Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 792: Gió xuân tháng hai lạnh lẽo

Nếu như Khương Vọng biết lão đại của Cửu đại nhân ma hiện tại đang ẩn cư ở Vô Hồi cốc Trần quốc thì có lẽ sẽ có nhiều suy đoán hơn về chuyện nhân ma tập kích Thanh Vân Đình, đại náo Thuận An phủ vừa rồi, nhưng hắn lại không hề biết.
Cho nên hắn không cảm thấy Ung quốc phạt Tiều có thể xảy ra biến cố gì.
Theo hắn, việc tiểu quốc bị diệt quốc là chuyện không thể tránh khỏi.
Đệ nhất nhân ma ở Vô Hồi cốc, chuyện này không chỉ mỗi Khương Vọng không biết mà ngay cả trên dưới Ung quốc cũng không hề hay biết.
Tinh Thân Bá Diêu Khải là người chịu trách nhiệm xử lý chuyện Thanh Vân Đình bị hủy diệt, tạm thời chỉ cho rằng chuyện này là chuyện bộc phát ngẫu nhiên, có lẽ Cửu đại nhân ma đã nhìn trúng truyền thừa cổ xưa nào đó của Thanh Vân Đình, sau đó nhân dịp Uy Ninh Hầu rời khỏi Thuận An phủ mà phát động đánh lén.
Sau khi tìm thấy Phong Minh, biết được những thông tin liên quan đến "Bình Hành huyết", Diêu Khải lại càng chắc chắn về loại suy đoán này.
Nhưng giữa cửu đại nhân mà và Trần quốc như có một loại hiểu ngầm nào đó, những thế lực ở Trần quốc lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Đương nhiên, những chuyện này trước mắt không liên quan gì đến Khương Vọng.
Hiện tại hắn đang ngồi trong một quán rượu sang trọng ở Hòa quốc, chỉ có một chút chuyện vặt không hiểu lắm.
Ví dụ như xem ra giới luật của thần miếu Nguyên Thiên khá lỏng lẻo, tế ti có thể uống rượu, dạo thanh lâu.
So ra thì làm hòa thượng thực sự quá khổ rồi...
Mà cái tên Tam Phần Hương Khí lâu này, cũng khiến cho hắn hơi hoảng hốt. Nhớ lại khoảng thời trước đây đã cùng đám Triệu Nhữ Thành, Đỗ Dã Hổ nâng cốc nói cười, nhớ đến... bóng người hồng nhạt kia...
Hắn vốn có thể ung dung kiềm chế những tạp niệm này, nhưng trước khi tiếp tục lên đường, hắn buông lỏng bản thân.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn gánh chịu những áp lực kinh khủng, là những áp lực mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Hắn hầu như không cho bản thân có thời gian để thả lỏng, có lẽ không khí yên bình của Hòa quốc, đã trở thành một chất xúc tác khiến hắn cảm thấy buông lỏng.
Không biết vì sao, đột nhiên lại muốn đến Tam Phần Hương Khí lâu nhìn một chút.
Cho nên hắn đứng dậy, đi đến Tam Phần Hương Khí lâu.
Vén lên tấm màn dày của quán rượu, đón một ngọn gió lạnh thổi đến, hắn nhắm mắt cảm thụ trong phút chốc, rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Ngẩng đầu, ưỡn thẳng sống lưng, bước chân kiên định.
Gió xuân tháng hai vẫn còn lạnh, thổi phớt qua mặt lạnh như sương.
Tam Phần Hương Khí lâu mở chi nhánh ở khắp thiên hạ, đây là chuyện không hề nói quá.
Ở Phong Lâm thành Trang quốc đã bị hủy diệt, đã từng có một tòa Tam Phần Hương Khí lâu, là nơi phồn hoa bậc nhất.
Lâm Truy thành hùng vĩ cũng có một tòa Tam Phần Hương Khí lâu, nhưng nó lại đứng dưới tứ đại danh quán.
Trong suốt một vạn dặm từ đông sang tây, Tam Phần Hương Khí lâu hình như đâu đâu cũng có, mức độ bao phủ thật sự rất kinh người.
Tự bản thân nó đã là một thế lực khổng lồ, nếu như được thống nhất lại, sợ rằng có thể sánh vai với mọi tông môn trong thiên hạ.
Nhưng Khương Vọng hiểu rõ, tất cả những Tam Phần Hương Khí lâu trong thiên hạ, đều có một nguyên tắc cơ bản - không dính dáng đến siêu phàm.
Giống như tứ đại danh quán của Tề quốc, sau lưng được những nhân vật cường đại nắm giữ. Bản thân tứ đại danh quán, cũng có lực lượng siêu phàm trấn giữ. Nhưng Tam Phần Hương Khí lâu lại chưa từng có tu sĩ siêu phàm trấn giữ. Vĩnh viễn không tham gia vào những vấn đề chính trị của địa phương, vĩnh viễn chỉ kinh doanh thanh lâu "đơn thuần".
Đây chính là nguyên nhân khiến Tam Phần Hương Khí lâu nhanh chóng mở rộng chuyện làm ăn, mở phân lâu khắp thiên hạ.
Ai ai cũng biết phía sau Tam Phần Hương Khí lâu tuyệt đối cường đai, nhưng không ai biết nó mạnh cỡ nào. Hoặc đây cũng là một cách để tự vệ, khiến cho người khác không thăm dò được thực lực của bản thân, cho nên cũng không dám vọng động.
Đương nhiên, Tam Phần Hương Khí lâu "mở khắp thiên hạ" cũng không phải là không gặp phải sự cản trở nào. Ít nhất ở Bắc vực, Tam Phần Hương Khí lâu không có một phân lâu nào, nghe nói là vì lâu chủ của Tam Phần Hương Khí lâu đã đắc tội với một đại nhân vật nào đó của Mục quốc, vì vậy bị cấm mở phân lâu ở Bắc vực.
Không biết tin đồn này là thật hay giả, nhưng Tam Phần Hương Khí lâu quả thật không có phân lâu nào ở Bắc vực.
Tam Phần Hương Khí lâu ở Hòa quốc chỉ cao ba tầng, đoán là để phù hợp với phong cách kiến trúc ở đây. Kết cấu của lầu các có diện tích rất rộng.
Trong lâu được đốt địa long rất ấm áp, trong không khí là mùi hương son phấn thơm ngát.
Bên trong so với bên ngoài lại càng giống mùa xuân hơn.
Trong lời ân cần thăm hỏi của lão bản, Khương Vọng tùy ý gọi món: "Ta muốn một chỗ ngồi ít người, rượu thượng hạng, và một người hát hay."
Lão bản cười rạng rỡ, đương nhiên không phải vì Khương Vọng anh tuấn hay là có tiền.
Mặc kệ là ai, nàng cũng có thể cười tươi rạng rỡ như thế:
"Lang quân, mời đi bên này!"
Không quan tâm đối phương bao nhiêu tuổi, nàng vẫn gọi một tiếng lang quân.
Một đôi tay ngọc ngà người gối, một chút môi son vạn người nếm.
Sự nhiệt tình trong thanh lâu, tất nhiên Khương Vọng sẽ không để trong lòng.
Hắn không hề đến vì chuyện da thịt, nên không ngồi trong phòng.
Trong một căn phòng được ngăn cách bởi bình phong hoa mai ở lầu dưới, nghe tiếng hát trong trẻo từ xa truyền đến.
Để mặc từng ký ức hiện về.
Nhữ Thành, là người thường xuyên đến những chỗ này nhất.
Nhưng Khương Vọng biết, thật ra Triệu Nhữ Thành không hề thích.
Gì mà ôn hương nhuyễn ngọc, mỹ nhân như hoa, Triệu Nhữ Thành đã nhìn thấy nhiều rồi, nhiều đến mức mệt mỏi. Chỉ cần lộ khuôn mặt kia ra thì vô số cô nương cả lớn lẫn nhỏ đều tranh nhau đến gần, sao có thể say mê loại ôn nhu này chứ.
Y chỉ muốn làm bản thân tê dại, trong những tháng ngày tẻ nhạt trôi qua, tự tìm niềm vui cho mình.
Rượu ngon được đưa lên, hầu rượu là một cô nương có khí chất dịu dàng.
Khương Vọng khoát khoát tay, tự mình tiếp lấy bầu rượu, rót ra hai chén đầy.
Dùng ngón trỏ đẩy một chén đến trước mặt cô nương đó.
"Mời uống rượu."
Hắn nói: "Chúng ta tự uống tự vui."
Cô nương kia cũng không hề ngạc nhiên, ở một nơi như thanh lâu, có đủ hạng người, loại người nào cũng có. Đến tìm sự sung sướng, vẻ mặt đáng ghét, quái gở ... không thể đếm hết.
"Công tử có việc gì xin cứ sai bảo."
Tóm lại người tiêu tiền chính là đại gia, khách muốn như thế nào thì chính là thế đó. Nàng nhấp một ngụm nhỏ, yên lặng ngồi ở một bên, cũng lắng nghe tiếng hát.
Khương Vọng cũng không quản nàng, tự mình uống cạn, sau đó lại rót tiếp.
Chén rượu thứ hai chỉ mới uống một nửa, bỗng nhiên có một người nồng nặc mùi rượu xông đến.
Rầm!
Hai tay người đó chống lên bàn, nhìn xuống Khương Vọng.
"Ồ, vị khách nhân này, ngài..." Cô nương hầu rượu đứng dậy muốn ngăn cản.
Lại bị người đến đưa tay chặn lại.
Cô nương hầu rượu nhìn ngọc bội bên hông gã, ngồi xuống không nói tiếng nào.
Khương Vọng tiếp tục rót rượu, lúc uống gần hết mới nhẹ nhàng nhìn lên, nhận ra người trước mặt chính là tế ti trẻ tuổi của thần miếu Nguyên Thiên lúc trước gặp ở quán rượu.
Lần này gặp lại, nam tử mặc võ phục kia không ở bên cạnh gã.
"Có bằng hữu từ phương xa đến, không định mời ta một ly sao?"
Gã nhìn Khương Vọng, nói.
Khương Vọng rót đầy ly rượu của mình, sau đó nhẹ nhàng đặt bầu rượu xuống.
Bầu rượu bên hông đính chim hạc bạc được đặt xuống nhẹ nhàng, đây chính là một loại đáp lời.
Người đến lại nghiêng về trước một chút, thể hiện ra một cảm giác áp bách cực lớn.
"Ngươi theo dõi ta sao?" Gã hỏi.
"Đừng hiểu lầm. Ta chỉ là một người qua đường mà thôi." Khương Vọng nói: "Trùng hợp nghe thấy các ngươi nhắc đến Tam Phần Hương Khí lâu, nên muốn đến xem một chút".
"Chúng ta nói nhiều chuyện như vậy, ngươi lại chỉ nghe được Tam Phần Hương Khí lâu?"
"Chỉ có Tam Phần Hương Khí lâu mới thú vị." Khương Vọng nói.
"Ha ha ha ha ha." Gã kia cười to, không khí trong phòng cũng hòa hoãn theo.
"Có câu người nhân từ thích người nhân từ, người thông minh thì thích người thông minh. Ngươi có thể thích Tam Phần Hương Khí lâu, xem ra cũng là một người thú vị."
"Có lẽ vậy." Khương Vọng nói: "Chuyện nên giải thích ta đã giải thích rồi. Dáng vẻ hiện tại của ngươi, rất không lễ phép. Còn có chuyện gì khác không?"
"Ngươi không biết ta là ai sao?" Người đến nhíu nhíu mày, trên người phát ra một loại cảm giác cao cao tại thượng: "Ngươi nên biết tính khí của ta không được tốt cho lắm."
Khương Vọng nhìn vị quý tộc rõ ràng có địa vị cực cao ở Hòa quốc này, vẻ mặt không hề thay đổi.
Chỉ nói: "Tâm trạng của ta cũng không tốt lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận