Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 789: Đoán mệnh

Vấn Tâm nhân ma vẫn tiếp tục lau thanh chủy thủ, Vạn Ác nhân ma vẫn ngủ ngáy như sấm, Tước Nhục nhân ma thì vẻ mặt vẫn như thường.
Không ai có ý kiến gì với suy nghĩ của Quẻ Sư.
Lương Cửu cảm thấy lạnh lẽo, bất lực kháng cự, cũng không dám chạy trốn, nghênh đón ngày tận thế của chính mình.
"Không, không được."
Y nghe thấy một giọng nói như vậy.
"Hắn rất biết điều, nên giữ lại."
Giọng nói này giống như là tiếng trời vậy!
"Ta sẽ đi bắt cho ngươi một người." Yến Tử vội vội vàng vàng nói, thân ảnh nhoáng một cái biến mất ở phương xa.
Rõ ràng, mặc dù nàng dám đưa ra ý kiến phản đối, nhưng cũng không có tư cách thật sự ngăn cản Quẻ Sư.
Nàng chỉ có thể đưa ra thêm một chọn lựa, để Quẻ Sư chọn.
Còn chuyện Quẻ Sư ... có giữ thể diện cho nàng không?
Lương Cửu cảm thấy hô hấp của mình muốn dừng lại, cảm giác vận mệnh của mình bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay không hề dễ chịu, nhưng y không có năng lực tự chủ.
Y chỉ biết rằng, ở trong hoàn cảnh như vậy, y tuyệt đối không thể mất đi sự sủng ái của Yến Tử. Tuyệt đối không thể...
Y cảm thấy ánh mắt bình tĩnh của Quẻ Sư đang nhẹ nhàng di chuyển trên người mình.
Ánh mắt kia, nặng tựa ngàn cân.
May mà cuối cùng cũng dời đi.
Quẻ Sư thở dài nói: "Nữ nhân rất phiền toái."
"Quá mức phiền toái!" Lý gầy phụ họa theo.
Không, không, không hề phiền toái chút nào.
Lương Cửu thầm nói.
Y dường như muốn khóc thút thít thành tiếng.
Vào thời khắc này, y bỗng cảm kích Yến Tử vô cùng.
Mặc dù nếu không có đám nhân ma này, y sẽ không phải chịu tai họa này...
Y thật sự cảm động đến rơi cả nước mắt, thậm chí không còn cảm thấy mặt nạ không có ngũ quan kia... đáng sợ nữa, ngược lại cảm thấy có một loại xinh đẹp đặc biệt.
Cũng cảm tạ cha mẹ đã cho y một khuôn mặt coi như anh tuấn.
Y thở một hơi dài, cảm nhận sinh mệnh của chính mình, đồng thời lại không dám để cho bất cứ nhân ma nào chú ý đến.
Lúc này mới phát hiện, áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Quá đáng sợ!
Yến Tử trở lại rất nhanh, không biết có phải sợ chậm chút nữa thì Quẻ Sư không đợi được không.
Tóm lại lúc nàng mang theo một nam nhân vóc người trung bình trở về, Quẻ Sư và Lý gầy chỉ mới nói chuyện được mấy câu.
Nội dung cuộc nói chuyện của hai nhân ma kia vốn cũng rất kỳ quái, đều là có bạc hay không, đồ trang sức đeo tay nào quý hơn, hoàn toàn không giống hai nhân ma tiếng xấu đầy mình.
Điểm khác nhau chính là, biểu cảm của Quỷ Sư rất tùy ý, hiển nhiên chỉ là tùy tiện tâm sự một chút, còn Lý gầy thì nói đến mức khuôn mặt hồng hào, vô cùng thích thú.
Yến Tử ném nam nhân không thể giãy giụa trong tay tới trước mặt Quẻ Sư: "Ngươi xem, ta đi rất nhanh phải không?"
Quẻ Sư từ chối cho ý kiến, chỉ nói với Lý gầy: "Xử lý một chút đi."
Lý gầy tay chân nhanh nhẹn lột áo quần của người này ra.
Còn Yến Tử đã trở lại bên cạnh Lương Cửu.
"Ta về rồi" Nàng nói.
Trong nháy mắt này, Lương Cửu vậy mà cảm thấy một chút dịu dàng.
"Cám, cám ơn" Giọng y hơi nghẹn ngào đáp.
"Đứa ngốc." Yến Tử đưa ngón tay nhỏ dài ra, lau lau khóe mắt cho y: "Nam tử hán phải mạnh mẽ lên."
Lương Cửu cắn chặt môi, dùng sức gật đầu.
Bên kia, Quẻ Sư ngồi xuống, tiện tay phất qua mặt đất một cái, nhổ sạch cỏ cây, tụ đá vụn lại. Một đài đá hình tròn bằng phẳng hiện ra trước mặt gã.
Đột ngột hiện ra, đường như đã tồn tại ở đây lâu rồi vậy.
Trên bệ đá có khắc hoa văn phức tạp, những đường vân vặn vẹo cuốn lấy nhau vô cùng quỷ dị, Lương Cửu chỉ liếc nhìn một cái, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Yến Tử che kín mắt y, giọng nói dịu dàng: "Đừng nhìn lung tung, không tốt với ngươi."
Lương Cửu chờ một lúc thì cảm giác ác cảm đó mới trôi qua, vẫn còn hơi sợ đáp: "Biết rồi."
"Gã tên là Quẻ Sư, xếp thứ hai trong cửu đại nhân ma, có danh là Toán Mệnh nhân ma." Yến Tử ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, dường như đang giới thiệu với y.
"Toán Mệnh?" Lương Cửu hơi thắc mắc.
So với những danh hiệu như Vạn Ác, Tước Nhục thì nhân ma xếp thứ hai chẳng hề hung ác.
"Đúng. Toán Mệnh." Yến Tử nhàn nhạt nói: "Tính một lần, cần một mạng."
Lương Cửu nghe rõ tiếng bản thân nuốt nước miếng xuống cổ họng: "Vậy... vậy sao?"
Quẻ Sư cũng chẳng quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không ngần ngại bọn họ bàn tán gì về mình.
Đối với hành vi tiện tay bắt về một tên mặt trắng ở Thanh Vân Đình của Yến Tử, gã cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Nam nhân bị lột sạch trần trụi kia được xếp thành hình chữ "Thái" trên đài đá.
Một người rất bình thường, chắc là Yến Tử tùy tiện bắt được trên đường. Không có sức mạnh, cũng chưa từng tu luyện qua bất kỳ võ công phàm tục gì.
Sẹo lồi trên người rất rõ ràng, còn có một mùi hôi cho thấy không thường xuyên tắm rửa.
Người đó trợn tròn đôi mắt đầy kinh hoàng, nhưng chẳng thể chuyển động dù chỉ là mí mắt.
Quẻ Sư đặt tay lên mắt người này nhẹ nhàng sờ, khép mắt gã lại.
Bên cạnh đưa tới một thanh cương đao sắc bén.
Không biết Trịnh mập đã bò dậy từ lúc nào, đến bên cạnh quan sát: "Này, cầm lấy đao này, tránh làm dơ tay."
"Hắn đã trở thành tế phẩm, không còn bẩn nữa."
Quẻ Sư không nhận đao, chỉ dùng một ngón tay trỏ, xuyên thủng năm lỗ trên cổ, tay, lưng, đùi của nam tử trung niên.
Lẳng lặng nhìn máu tươi chảy xuôi.
"Ngươi tới sớm như vậy, vì sao không giết Diêu Khải?" Trịnh mập nhìn một lúc, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
Quẻ Sư không hề ngẩng đầu, chỉ nhìn chăm chú vào tốc độ chảy huyết dịch cân bằng, nói: "Ta giết Diêu Khải thì các ngươi sẽ không sống nổi. Hàn Húc bây giờ có chuyện rất quan trọng, cho nên chuyến đến Thanh Vân Đình này mới có thể thành công.
Chúng ta không thể so sánh với chuyện quan trọng đó được."
Máu tươi của nam nhân trần trụi kia chảy theo những đường vân trên đài đá, tụ lại trong một chỗ lõm.
Chỗ lõm này giống như một cái nghiên mực, còn máu tươi chính là mực.
Gã nhúng ngón trỏ vào trong nghiên máu, tùy ý để máu tươi bao bọc ngón tay, cảm thán: "Đây chính là điểm chừng mực."
Trịnh mập không nói gì nữa.
Y có chút bất mãn với việc bị Diêu Khải truy sát chật vật, nhưng Quẻ Sư đã giải thích rồi. Lời giải thích cũng rất hợp lý.
Mà gã là một người hiểu lý lẽ.
"Đúng rồi." Quẻ Sư nhẹ nhàng bắt đầu quấy tay nói: "À còn người kia, chính là người mà các ngươi muốn ta tính. Các ngươi còn có thông tin gì chi tiết hơn không?"
"Hào phóng." Trịnh mập không hiểu vì sao lại cười.
"Hắn là một người rất hiểu đạo lý." Lý gầy lại nhấn mạnh thêm một lần.
Quẻ Sư hỏi thông tin, mọi người đều phải trả lời.
Ngay cả Yến Tử đang tán tỉnh Lương Cửu cũng "tranh thủ" trả lời một câu: "Độn pháp rất cao minh, mỗi một bước đi, đều để lại một ấn ký hình đám mây màu xanh."
Nói xong còn lặng lẽ nhéo Lương Cửu một cái.
Lương Cửu vội vàng nói: "Hắn, hắn tên là Vu Tùng Hải, do Phong Minh tiến cử vào tông."
Suy nghĩ một chút, y lại nói thêm: "Tông thủ Phong Việt đánh giá hắn rất cao, tông thủ Trì Lục cũng rất yêu quý hắn. Đúng rồi, kiếm thuật hắn rất tốt!"
Y kể lại mọi thông tin mà mình biết ra.
Một màn Vu Tùng Hải thong dong bước ra từ trong bóng tối, cứu người ra từ trong tay tứ đại nhân ma kia, y sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Nhưng người Vu Tùng Hải cứu không phải y.
Quẻ Sư di chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Phương Hạc Linh.
Phương Hạc Linh vẫn bình tĩnh lau chùi chủy thủ, nói: "Nhìn rất tự tin."
Gã chỉ nói một câu như vậy.
Quẻ Sư thu hồi tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận