Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2195: Quốc thù tư hận (3)

Đến khi Kim Qua võ sĩ ở ngoài điện hô to:
"Võ An hầu yết kiến!"
Tử Cực điện lập tức như xuất hiện kết giới tĩnh âm, tất cả mọi người đều ngậm miệng.
Một số người ánh mắt như có như không rơi vào người vị danh nho đứng khoanh tay, thần thái tự nhiên trong đội ngũ phía bên phải đại điện... Chính là Nhĩ Phụng Minh một quan nửa chức cũng chả có trên người.
Võ An hầu mặc một bộ Cửu Mãng Thôn Vân hầu màu tím, tay ấn đốc kiếm, chân vẫn đi giày, sải bước vào điện.
Tiếng giày nện đất vang vọng lanh lảnh trong đại điện, hôm nay hắn đã không còn vẻ ôn hòa ngày xưa, mặt mày sắc bén, khí như mây cuộn, như thanh danh kiếm thiên hạ bên hông hắn muốn xuất ra khỏi vỏ!
Hắn bước đi trên con đường do công khanh toàn triều tách ra mà thành, mắt không hề chớp. Trong Tử Cực điện cao rộng, rất có phong thái muốn đầu đội cả mái vòm, từng bước một đi tới trước Đan Bệ.
"Miễn lễ."
Thiên tử Đại Tề ngồi ngay ngắn trên long ỷ, khẽ giơ tay.
Tống Dao trong đội ngũ Chính Sự Đường mặt không cảm xúc, khóe mắt liếc thấy Dịch Tinh Thần ôm theo tấu chương bên cạnh cũng bình tĩnh, một sợi tóc cũng không có dập dờn.
Trong lòng biết mọi người đều mờ mịt.
Cả phe ủng hộ Võ An Hầu lẫn phe ủng hộ Nhĩ Phụng Minh đều không hiểu thái độ của Thiên tử.
Còn chưa bái đã cho miễn lễ?
Thiên tử đây là hài lòng, hay là không hài lòng?
Nâng lên cho cao, có phải muốn ném xuống cho thật mạnh hay không?
Người có tâm đều kín đáo liếc nhìn Quan Quân Hầu và Võ An hầu, hai người được gọi là đế quốc song kiêu, nhưng cái vị hầu gia áo trắng đứng trong đội ngũ huân quý kia mắt khép hờ, vẫn đắm chìm trong thế giới tu hành của mình, lên triều mà cứ toàn "đứng gác", đích thật là đặc quyền của hai vị quân công hầu trẻ tuổi này.
Khương Vọng hoàn toàn mặc kệ xung quanh, chẳng đoán nghĩ gì, chỉ đứng ở đó, sống lưng thẳng như kiếm, chống trời.
Thiên tử rũ mắt, giọng bao phủ cả đại điện:
"Thư của Võ An hầu, viết vô cùng tốt, có thể nhìn thấy gần đây rất là cố gắng đọc sách."
Khương Vọng trả lời:
"Thần chỉ là không kìm lòng nổi, viết một lá thư mà thôi, không biết những chuyện văn hay chữ đẹp."
Thiên tử nhìn hắn, ngữ khí không chút gợn sóng:
"Gần đây có mấy bài văn, trích dẫn kinh điển, câu từ hoa mỹ, đọc cứ như phẩm trà thơm, Võ An Hầu có đọc qua chưa?"
"Nếu là văn chương gần đây, thần hẳn là chưa hề đọc."
"Vì sao?"
"Không có thời gian."
"Ái khanh đang bận việc gì?"
Khương Vọng bình tĩnh trả lời:
"Bận làm tang cho bằng hữu."
Thiên tử vốn có lời còn muốn nói, nghe đến đây đột nhiên không muốn nói nữa.
Hắn khoát tay:
"Nhĩ tiên sinh, trẫm đã mời Võ An hầu tới đây, có vấn đề gì, ngươi không ngại thì cứ việc hỏi trước mặt ta."
Bầu không khí trong Tử Cực điện trở nên căng thẳng.
Rõ ràng là Nhĩ Phụng Minh đã có chuẩn bị trước, tay áo bồng bềnh, thản nhiên đi ra khỏi hàng, đi đến bên cạnh Khương Vọng.
Tay hắn không tấc sắt, trên chân chỉ đi tất trắng, khí thế tự nhiên đã thua mấy cấp.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, thi lễ với Thiên tử trước rồi mới cúi người với Khương Vọng, giọng rất chân tình:
"Thảo dân xưa nay luôn kính trọng võ huân của Hầu gia, hôm nay có mấy lời này, nếu có lời lẽ sai trái, cũng không cần thông cảm, cứ việc trách mắng. Nếu không đủ hả giận, máu tươi bắn ba bước, thảo dân cũng không một câu oán hận."
Khương Vọng khẽ nhướng mày với vị danh nho nhiều lần mắng mình đến máu chó đầy đầu này:
"Mời nói."
Nhĩ Phụng Minh đứng dậy, phất tay áo, rất có khí chất danh sĩ phong lưu:
"Xin hỏi Hầu gia, quốc hận tư thù, bên nào nặng bên nào nhẹ?"
"Như thế nào là quốc hận? Như thế nào là tư thù?"
Khương Vọng hỏi ngược lại:
"Tiên sinh không ngại thì hãy nói rõ ra, phạt Hạ tính thế nào? Diệt Vô Sinh Giáo tính thế nào?"
Nhĩ Phụng Minh nói:
"Đương nhiên phạt Hạ là vì quốc hận, diệt Vô Sinh Giáo là vì thù riêng."
Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn:
"Tiễu trừ Vô Sinh Giáo có ảnh hưởng đến việc bản hầu phạt Hạ không?"
Nhĩ Phụng Minh sửng sốt, biết mình đã rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ, có một cảm giác kinh ngạc đến hoang đường... Không phải nói Võ An Hầu chỉ biết hở ra là vung nắm đấm hả?
Nhưng hắn phản ứng vẫn rất nhanh:
"Không thể nói như vậy được. Nếu Vô Sinh giáo là tà giáo thì đúng là nên diệt trừ. Ta cũng căm thù tà giáo tới tận xương tủy. Nhưng phải diệt trừ thế nào? Hao lực bao nhiêu?"
"Chỉ là một Vô Sinh Giáo, chẳng khác gì một con kiến hôi trên núi cao, đáng để Đại Tề ta tiêu hao quốc lực như thế sao?"
Nói đến đây, càng thêm kích động:
"Chỉ là một giáo phái nho nhỏ, treo giải thưởng trên bảng dán phủ tuần kiểm là đủ! Hầu gia lại dùng thù riêng, tạo nên thanh thế lớn như vậy. Bây giờ cả nước đều nói về Vô Sinh Giáo, người người đều muốn chém đầu Trương Lâm Xuyên. Cả triều đình đều phải vận lực vì tư hận của Quốc Hầu, chẳng lẽ Hầu gia thật sự không hề thấy bất an dù chỉ là một chút?"
Khương Vọng yên lặng nhìn hắn một hồi.
Nhĩ Phụng Minh ngơ ngác, sự kích động trong lòng vô thức trở nên yếu đi.
Nhưng hắn vẫn thẳng sống lưng, rất có khí khái văn nhân nói:
"Thảo dân nói sai chỗ nào, Hầu gia cứ nói thẳng."
Khương Vọng nói:
"Nếu muốn nói đến chỗ hại của Vô Sinh Giáo, có thể nói là rất nhiều. Nguy hiểm của Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên đã đủ để liệt kê ra một hai ba bốn. Có thể ngươi hiểu, có thể ngươi không hiểu, cũng có thể giả vờ là mình không hiểu. Nhưng những chuyện đó bây giờ... đều không quan trọng".
Hắn thở dài một hơi:
"Ngươi nói thù riêng, không sai."
"Vô Sinh giáo có mối thù rất lớn với bản hầu, phải có một bên chết đi mới giải được... Ngay trước bệ hạ, trước mặt các vị đồng nghiệp, bản hầu không phủ nhận."
Hắn xoay người, không hề nhìn Dĩ Phụng Minh, bái Thiên tử Đại Tề trên long ỷ:
"Ngày xưa trong cung tấu đối, bệ hạ có hỏi, thần chưa đáp hết. Hôm nay xin trả lời !"
Tuy hắn khom người, nhưng giọng vẫn vang vang:
"Thần có biết tôn quý của quốc gia, tôn quý của vương hầu! Bốn năm công danh, xin nguyện vì tư hận mà dùng đến! Mong bệ hạ ân chuẩn!"
Hắn không giải thích, không cãi lại, hắn thừa nhận mình đối phó với Vô Sinh Giáo, đối phó với Trương Lâm Xuyên là vì thù hận cá nhân hắn. Hắn thừa nhận mình không phải loại người chí công vô tư, trong lòng chỉ có đất nước. Hắn thừa nhận hắn vì yêu hận tình thù của chính mình.
Hắn nguyện ý sử dụng tất cả những gì mà mình đã đổi được từ liều chết chém giết bốn năm qua để làm điều ấy!
Thế giới này quá rộng, thiên hạ vẫn còn có chỗ dung thân cho Bạch Cốt Đạo, hắn muốn xin Tề Thiên tử, phát một phong quốc thư!
Cả điện im phăng phắc.
Trọng Huyền Thắng cũng trầm mặc, điều này không giống với dự kiến trước đó của hắn, cũng khiến những chuẩn bị sau đó của hắn trở nên không dùng được. Kết quả nghị luận hôm nay trở nên khó mà nắm chắc. Là phúc hay họa? Là đúng hay sai?
Nhĩ Phụng Minh há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa.
Khương Vọng đã thừa nhận mình tiêu diệt Vô Sinh Giáo là vì tư hận, thừa nhận mình là một người không hiểu đại cục. Vậy hắn còn có thể nói cái gì!
Chỉ có thể nhìn thái độ của Thiên tử mà thôi.
Thiên tử đương thời, ân phạt đều luôn tinh chuẩn.
Có thể có ân sủng cực hạn, cũng có thể lãnh khốc cực hạn.
Đối với một vị Hầu gia quân công không hề suy nghĩ đến đất nước trước tiên, Thiên tử sẽ có thái độ thế nào?
Tất cả vương hầu, tướng quân, lão thần danh tước.
Đều nín thở ngưng thần.
Ngay cả Trọng Huyền Tuân đang trầm mặc "đứng gác" cũng mở mắt.
Tiếng Thiên tử lại cất lên:
"Sao lại nói là tư hận?"
Rồi hạ xuống:
"Ngươi là quốc hầu!"
"Ngươi nói ngươi đã hiểu được vương hầu quý giá, trẫm thấy ngươi vẫn không hiểu."
Y nhìn Khương Vọng, chậm rãi nói:
"Ngươi là vương hầu Đại Tề, là tôn sư cùng vinh với quốc gia. Việc riêng của ngươi, chính là quốc sự của Đại Tề!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận