Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2215: Tam chân trục tà, thái bình thịnh thế (3)

Cũng là nằm trong tứ đại thư viện, nhưng Mộ Cổ thư viện không tồn tại vấn đề như vậy. Thư viện Mộ Cổ chủ yếu dựa trên sự cung cấp nuôi dưỡng của những quốc gia phụ cận, không có quá nhiều học điền và bách tính phụ thuộc. Vả lại còn tọa lạc ở chân núi Thư Sơn, đừng nói Trương Lâm Xuyên, có là Bạch Cốt giáng thế trở về đỉnh phong, cũng sẽ không đi tới đó.
Tả Quang Thù trả lời:
"Thư viện Long Môn vô cùng coi trọng lời nhắc nhở của Khương đại ca. Hiện họ đã cho tất cả đệ tử chân truyền và phần lớn giáo viên trong thư viện ngụy trang thành nông dân, tham gia thu hoạch vụ thu của học điền. Các vị đại nho đều đang chú ý. Nếu Trương Lâm Xuyên tới thư viện Long Môn, ta thấy sẽ không có cơ hội tìm mục tiêu khác nữa."
Xem ra, Việt Quốc chính là chỗ không ổn thỏa nhất. Chỉ mong Trương Lâm Xuyên sẽ không trùng hợp chọn Việt Quốc.
Khương Vọng lại nhấn mạnh trong thư:
"Nhờ ngươi hỗ trợ báo với các cao thủ Thần Lâm chia làm hai đội, một đội tới gần Việt quốc, một đội qua bên Tống Quốc. Ẩn nấp đi, đừng đánh rắn động cỏ, sẵn sàng tiếp ứng ta bất cứ lúc nào. Trương Lâm Xuyên rất hiểu tình cảnh của mình, hiện hắn đang rất sốt ruột, bước hành động tiếp theo sẽ không chờ lâu đâu".
Tả Quang Thù đáp lại một câu "Ta làm việc, ngươi yên tâm".
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ, xác định không còn bỏ sót cái gì, mới kết thúc truyền thư, cùng Thần Tị Ngọ tiếp tục bay tới nơi Đàm Văn Khí mất mạng.
Chấm dứt nghị sự đan đạo cách đỉnh, Trương Tuần mệt mỏi trở về phủ. Không có gì bất ngờ, trong ngôi nhà lớn đèn đuốc vẫn sáng trưng, đêm khuya mà vẫn sáng trưng như ban ngày.
Dạo này, Trương Tĩnh càng ngày càng trở nên ương ngạnh.
Hôm nào cũng đi chọi chim chọc chó, quậy phá khắp nơi, ra ngoài gây chuyện tá lả, về đến nhà cũng không thu liễm, oanh ca yến hót cả đêm, đã trở thành chuyện thường.
Trước kia còn biết đóng cửa, bố trí pháp trận cách âm, chỉ quậy phá trong viện của mình, còn bây giờ, cả Trương gia đâu đâu cũng có dấu vết không kiêng nể gì của Trương Tĩnh.
Vậy đó, mà lão thái gia vẫn còn giao quyền cho Trương Tĩnh, để hắn xử lý một ít sự vụ quốc gia.
Khiến hắn vô cùng có cảm giác thành tựu, và vô cùng tự tin.
Thậm chí có lần say rượu còn nói - "So với huynh trưởng Trương Tuần, ta chỉ còn thua mỗi tu vi, chả kém cái gì, chỉ còn chờ một viên Lục Thức Đan!"
Lời này ngày thường sẽ trở thành trò cười, nhưng Đan quốc bây giờ, chẳng ai chê cười hắn.
Đương nhiên là không ai dám cười Trương Tuần, nhưng chuyện như Lục Thức Đan, vốn nên gây ra sóng to gió lớn, bây giờ cũng không ai dám cười.
Sự phẫn nộ của bách tính rõ ràng đã tích tụ đến mức độ nhất định.
Nhưng Trương Tuần lại cứ chỉ lo chuyên chú tu hành, không biết những chuyện ấu đệ làm, vô tình thấy được cũng chỉ quát to mấy câu, rồi thôi, vì sự vụ bận rộn, thi thoảng có quan tâm, thì cũng là huynh trưởng thương ấu đệ ! mà đúng là thương thật.
Vì Trương Tĩnh không còn sống được mấy ngày nữa.
Nuôi ác danh lâu như vậy, đã đến lúc thu gặt.
Trương Tuần dạo này lo đại sự cách tân Đan đạo, chỉnh lại tiền đồ quốc gia, tăng địa vị của Pháp đan, Dược đan và chủ lưu lô đan cùng phát triển.
Qua thời gian dài nỗ lực, cũng đã được các thế lực khắp nơi trong nước ủng hộ.
Một khi cuối cùng hoàn thành, con đường phía trước vốn dĩ ảm đạm đã lâu của Đan quốc có lẽ sẽ được mở ra một bầu trời mới.
Loại chuyện cách cũ đón mới này, nhất định phải có một sự khởi đầu oanh liệt !
Trương Tuần đại nghĩa diệt thân, liệt kê mười hai tông tội của Trương Tĩnh, tự tay giết chết đệ đệ ruột chuyên làm ác của mình, từ đó nhận ra sự tệ hại trước đây của Đan quốc, lập chí từ vụ án Trương Tĩnh sẽ mở ra thiên hạ mới. Sau đó thuận thế tiếp nhận quyền hành của Trương thị, mở ra thời đại mới, pháp đan, dược đan, lô đan cùng nhau được khai thác.
Làm như vậy, không oanh liệt sao được!
Không trở thành một đoạn giai thoại sao được!
Thiên mục kinh điển như thế, nội dung cốt truyện sớm đã được viết xong.
Ở trong đó, Trương Tuần hắn, cũng chỉ là một đoạn cuộc đời chảy xuôi dưới ngòi bút mà thôi.
Hắn không ngại bị sắp xếp, hắn chỉ hy vọng mình đã trả giá như vậy, thì sẽ có thu hoạch. Chỉ hy vọng Đan quốc thật sẽ có tương lai.
Tất nhiên hắn sẽ không quên sự im lặng của Tiêu Thứ. Sự im lặng này vừa vặn là hình ảnh thu nhỏ của những người tận trung vì nước những năm qua.
Đại trạch Trương thị chiếm diện tích rất rộng, tối nay vẫn là cảnh ca múa mừng thái bình.
Đan quốc là thái bình thịnh thế, Trương gia là danh môn lừng lẫy.
Thiếu nữ tuổi thanh xuân cơ thể đầy đặn, mượt mà thuần thục vuốt dây đàn. Ca nữ trang điểm hình mặt thỏ, một hàng ống tay áo theo gió chuyển động. Tiếng ca du dương, du dương... giống như đêm qua, đêm kia, rất nhiều đêm trước nữa.
Chỉ không có tiếng kêu la om sòm, những âm thanh khiến người ta xấu hổ của Trương Tĩnh.
"Trương Tĩnh lại đi đâu gây họa?"
Trương Tuần túm đại một người hỏi.
Vũ nữ này rõ ràng đã uống nhiều, mặt đỏ bừng, cười ha ha:
"Trương công tử hắn... Hắn uống nhiều, kéo người kia, và người kia nữa... Đi ngủ rồi!"
Vừa nói, vừa dán sát người tới gần.
Trương Tuần đè tay lên mặt nàng ta, đẩy người ra.
Bất thình lình, lòng bàn tay bị liếm.
Cố nén cảm giác buồn nôn, hắn mặc kệ đám người lộn xộn này, đi xuyên qua đám người ồn ào, đi về viện của mình.
Nhưng đi được nửa đường, thì xoay người, đi về phía phòng Trương Tĩnh.
Có lẽ là vì đại sự đã định, tối nay Trương Tuần đột nhiên rất muốn nói với đệ đệ vài câu ! vào lúc đệ đệ đã say khướt.
Âm thanh ồn ào trong viện làm Trương Tuần có chút bực bội, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Đã chấp nhận được nhiều chuyện hoang đường như vậy, chẳng lẽ còn không chứa được thêm một chút!
Trời đã chìm vào mây đen, cũng nên trở thành một đêm sống mơ mơ màng màng.
Tới ngoài cửa phòng Trương Tĩnh, động tác có chút thô lỗ.
Không thèm chào hỏi, cứ thế đẩy cửa ra.
Cửa phòng mở toang, ánh sáng của bảo châu lay động. Hắn nhìn thấy áo váy quăng lộn xộn kéo dài về phía giường. Trên giường, có mấy người cùng trùm trong chăn ngủ.
Đệ đệ ruột của hắn, đang ở trong đó.
Nhưng ánh mắt của hắn không nhìn vào đó, mà rơi vào cái ghế duy nhất trong phòng.
Có một người ánh mắt đạm mạc, dáng dấp không tốt cũng không xấu, ngồi ngay ngắn ở đấy...
Đối mặt với hắn.
Ba người trần truồng bọc trong chăn trên giường, đều không còn sinh mệnh.
Trương Tuần không hình dung nổi tâm tình của mình lúc này.
Nói thật lòng, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết của Trương Tĩnh. Cũng đã nghĩ tới lúc đó, mình sẽ lạnh lùng thế nào.
Nhưng Trương Tĩnh lại không chết do tay hắn.
Mà lại chết theo kiểu này, trong một đêm không khác gì trước kia, hoang đường mà chết.
Hắn lạnh lùng nhìn nam tử xa lạ trong phòng Trương Tĩnh, sát ý lạnh lẽo theo những tia kiếm khí, nổi lên.
Lại nghe thấy lời oán trách của đối phương trước.
Người này bắt chéo chân, lưng ngồi thẳng tắp, mười ngón tay trắng bệch đan vào nhau, vẻ bất mãn:
"Các ngươi dùng tên của ta luyện nhân đan.
Còn tùy tiện giết một Pháp Vương của ta để gánh tội thay.
Có từng nghĩ đến tâm trạng của Vô Sinh Giáo Chủ ta chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận