Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1245: Đệ nhất thiên hạ (1)

Lời lẽ ung dung, dáng vẻ ôn hòa, không hề có chút cuồng vọng hấp tấp.
Hắn gọi trận đấu tranh hạng nhất của mình và Hoàng Xá Lợi chỉ là hạt bụi, là bọt bèo, thật sự là vô cùng khiêm tốn.
Nhưng không cần thời gian nghỉ ngơi, muốn lập tức đấu luôn với Hoàng Xá Lợi, bản thân cái sự cuồng này đã cuồng đến không thể cuồng hơn!
Đây là trận đấu gì?
Là đấu trường quyết định việc phân phối tài nguyên cho thiên kiêu sau Vạn Yêu Môn!
Là cuộc thịnh hội đấu võ hàng đầu thiên hạ hiện giờ!
Thiên kiêu các nước tranh nhau, sáu đại chí tôn hạ Thiên Tử pháp tướng xuống xem chiến, thiên hạ cùng quan khán!
Hoàng Xá Lợi là nhân vật nào?
Là tuyệt thế thiên kiêu thật sự, có thần thông hàng đầu có khả năng đi ngược dòng sông thời gian!
Khương Vọng đối mặt một đối thủ như vậy, mà không cần nghỉ ngơi hồi sức?
Còn là lúc mới vừa đánh bại Tần Chí Trăn xong!
Rốt cuộc là Ngũ Phủ cùng diệu của Tần Chí Trăn không đủ làm hắn tiêu hao bao nhiêu, hay là Hoàng Xá Lợi không đáng để hắn phải suy xét?
Người này thật mạnh, mà cũng thật cuồng!
Nhưng dù mọi người khó hiểu thế nào, cũng không thể không thừa nhận.
Với một chiêu Kiếm Tiên Nhân đỉnh phong đánh bại Diêm La Thiên Tử, hắn có tư cách để kiêu căng!
Khu dành cho đại diện chiến đấu của nước Sở, ngoài Thống soái Ác diện quân Ngũ Hi, chỉ có Dạ Lan Nhi và Đấu Chiêu cùng ngồi.
Người dự thi còn lại, Hạng Bắc, thì đang ở Sở đường để xử lý thương thế. Mà dù có xử lý tốt, thì có lẽ cũng sẽ không trở lại xem chiến, vì trên mặt bị dính Diễm Hoa rồi.
Dạ Lan Nhi kinh ngạc: "Sao hắn lại kiêu căng như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi vẫn chưa phải là dùng hết sức?"
Giọng nói của nàng, cũng hoàn mỹ như gương mặt nàng.
Mềm hơn một phần thì quá nhu, lạnh hơn một phần thì quá lãnh, mọi thứ đều vừa đúng mức, thật sự là vô cùng hoàn mỹ, làm bao nhiêu người si ngốc như say.
Nhưng đa phần quý tộc nước Sở không có ấn tượng tốt về Dạ Lan Nhi.
Nguyên nhân quan trọng nhất, là vì tràng đấu không giới hạn dưới ba mươi tuổi lần này, Sở đế chỉ định nàng ta tham gia, không hề trải qua một cuộc tuyển chọn nào, cũng không cho một ai khác cơ hội đó.
Người này chẳng có chiến tích gì, chẳng có danh tiếng gì, làm sao ai phục được!
Đường đường đại Sở, đâu có thiếu thiên kiêu. Những người có tư cách ra sân đều cho rằng Dạ Lan Nhi đã cướp đi cơ hội của mình.
Dù vẻ ngoài có đẹp bao nhiêu đi nữa, mà đụng chạm tới lợi ích cá nhân, thì đều không thể tránh khỏi làm người ta căm ghét.
Đương nhiên, có người này thì có người kia.
Cũng có rất nhiều người, vì gương mặt của Dạ Lan Nhi, mà có thể tha thứ tất cả.
Nói lời đại bất kính, có lẽ có cả Sở đế ở trong đó!
Hai loại thái độ này của người dự lễ nước Sở được tách biệt rất rõ rệt. Một số quý tộc nước Sở thì như sao vây quanh trăng, người trước kẻ sau luôn chạy theo sát nàng ta. Một số còn lại thì quắc mắt trừng mày, lúc nào cũng chờ cơ hội nói xấu ném phân vào nàng ta trong Hội Hoàng Hà.
Đấu Chiêu là trung dung ở giữa, không vồn vã, cũng chẳng căm ghét.
Nghe nàng ta hỏi thế thì thuận miệng đáp: "Theo thông tin tình báo, Khương Vọng đã có ba phủ ba thần thông từ lâu. Vừa rồi khi giao chiến với Tần Chí Trăn mới mở phủ thứ tư, lấy thêm một thần thông nữa. Hắn vẫn còn một thần thông từ đầu đến cuối chưa hề dùng tới, nên vừa rồi đương nhiên hắn chưa ra hết sức."
Mắt Dạ Lan Nhi biến sắc: "Ngươi quan tâm đến cả tin tình báo của thiên kiêu Nội Phủ cảnh?"
Đấu Chiêu hờ hững: "Thiên kiêu của các nước bá chủ, dù là cảnh giới gì, cũng đáng để quan tâm."
Dạ Lan Nhi khẽ gật đầu: "Nói cũng phải."
Rồi không nói nữa.
Quét ngang nước Sở, vô địch Nội Phủ, tấn nhập Ngoại Lâu rồi, vẫn là vô địch. Vậy mà còn để ý tới tin tình báo của thiên kiêu Nội Phủ cảnh các nước.
Chỉ có thể nói Đấu Chiêu mạnh tới mức này ngày hôm nay, không phải không có lý do.
Khương Vọng đề nghị lập tức đấu trận chung kết với Hoàng Xá Lợi, không cần nghỉ ngơi.
Lời lẽ cuồng vọng, thái độ kiêu ngạo đó đã khiến người xem ở hiện trường rung động, không thốt thành lời.
Ví dụ như Thân quốc Giang Thiếu Hoa, đột nhiên nảy ra một suy nghĩa đáng sợ trong lòng.
Nhắc tới thì, hắn với Giang Nhữ Mặc của nước Tề có một chút quan hệ thân thuộc. Tính ngược lên gia phả, hai người là khác nhánh cùng tông. Bàn về bối phận, hắn và Giang Nhữ Mặc có thể "Gọi nhau là huynh đệ". Chỉ là Giang Nhữ Mặc thì từ thời ông nội đã dời đến nước Tề, nên đương nhiên sẽ không nhận hắn là "Anh em".
Sau lưng Thân quốc có Đông Vương cốc ủng hộ, lúc đối mặt Tề quốc, so với mấy nước như Dung, Húc, thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi bị gõ.
Lúc so tài, hắn bị Ung quốc Bắc Cung Khác đánh bại, tài không bằng người, không có gì để nói.
Nhưng lúc đó nếu bất hạnh người hắn gặp phải là Khương Vọng...
Mặc dù nghĩ như thế này có hơi bất kính, nhưng Chân Quân đại nhân chỉ cần hơi thất thần một tí thôi, hắn nhất định sẽ mất mạng!
Nhìn từ góc độ này, Lâm Chính Nhân của Trang quốc bị Khương Vọng chỉ đích danh muốn so tài trước đó… khó trách trước trận chiến bị cắn trả.
Trên Diễn võ đài.
Dư Tỷ lẳng lặng nhìn Khương Vọng. Cường đại như ông ta, đương nhiên nhìn ra được, Khương Vọng lúc này vẫn đang còn ở trong dư thế khi đánh bại Tu sĩ Thiên Phủ Tần Chí Trăn, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến Khương Vọng từ chối nghỉ ngơi.
Tần Chí Trăn lúc đầu để mặc cho Bắc Cung Khác tha hồ thi triển, sau đó Ngũ Phủ cùng diệu, một quyền phá tất cả, tạo nên thế vô địch. Sau đó thể hiện quyền thuật vượt đỉnh phong, đao thuật cũng vượt qua đỉnh phong, càng lúc càng làm tăng thêm thế.
Thế vô địch như ngọn lửa, cháy rực hừng hực.
Khương Vọng đánh bại hắn, đương nhiên được thừa kế thế này, thế càng thêm thế.
Vô địch chồng lên vô địch.
Câu nói vừa rồi, ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong ý đã thể hiện điều đó.
Rõ ràng hắn không muốn ngắt ngang thế vô địch đang có, ngược lại còn muốn tận dụng thế này giành giải nhất tại Hội Hoàng Hà!
Người tuổi trẻ bây giờ a!
Ngoài mặt Dư Tỷ không thể hiện gì.
Là người chủ trì Hội Hoàng Hà, ông ta chỉ cần tôn trọng sự công bằng của Hội Hoàng Hà, không nhắm vào hay trợ giúp một thiên kiêu dự thi nào.
Nên ông ta đáp: "Thời gian nghỉ ngơi là sự công bằng Hội Hoàng Hà dành cho ngươi, ngươi có quyền sử dụng, hoặc không sử dụng, đây là quyền của ngươi."
Nói xong, xoay người nhìn Hoàng Xá Lợi: "Nếu đã thế, Kinh quốc thiên kiêu Hoàng Xá Lợi, mời lên thiên hạ đài."
Hoàng Xá Lợi mới vừa điều chỉnh xong một thế ngồi tự nhận là ưu nhã, chờ Chân Quân Ngọc Kinh Sơn tỏa định cho mình, để phô bày sự ưu nhã của bản thân một thời gian...
Thì đã nghe nước Tề Khương Vọng "mở miệng xuất cuồng ngôn".
Bộ mặt kiêu ngạo của tên tuyệt thế thiên kiêu này rất là có mị lực.
Nhưng khi ngươi bị trở thành bối cảnh cho sự kiêu ngạo đó...
Thì hình ảnh kia không được đẹp cho lắm.
"Được!"
Kinh quốc thiên kiêu Hoàng Xá Lợi chỉ đáp lại một tiếng, hoàng bào khẽ phất, đã đứng dậy, đạp không đi lên diễn võ đài!
Hội Hoàng Hà là nơi trang trọng, lúc thiên kiêu các nước lên đài, ai cũng khiêm tốn đường hoàng, bước chân cẩn trọng quy củ, không ai muốn để mất phong thái nghi lễ.
Kiểu đứng dậy đạp không bước thẳng một đường từ chỗ ngồi lên đài thi đấu, Hoàng Xá Lợi chính là người đầu tiên.
Dáng người đẹp đẽ vẽ nên một bức hình xinh đẹp trên không trung.
Bước chân chậm rãi, như dẫm lên thời gian.
Hoàng bào bay bay, mắt mang sát khí.
Làn da màu đồng như có lưu quang lưu chuyển, hòa với ánh lấp lánh của Phổ Độ Hàng Ma xử trong tay.
Âm vang tiếng đáp còn chưa dứt, người đã lên tới diễn võ đài.
Hạ xuống trước mặt Khương Vọng, không nói một lời, tư thế vô cùng kiêu hãnh!
Lúc ngồi quan chiến, Hoàng Xá Lợi ta rất thích các mỹ nhân.
Nhưng đến khi chiến đấu, thì bất kể mỹ nhân hay không, cũng đập vỡ đầu! Bà đây phải là đệ nhất!
Hai ánh mắt va chạm với nhau, không tiếng động mà như có tia lửa bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận