Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1343: Vạn lý phòng chân nhân

Nguyệt thược trong lòng bàn tay đã tạm thời không cảm nhận được.
Liên hệ với Thái Hư Ảo Cảnh bị ngăn cách từ đây.
Vừa rồi nếu Khương Vọng lặng lẽ thông qua Thái Hư Ảo Cảnh báo tin cho ai, như vậy người nhận được báo tin kia cũng đã bị nhầm lẫn rồi.
Đáng tiếc, Khương Vọng quả thật không thử nghiệm làm như vậy.
Loại nhân vật cấp bậc như Triệu Huyền Dương chắc chắn đã hiểu về Thái Hư Ảo Cảnh, cho dù không sử dụng, cũng nhất định đã từng tiếp xúc qua. Khương Vọng là một trong Thái Hư sứ giả, chuyện xây dựng Thái Hư Giác Lâu ở thành Thiên Phủ Tề Quốc cũng không phải bí mật gì.
Khách quan mà nói, sau khi Triệu Huyền Dương bắt hắn thì cũng chưa làm điều gì nghiêm khắc, cho hắn sự tôn trọng nên có, cùng sự tự do trong phạm vi nhất định.
Nếu như hắn tùy tiện hành sự, đó chính là muốn phá vỡ loại ăn ý này. Đến lúc đó chịu thiệt, chỉ có thể là chính hắn người làm tù nhân.
Khương Vọng vẫn luôn là một người rất tỉnh táo.
Cho nên thật sự là hắn đang thăm dò Nội Phủ.
Nội Phủ thứ tư thăm dò viên mãn, mới có thể đi tìm cơ hội gõ mở Nội Phủ thứ năm, đây là chính đồ trên tu hành…
Đúng là chuyện duy nhất hắn có thể làm hiện tại.
Bị Triệu Huyền Dương mang theo bay nhanh trong không trung một hồi.
Trong phong cảnh không ngừng thụt lùi, Khương Vọng vẫn nghiêm túc giải thích một câu: “Ta nghĩ thế này. Mặc kệ tiếp theo như thế nào, có thể có biến hóa gì hay không, tu hành tóm lại là nên. Nếu có biến hóa gì phát sinh, nếu ta có thể có thêm một phần thực lực, lúc ứng phó cũng có thể có thêm một phần thong dong.”
“Không cần.” Triệu Huyền Dương lắc đầu: “Muốn giữ lại chiến quả dưới sự truy đuổi của một vị đương thế chân nhân, điều này vô cùng gian nan. Ta đang làm một chuyện không tầm thường. Phiền ngươi tôn trọng ta một chút, đem tâm tư đặt trên người ta, được không? Dù ngươi chơi trò đánh lén, mắng ta mấy câu, thể hiện thái độ của ngươi một chút đi?”
Khương Vọng bất đắc dĩ: “Ngươi là người thắng, ngươi định đoạt.”
Triệu Huyền Dương lại thay một bộ dáng tươi cười, vô cùng đắc ý nói với Khương Vọng: “Ta đã có kế hoạch hoàn chỉnh. Ngươi cứ thưởng thức đi, xem ta làm thế nào vạn dặm tránh chân nhân!”
“Kế hoạch gì?”
“Đương nhiên ta không thể nói rồi!”
“…” Khương Vọng yên lặng phân tích tất cả những gì hắn thấy, lại hỏi: “Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
“Vừa qua Ốc quốc không lâu.” Triệu Huyền Dương bổ sung: “Chính là Ốc quốc mấy nước các ngươi đều thiết lập biệt quán.”
“Ta biết nơi này.” Khương Vọng hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi dự định đi Ngọc Kinh Sơn như thế nào?”
Triệu Huyền Dương hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện “kế hoạch không thể nói” này, thuận miệng đáp: “Chúng ta đi xuyên qua phạm vi thế lực của Hòa Quốc và Nhân Tâm quán, vòng một vòng lớn từ Bắc Vực, lại đi Ngọc Kinh Sơn. Thế nào, có phải là một ý kiến hay không?”
“Chẳng ra sao cả.” Khương Vọng nghiêm túc bổ sung thiếu sót cho y: “Lộ tuyến càng dài thì càng cho người truy tung cơ hội. Đó dù sao cũng là một vị đương thế chân nhân, nhìn ra những mánh lới nhỏ của ngươi rất dễ dàng. Sau khi phát hiện dấu vết, đuổi theo sẽ rất nhanh. Chúng ta nên nắm chặt thời gian, đi con đường ngắn nhất để tới Ngọc Kinh Sơn.”
“Chính là bởi vì dựa theo lẽ thường, ta sẽ không đem lộ tuyến kéo xa như vậy, ta mới có thể lựa chọn như thế này.” Triệu Huyền Dương vẻ mặt đắc ý: “Ta học theo ngươi!”
Khương Vọng cạn lời: “Vậy chi bằng ngươi chạy xa hơn một chút, đi đến liên minh năm nước Tây Bắc, lại đến Tuyết quốc, qua Tuyết Quốc lại đến Ngọc Kinh Sơn, càng không ai có thể nghĩ đến!”
“Cũng không phải là không được!” Triệu Huyền Dương cười nói: “Vừa vặn đi kiến thức phong cảnh Tuyết Quốc, coi như là tiện đường đi du lịch.”
Đương nhiên trong lòng Khương Vọng ngàn lần đồng ý, thậm chí hắn chủ động đề cập đến Tuyết Quốc chính là muốn thử gợi lên suy nghĩ của Triệu Huyền Dương.
Trước kia lúc chia tay tại Quan Hà Đài, Hứa Tượng Càn đã nói là đến Tuyết Quốc đi du lịch với Chiếu Vô Nhan.
Chiếu Vô Nhan bồi hồi đã lâu tại Ngoại Lâu đỉnh phong, bây giờ đã thấy rõ con đường phía trước, dự định dùng Tuyết Quốc làm điểm kết thúc của hành trình nghìn dặm đường, thành tựu Thần Lâm.
Nếu canh thời gian, hiện tại chắc đã là tu sĩ Thần Lâm.
Lấy tư chất và xuất thân của Chiếu Vô Nhan, sau khi thành tựu Thần Lâm, mặc dù chưa thể lập tức đuổi kịp thực lực của Triệu Huyền Dương, nhưng ngăn trở y một chút vẫn là rất có thể.
Hơn nữa có thêm Hứa Tượng Càn…
Đó chính là cơ hội thoát khốn của Khương Vọng.
Đương nhiên trên mặt hắn không lộ ra một chút xíu tin tức.
“Thật ra nếu như chúng ta có thể buông bỏ được phân tranh, cùng nhau du lịch, thưởng thức vẻ đẹp trên thế gian này, đó cũng là chuyện vui trong cuộc đời mà.” Khương Vọng tùy ý nói ra: “Không bằng sau khi chúng ta đến Tuyết Quốc, lại đi về phía đông, đến thảo nguyên Mục Quốc ngắm nhìn một chút, một năm nửa năm gì đó lại đi Ngọc Kinh Sơn. Như vậy Khổ Giác tiền bối lại càng không ngờ tới!”
Triệu Huyền Dương liếc hắn một cái: “Ngươi có một bạn cũ ở Mục Quốc, trên hội Hoàng Hà ta cũng nghe nói, khóc lóc với nhau nữa mà! Sao hả, định vây ta ở Mục Quốc?”
Khương Vọng bĩu môi: “Ta chỉ đột nhiên có hứng thú, ngươi không tin thì thôi.”
“Có cơ hội rồi nói sau.” Triệu Huyền Dương cười ha ha, khống chế tốc độ, tiếp tục phi hành ở tầng trời thấp.
Tuy bay cực thấp, thường gặp phải chướng ngại vật, nhưng tốc độ của Triệu Huyền Dương vẫn vô cùng kinh người.
Dọc theo đường đi xuyên rừng qua núi, khép mình thu liễm hơi thở, chưa từng quấy nhiễu thế lực phương nào.
Khương Vọng câu được câu không tiếp lời, tóm lại đôi bên đều không để lộ chân tướng.
Mục tiêu của Triệu Huyền Dương dường như vô cùng rõ ràng, trên đường chưa từng dừng lại. Nhưng cũng rất rõ ràng, y đi không phải theo lộ tuyến y và Khương Vọng đã "quy hoạch".
Sau khi phát hiện điểm này, Khương Vọng từ bỏ nghĩa chính từ nghiêm mà phê phán: “Hình như ngươi đang lừa ta!”
Triệu Huyền Dương không có chút xấu hổ nào, cười ha hả nói: “Ta chẳng phải là sợ tuyệt thế thiên kiêu ngươi có thủ đoạn gì ta không biết, có thể đưa lời cho người khác mà. Ta thưởng thức ngươi như vậy, nhất định phải đề phòng ngươi một chút.”
Y thẳng thắn như vậy, Khương Vọng cũng không còn gì để nói nữa, chỉ có thể bĩu môi.
Lại bay thêm mấy canh giờ, Triệu Huyền Dương chợt dừng lại: “Không thể đi tiếp, lão hòa thượng có lẽ đã phát hiện không đúng, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp.”
Khương Vọng nhíu mày: “Nơi này là đâu?”
Giờ phút này bọn họ đứng trước một ngọn núi lửa đã tắt, trên núi trụi lủi chỉ có đá sỏi. Nhìn khắp nơi, không có dấu vết nhân loại hoạt động.
Triệu Huyền Dương cười thần bí: “Một nơi rất thú vị!”
Cười xong, liền kéo Khương Vọng bay về phía miệng núi lửa.
Sau đó…
Rơi xuống!
Hai người nhảy vào miệng núi lửa, không ngừng hạ xuống.
Dung nham phun trào đã ở ngay trước mắt, nhiệt lượng kinh người đã truyền ra.
Trước mặt nhộn nhạo, đều là sóng nhiệt.
Khương Vọng nhíu mày nói: “Không phải là muốn dùng loại biện pháp này để giải quyết ta chứ?”
Triệu Huyền Dương cũng không nói lời nào, kéo hắn tăng tốc hạ xuống!
Khương Vọng thân mang Tam Muội Chân Hỏa, tất nhiên là không sợ nham thạch nóng chảy. Nhưng giờ phút này thần thông đã bị phong bế.
Chân nguyên bị cấm, một thân đạo thuật cũng không thể làm gì.
Thần hồn chi lực vẫn đang chậm rãi khôi phục, vả lại đối phó với nham thạch nóng chảy cũng không phải thích hợp.
Có thể nói, nếu Triệu Huyền Dương không che chở, đó chính là kết cục chắc chắn phải chết.
Nhưng mãi cho đến một chớp mắt trước khi dung nham tới gần, vẻ mặt của Khương Vọng đều rất bình tĩnh.
Bịch.
Hai người rơi vào trong dung nham.
Một tầng kim quang nhàn nhạt bao quanh hai người, đẩy toàn bộ dung nham đang ép tới gần ra, tạo thành một không gian, thậm chí ngay cả nhiệt lượng cũng bị ngăn cách.
Hai người như bơi trong nước, thoải mái tự tại.
Khương Vọng cũng không hé răng.
Triệu Huyền Dương giống như đang nghiêm túc tìm tòi cái gì, cũng không nói gì.
Trong hồ dung nham màu đỏ thắm, hai người lặn như vậy ước chừng một chén trà nhỏ.
Hai người càng lặn càng sâu, càng lặn càng sâu, bỗng nhiên trước người trống rỗng, sáng tỏ thông suốt!
Hai người tiến vào một không gian tối như mực, quay người lại nhìn, nham thạch nóng chảy màu đỏ vẫn đang du động ở phía trên, cực kỳ xán lạn!
“Rốt cuộc đây là nơi nào?” Khương Vọng nhịn không được lại hỏi.
Triệu Huyền Dương hài lòng cười: “Ngươi biết chỗ nào, là thần thức của chân nhân cũng không cách nào nhìn thấy, bói toán cũng không cách nào định ra sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận