Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1160: Kế Chiêu Nam như thế

Đây là đài hiệu chữ Giáp trong số tám diễn võ đài.
Trận khiêu chiến đầu tiên của Thịnh Tuyết Hoài Thịnh Quốc đối với Kế Chiêu Nam Tề Quốc coi như là trận chiến khai mạc của vòng tuyển trọn cho trận U30.
Đối với những thiên kiêu đỉnh cấp như Mộ Dung Long Thả, Dạ Lan Nhi mà nói, mấy trận tuyển chọn tiếp theo đều có thể không cần để ý. Nhưng trận chiến này có Kế Chiêu Nam tham dự, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thiên hạ lục đại cường quốc, cho tới bây giờ vẫn luôn là đối thủ của nhau.
Kế Chiêu Nam chưa mặc giáp, chỉ mặc một bộ võ phục màu sương, phác hoạ ra ngoài đường cong thiên chùy bách luyện.
Chân dài vai rộng, tay vượn eo ong. Trường thương trắng như như một bó ánh trăng, lưu động trong tay hắn.
Chỉ đứng trên diễn võ đài, phong thái vô song đó chính là tiêu điểm của toàn trường.
Hai người đối mặt, không nói thêm gì nữa.
Tiển Nam Khôi tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu.
Mà một điểm lượng mang màu tuyết trắng đã nổ tung giữa diễn võ đài!
Thay vì nói đó là mũi thương.
Chi bằng nói là quá trình một điểm sáng tuyết trắng nổ tung.
Hết thảy phát sinh rất nhanh, nhưng điểm sáng đó kéo dài vô hạn về bốn phương tám hướng, nổ tung trong tầm mắt mỗi người…quá trình này lại rõ ràng như vậy.
Đây là một loại tốc độ rõ ràng, cụ thể, như trực chỉ phần cuối sinh mệnh.
Nó dường như đang nhắc nhở ngươi, sinh mệnh của ngươi là ngắn ngủi như thế.
Chấn kinh tứ toạ.
Một thương này đã tiếp cận đạo!
Chiến đấu ngay từ đầu đã tiến vào cao trào nhất.
Một thương như vậy thì phải tiếp thế nào đây?
Và Thịnh Tuyết Hoài ngẩng đầu.
Hắn tướng ngũ đoản phải nhìn lên mới có thể đối diện với tầm mắt của Kế Chiêu Nam.
Hắn dung mạo xấu xí, lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên thần thái tung bay!
Thanh quang mông lung ngưng tụ thành hình dáng tiên hạc, múa lượn quanh người.
Thịnh Tuyết Hoài như tiên giáng phàm, nhất thời xuất trần.
Có một loại nhân vật phong lưu, có thể khiến người ta xem nhẹ ngũ quan.
Có tiếng ca.
Có người thản nhiên ca.
Giọng ca rằng:
“Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành.”
“Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh!”
Khương Vọng trên khán đài nhướng mày.
Hắn từng gặp qua thần thông này.
Trọng Huyền Tuân ngồi trên khán đài cùng hắn thì lại càng quen thuộc.
Đây là thần thông [Cuồng Ca], Tạ Bảo Thụ từng thi triển trước Thái Miếu. Mượn nó khống chế đạo thuật, phát ra đều là siêu phẩm, thanh thế cực lớn.
Thần thông sinh ra từ cơ duyên của tu giả sở hữu, mỗi người đều khác nhau.
Học nho thì thành nho, tu đạo thì hóa đạo.
Ở trên người Tạ Bảo Thụ là văn khí ngút trời, cuồng sĩ hát vang.
Ở Thịnh Tuyết Hoài nơi này, “Cuồng” trong Cuồng Ca, đã từ kiêu ngạo tầm thường, biến thành thế ngoại siêu nhiên.
Một người ngạo nhân, một người ngạo thế.
Khương Vọng vẫn biết, hạt giống thần thông treo ở mái vòm Nội Phủ kia, sau khi người tu hành tỉ mỉ chăm sóc, cuối cùng sẽ có ngày nở hoa kết trái.
Nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến biến hóa của hạt giống thần thông sau khi nở hoa kết trái. Cùng thần thông như nhau, trong tay hai người lại có diện mạo hoàn toàn khác nhau.
Trong tiếng ca ngân dài.
Một đại thủ do thanh quang ngưng tụ lại ép tới bụi gió cuồn cuộn, như từ thiên ngoại nhô ra, bao phủ trên đỉnh đầu Kế Chiêu Nam.
Đây là “Tiên Nhân Phủ Đỉnh”, không phải thụ trường sinh, mà là đoạn trường sinh!
Cuồng Ca vốn là thần thông tăng trưởng uy năng của đạo thuật, ở trong tay Tạ Bảo Thụ, khiến hắn tùy ý sử dụng mỗi môn đạo thuật đều có uy năng siêu phẩm.
Mà Thịnh Tuyết Hoài thi triển ra, trực tiếp dùng ánh sáng thần thông hiển hóa đạo thuật, nghiền ép đối thủ.
Đã không phân rõ được đâu là thần thông, đâu là đạo thuật, hoặc vốn là một thể, không ai phân biệt được.
Chưởng này rất lớn, nếu không phải diễn võ đài có cấm chế đặc thù thì không gian thực tế trên đài rộng lớn vô cùng, cũng không chứa nổi bàn tay của tiên nhân này.
Nhưng một chưởng này đè xuống, rõ ràng chỉ ở đỉnh đầu Kế Chiêu Nam nhưng đã đè ép toàn bộ diễn võ đài.
Đây là thế trời sập, tránh cũng không thể tránh.
Đây là đấu pháp đồng quy vu tận!
Thịnh Tuyết Hoài không để ý tới một thương sắp đến trước người mà trực tiếp công kích Kế Chiêu Nam, công địch chi tất cứu, ép hắn hồi thương.
Nếu không hồi thương, thì cùng chịu chết.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy Thịnh Tuyết Hoài anh dũng khiêu chiến Kế Chiêu Nam, nhưng cũng không phải là kẻ vô tri cuồng vọng. Hắn biết rõ mình và Kế Chiêu Nam có chênh lệch, cho nên tuyệt đối không chịu đi theo tiết tấu của Kế Chiêu Nam.
Mà ngay từ đầu hắn dũng mãnh phi thường lựa chọn lấy mạng đánh cược, dùng loại đấu pháp liều mạng này, tranh thủ cơ hội thắng.
So thần thông, so kỹ xảo chiến đấu…so bất cứ cái gì đều có thể thua một bậc, nhưng duy chỉ có sinh tử, bất luận kẻ nào cũng đều bình đẳng.
Đối với bên nhược thế mà nói, “bình đẳng” tức là thắng thế.
Đây không phải dũng của mãng phu mà là trí tuệ của thiên kiêu. Không phải hắn nóng đầu, ngốc nghếch liều chết, mà là tỉnh táo xem xét, nắm lấy cơ hội chiến thắng. Một khi đã xác định thì sinh tử không so đo.
Mà Kế Chiêu Nam…
Không hồi thương!
Tay phải hắn cầm thương đâm thẳng lên, thân thể như giao long xuống biển.
Cuồng phong do tay tiên nhân kia đè xuống đã làm mái tóc dài của hắn rối tung.
Mà con mắt lạnh như sao của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ họng Thịnh Tuyết Hoài, ngay cả một cái nháy mắt cũng không có.
Một chưởng kia đè xuống hắn cũng sẽ chết.
Nhưng hắn vẫn tiến lên.
Vả lại người tới càng nhanh, thương càng nhanh hơn.
Thẳng tiến không lùi!
Thịnh Tuyết Hoài muốn đồng quy vu tận.
Vậy hắn liền đồng quy vu tận!
Ai cũng biết, Kế Chiêu Nam là người càng mạnh hơn, hắn có nhiều lựa chọn hơn.
Hắn vốn không cần như vậy.
Tuyệt đối không nên như vậy!
Nhưng hắn đã lựa chọn như vậy.
“Không, không phải là đồng quy vu tận.” Trên khán đài, Trọng Huyền Tuân mang theo một chút tâm tình thán phục nói.
Mà Khương Vọng ngồi bên cạnh hắn cũng rất tán thành.
Tuy rằng tình thế trên khán đài là đồng quy vu tận, nhưng Kế Chiêu Nam lại càng mạnh hơn, như vậy cho dù cùng chết thì hắn cũng là người chết sau.
Trên diễn võ đài, chết sau có ý nghĩa là thắng lợi.
Cho nên nói lựa chọn của Kế Chiêu Nam không phải đồng quy mà là giành thắng lợi!
Có lẽ có vài người khi mạnh hơn sẽ theo đuổi thắng lợi càng thể diện hơn.
Nhưng Kế Chiêu Nam thì khác.
Hắn chỉ theo đuổi thắng lợi.
Thắng lợi nhanh nhất, trực tiếp nhất, dứt khoát nhất.
Không hề nghi ngờ, Thịnh Tuyết Hoài đã đưa ra quyết định sai lầm. Hoặc có thể nói, quyết định của hắn cũng không sai, trên các loại ý nghĩa đều là biểu hiện khiến người ta thán phục, nhưng Kế Chiêu Nam khiến nó biến thành sai lầm.
Thịnh Tuyết Hoài không chỉ không dùng dũng khí quyết tử để kiếm ra cơ hội chiến thắng, ngược lại bản thân vì thắng lợi của Kế Chiêu Nam đã tăng thêm lợi thế.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn thua như vậy, cho nên hắn không thể không biến chiêu.
Tiếng ca dài kia thuận thế biến đổi, ca rằng:
“Quân vương khí bắc hải, tảo địa tá trường kình!”
Bàn tay tiên nhân lập tức tản đi, hóa thành lưu quang.
Ánh sáng thần thông trút xuống, lại quét qua sóng dữ, từ trong sóng dữ một con cá voi lớn nhảy ra.
Con cá voi này mở ra cái miệng, muốn nuốt cả thiên hạ.
Cũng nuốt cả điểm hàn mang đâm tới kia.
Hải vực chỉ ở phía đông, thế gian lẽ nào có Bắc Hải?
Chỉ có ở Cuồng Ca!
Vừa cuồng vừa vọng, thường không có khả năng.
Mà thần thông Cuồng Ca nở hoa kết trái ở nơi Thịnh Tuyên Hoài, tùy ý hiển hóa đạo thuật siêu phẩm, lại có mấy phần khả năng vọng ngôn thành sự thật!
Nhưng.
Con cá voi khổng lồ lắc đầu vẫy đuôi kia, nếu không có cấm chế không gian đặc thù của diễn võ đài, chân thân nó thoát ra cơ hồ có thể lấp đầy toàn bộ Thiên Hạ đài…
Có một điểm sáng tuyết trắng từ trong cơ thể nó bắn ra ngoài.
Đó là ánh sáng không thể nào ngăn cản, không thể bị che khuất.
Đó là phong mang chỉ thuộc về Kế Chiêu Nam, chỉ thuộc về Thiều Hoa thương.
Lúc điểm sáng này triệt để chiếu ra, cả con cá voi do ánh sáng thần thông hiển hóa thành, siêu phẩm đạo thuật có mấy phần uy năng của Huyền giai này vậy mà sụp đổ.
Như một bọt nước, trước mũi thương của Kế Chiêu Nam lại không chịu nổi như vậy.
Lại có Cuồng Ca rằng: “Vị ngã bất quý quân, thanh điểu minh đan tâm.”
Có người thét dài: “Ngũ sắc vân gian thước, phi minh thiên thượng lai.”
Từ trong ngực Thịnh Tuyết Hoài lộ ra một con chim lông xanh ba chân xinh đẹp.
Từ trong tầng mây trên không trung hư vô, chim thước ngũ sắc hát vang bay xuống.
Đạo thuật của Thịnh Tuyết Hoài xuất thần nhập hóa, quả thực có thể coi là giáo điển.
Hai môn đạo thuật này đều có uy năng Huyền giai, căn bản không cho phép xem nhẹ.
Mà bên trong thanh quang của thần thông mông lung đó, một điểm tuyết mang chợt hiện ra.
Chim thước ngũ sắc ở giữa không trung liền vỡ vụn.
Mây diệt, thước diệt, không gian diệt, khoảng cách diệt, thần thông thanh quang diệt.
Thân ảnh Kế Chiêu Nam cầm thương lần nữa xuất hiện đã đến gần Thịnh Tuyết Hoài!
Tất cả phòng ngự, tất cả ngăn cản, đều là bọt nước.
Đây là một thương thế nào mới có thể ngăn cản được chứ?
Tuyết mang điểm lên mỏ chim xanh.
Thiều Hoa thương tiến quân thần tốc, điểm vỡ chim xanh, cũng đâm thẳng vào ngực Thịnh Tuyết Hoài.
Kế Chiêu Nam một tay đẩy thương, lăng không phóng xuống một thương, khiến Thịnh Tuyết Hoài ngã nhào xuống đất.
Thân thương tuyết trắng xuyên qua ngực Thịnh Tuyết Hoài, đâm xuống mặt đất của diễn võ đài kiên cố.
Một thương này thoạt nhìn đơn giản, dứt khoát, trực tiếp.
Nhưng chỉ nghe !
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đó là cấm chế của diễn võ đài và thương mang, trong nháy mắt đã phát sinh va chạm trăm ngàn lần.
Là diễn võ đài truyền thừa lâu đời này, dưới áp lực của Thiều Hoa thương, phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận