy về núp dưới cánh của phụ thân.
Nói là không bước xuống thang nổi cũng được, nói là tính tình trời ơi cũng được.
Là người từng trải, Trịnh Thế hiểu rất rõ.
Đây là lần đầu tiên nhi tử của ông bị thực tế đánh cho sáng mắt, cũng là lúc nó nên trưởng thành.
Trịnh Thế quay lại, bình tĩnh nhìn nhi tử, giọng nói hiếm khi lộ một tia hòa hoãn: "Đi về với ta đi, trong quân không phải thiên đường. Sinh ra có gia thế thì làm sao, đó đâu phải chuyện ngươi quyết định được, nhưng những chuyện ngươi có thể quyết định, thì có rất nhiều."
Ông chợt phát hiện, không ngờ nhi tử đã lớn như này rồi, là nam tử rồi. Hình như ông chưa bao giờ nói những lời từ trái tim mình với con như thế này, hình như trước nay ông cứ vẫn luôn nhìn nó như một đứa trẻ con phản nghịch.
Thời gian... trôi qua nhanh quá.
"Nương ngươi ra đi sớm, ta thì lo bận bịu công vụ, chăm lo cho ngươi có phần sơ sót. Từ nhỏ ngươi đã có điều oán ta, không muốn dựa vào ta, chuyện này ta hiểu được."
"Ngươi cảm thấy chuyện gì ta làm được, thì ngươi cũng làm được, rất có chí khí, rất là hay. Ta rất vui mừng."
"Nhưng mà, Thương Minh à. Ta tay trắng dựng nghiệp, tự mình dựng nên sự nghiệp, không phải để nhi tử của ta noi theo ta. Mà là để nhi tử của ta lập gia lập thất, sẽ không cần phải khó khăn, khổ cực giống như ta khi xưa. Ngươi có hiểu không?"
Trịnh Thế nói một hồi, tất cả cảm xúc, hóa thành một tiếng thở dài: "Làm nhi tử của Trịnh Thế ta, đâu làm con mất mặt."
Trịnh Thương Minh cúi đầu, vẫn không nói chuyện, nhưng bả vai hắn, dần bắt đầu không còn kiềm chế được, bắt đầu run rẩy.
Mọi chuyện xảy ra trước cửa phủ Trấn quốc Đại nguyên soái, ngay cả một người vây xem cũng không có.
Đương nhiên trên thực tế, số kẻ len lén nhìn chằm chằm vào không hề ít.
Nhìn theo đôi phụ tử kia rời đi.
Văn Liên Mục hơi suy sụp, nhưng y không thấy mất mát cho lắm, nói chuyện vẫn rất mạch lạc: "Với tính tình của Trịnh Thương Minh, nhất định sẽ không mách cho phụ thân mình biết đâu. Nếu bây giờ nói cho ông ta biết, vậy bao nhiêu cố gắng trước nay, chẳng lẽ là vô ích! Như thế có khác gì tự hủy bỏ chính hắn."
"Hắn không dựa vào cha ư?" Vương Di Ngô lãnh đạm: "Nếu cha hắn không phải là Trịnh Thế, bị ta giở trò điều khiển, còn dám tìm tới cửa sao?"
Lời này rất tàn khốc, nhưng cũng rất thực tế.
Nếu không có Trịnh Thế, Trịnh Thương Minh hôm nay tìm tới cửa, chính là đi tìm chết.
Đương nhiên, nếu không có Trịnh Thế, Vương Di Ngô cũng đã chả thèm giở trò với Trịnh Thương Minh.
"Nên ta mới nói, hắn sống rất là không được tự nhiên, rất là mâu thuẫn."
Văn Liên Mục nhấn mạnh thêm một lần.
Cho đến lúc này, y vẫn vô cùng tin vào phán đoán của mình.
"Sao Trịnh Thế biết được nhỉ? Còn đích thân chạy tới."
Vương Di Ngô rất không hài lòng.
Nếu tuần kiểm phủ đổi một người khác tới, chỉ cần có khả năng đánh thắng, hắn nhất định sẽ không để cho Trịnh Thương Minh rời khỏi.
Vì như thế đồng nghĩa kế hoạch đã hoàn toàn thất bại.
Hắn cực không thích thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận