Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1764: Như uyên như hải (2)

Thương lang lang!
Hình như có âm thanh trường kiếm rời vỏ như vậy.
Y giống như nghe được, nhưng có lẽ đã bỏ qua.
Thế giới của y tại thời khắc này sáng lên một lần, lại ảm đạm một lần.
Từ đó về sau không còn sáng lên nữa.
Trong tầm mắt mọi người ở đây, chỉ thấy giữa cổ Bách Nạp đạo nhân, bỗng nhiên nứt ra một đường máu, máu như suối phun, trên không trung toả ra hình quạt ngắn ngủi.
Máu rơi xuống.
Người ầm ầm ngã xuống.
Mà bóng người đầu đội nón là, thân khoác áo gai, chỉ là tự nhiên đi về phía trước, thản nhiên đi về phía vị trí có ý nghĩa điện chủ Linh Không điện kia.
Tay của hắn cách chuôi kiếm còn có mấy tấc, trường kiếm bên hông giống như chưa từng rút ra.
Một vệt hàn quang kia, tựa hồ chỉ tồn tại trong ảo giác.
Toàn bộ đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Một đám cao tầng Linh Không điện chia ra ngồi hai bên đại điện, bao gồm Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn ở bên trong, đều không có người nói chuyện.
Một vị tu sĩ thần thông uy danh hiển hách, cứ như vậy chết đi.
Thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có.
Rung động khó tả!
Tại thời khắc như vậy, chỉ có trên con đường chính giữa đại điện, thi thể Bách Nạp đạo nhân lẳng lặng ngã xuống ở đó, đối diện với cái ghế lớn trên đài cao.
Khương Vọng đi đến trước bảo tọa của điện chủ Linh Không điện, lại không ngồi xuống. Hắn chỉ xoay người, từ trên cao nhìn xuống.
So sánh với những nơi hắn đã từng chứng kiến, điện phủ của Linh Không điện tuyệt đối không có gì hoa lệ.
Nhưng nơi này là địa bàn của hắn.
Một đôi tay của hắn, nắm giữ bát bính nơi đây, gọi là tước, lộc, phế, sát, sinh, dư, đoạt.
Ánh mắt hắn nhìn tới đâu, không có bất kỳ ai dám nhìn thẳng.
Loại uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống này, rất dễ làm cho người ta mê thất. Đương nhiên, đối với Khương Vọng nhiều lần yết kiến thiên tử Đại Tề mà nói, chút quyền lực nho nhỏ trước mắt này, thật sự là mỏng manh vô cùng.
Cái gọi là quyền sanh sát trong tay, trong một hoàn cảnh nhỏ yếu như vậy, thật sự không có gì đáng để ý.
Hắn chỉ cố gắng suy nghĩ một chút, Tề thiên tử là làm sao tay cầm càn khôn, làm sao ân uy tịnh thi.
Thoáng trầm mặc một hồi, khiến cho áp lực lan tràn trong lòng mỗi người. Sau đó hắn mới nhìn về phía Gia Cát Tuấn: “Có phải ta đã quên hỏi vấn đề gì rồi không?”
Hắn suy nghĩ một chút: “À đúng rồi, Bách Nạp đạo nhân có thần thông gì vậy?”
Thần sắc Gia Cát Tuấn đại biến, lập tức rời khỏi ghế quỳ gối: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần! Bởi vì điện chủ thần công cái thế, thuộc hạ rất cảm thấy vinh hạnh, lòng sinh kiêu ngạo, không để Bách Nạp đạo nhân vào trong mắt, thế cho nên quên báo cáo tin tức thần thông của hắn…”
Khương Vọng khoát tay, chặn lại lời giải thích của hắn: “Bỏ đi, không quan trọng.”
Hắn trước nay chưa từng trông cậy vào lòng trung thành của đám người Gia Cát Tuấn, Ngụy Bá Phương. Bản thân hắn cũng không có trả giá bởi tín nhiệm tương ứng, bởi vì ngay từ đầu hắn đã hiểu, những người này có thể dùng, nhưng không thể hết lòng.
Giờ phút này, hắn di chuyển ánh mắt, nhìn một đám cao tầng nơi này, chậm rãi nói: “Ta là điện chủ của các ngươi, không phải là giả, cũng chưa có chết.”
Gia Cát Tuấn vốn quỳ trên mặt đất dập đầu một cái lại tiếp tục dập đầu: “Thuộc hạ bái kiến điện chủ, chỉ nguyện điện chủ đại nhân hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”
Ngụy Bá Phương cũng ngay sau đó quỳ gối, giọng nói lại cương trực hữu lực: " Thủ tịch trưởng lão Linh Không điện Ngụy Bá Phương, khấu kiến điện chủ đại nhân!”
Bảy vị đường chủ, bốn vị cung phụng ở đây, tất cả đều quỳ gối theo.
Mà tên hộ pháp duy nhất kia, nằm ngửa giữa bọn họ.
Khương Vọng giơ tay lên: “Đứng lên đi, chư vị.”
Ánh mắt của hắn cũng không có đủ tính công kích, chậm rãi rơi vào trên mỗi người.
“Ta sẽ không thường xuyên tới tông môn, nhưng ta sẽ chú ý đến nơi này. Linh Không Điện có lẽ không phải là một tông môn quá cường đại, tiền đồ sau này cũng rất khó nói, nhưng ta hy vọng, nó sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất của các ngươi. Trước đây chúng ta có lẽ đã từng gặp mặt, có lẽ không có… Hi vọng sau này còn có thể gặp lại.”
Hắn chỉ nói vài câu như thế, liền phất tay: “Được rồi, tất cả đi xuống đi, Ngụy trưởng lão và Gia Cát trưởng lão ở lại.”
“Điện chủ đại nhân, thuộc hạ có một lời!” Ngụy Bá Phương lấy một loại tư thái trung thành tận tâm, lên tiếng ngăn cản: “Hiện tại còn chưa thích hợp kết thúc nghị sự, trong những người ở đây, có người đã âm thầm cấu kết với Bách Nạp đạo nhân, đã sớm không còn trung thành với điện chủ đại nhân ngài, cũng hoàn toàn không thuộc về Linh Không điện. Thuộc hạ vô cùng đau đớn, rất khó nhẫn tâm, nhưng cũng không thể không bắt bọn họ lại, để răn đe người khác!”
Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn: “Loại chuyện này, không có chứng cứ cũng không thể nói mò.”
“Nếu thuộc hạ đã dám báo cáo với điện chủ đại nhân, đương nhiên là đã nắm giữ chứng cứ! Xin cho thuộc hạ trình lên.”
Ngụy Bá Phương nghiêng đầu đi, quay ra ngoài điện nói: “Mang vào!”
Lập tức có hai gã hán tử cường tráng khiêng một cái rương lớn đi vào trong điện.
“Vừa rồi, lão phu đã cho người xét nhà Bách Nạp đạo nhân. Hắn nhận hối lộ, chứng minh cùng người khác cấu kết…” Ngụy Bá Phương chỉ vào cái rương này nói: “Đều ở trong đó!”
Đương trường có mấy người, lúc này sắc mặt đại biến, hầu như ngay cả đứng cũng không vững. Nhưng lại không có ai dám bí quá hóa liều.
Bách Nạp đạo nhân mạnh nhất Linh Không Điện là chết như thế nào, bọn họ có thể thấy rõ ràng!
Một chút cơ hội giãy giụa cũng không có!
Khương Vọng nhìn cái rương kia một chút, chỉ cười cười: “Nhiều như vậy sao.”
Ánh mắt của hắn thoáng ngưng tụ, cả cái rương lập tức bùng lên liệt diễm! Rất nhanh ngay cả tro bụi cũng không còn, thiêu đốt sạch sẽ.
Ngụy Bá Phương có chút thất thố: “Điện chủ đại nhân, cái này…”
Khương Vọng giơ tay ngăn lại: “Không cần nói nữa, ai cũng sẽ phạm sai lầm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.”
Hắn ánh mắt tràn đầy thâm ý, xuyên thấu áo choàng, rơi vào trên mặt Ngụy Bá Phương: “Mà ta thường thường sẵn lòng cho bằng hữu của ta một lần cơ hội.”
Cũng không để ý tới Ngụy Bá Phương nghĩ thế nào. Hắn đi xuống đài cao, đi đến phía trước một cung phụng vừa rồi tim đập cực nhanh, nhưng vẻ mặt lại rất bình thản.
“Ngươi tên là gì?”
Trái tim tên cung phụng này gần như muốn nổ tung, nhưng mồm miệng lại nói rất rõ ràng: “Thuộc hạ Lưu Mạnh.”
Khương Vọng chỉ khẽ gật đầu, liền nói: “Ngụy trưởng lão và Gia Cát trưởng lão mỗi ngày trăm công ngàn việc, không thể phân thân, Linh Không điện nên có tam đại trưởng lão mới đúng, cũng dễ chia sẻ.”
Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai cung phụng này: “Ta thấy ngươi rất thích hợp làm Tam trưởng lão.”
Ngay trong nháy mắt này cả người Lưu Mạnh đều xụi lơ, là sợ hãi hay kinh hỉ, hắn cũng không phân rõ. Chỉ là thuận thế quỳ xuống, tha thiết nói: “Tạ ơn điện chủ thưởng thức!”
Khương Vọng không tỏ ý kiến, lại nói: “Những người khác đi xuống đi, ba vị trưởng lão ở lại.”
Rất nhanh đại điện trở nên trống trải.
Khương Vọng quay lưng về phía ba người, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ta không có nhiều thời gian, cho nên ta chỉ nói một lần.”
Hắn dựng thẳng ba ngón tay, sau đó từng ngón từng ngón buông xuống.
“Thứ nhất, tối nay ta sẽ xử lý Địa U sứ giả.”
“Thứ hai, Vô Sinh Giáo các ngươi không cần gấp gáp tiêu diệt, nhân lúc bọn chúng như rắn mất đầu, nghĩ biện pháp an bài một số người đi vào, tìm hiểu bọn chúng muốn làm gì, hành động nhất định phải bí mật. Lần sau khi ta liên hệ các ngươi, cần biết đáp án. Lấy được càng nhiều tin tức, càng quan trọng, sẽ có càng nhiều ban thưởng. Nguyên thạch, công pháp, tất cả đều không phải vấn đề.”
“Về phần thứ ba…Ta có một vấn đề muốn hỏi Ngụy trưởng lão và Gia Cát trưởng lão, ta nhớ trước các ngươi, Linh Không điện vốn có một đại trưởng lão. Hắn hiện tại thế nào?”
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự căng thẳng của đối phương.
Cuối cùng là Ngụy Bá Phương nói: “Tống trưởng lão hắn…vì sự nghiệp tông môn, đã hi sinh oanh liệt rồi!”
Khương Vọng chỉ cười cười: “Vậy các ngươi nhất định phải trân trọng bản thân, lần sau gặp lại.”
Sau đó một mình đi ra khỏi đại điện.
Tam đại trưởng lão Linh Không điện, yên tĩnh đứng trong điện trống trải.
Nhìn bóng lưng mặc áo choàng gai kia ngược ánh sáng mà đi.
Chỉ cảm thấy…
Như uyên như hải, sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận