Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2245: Thần minh chiêu tích

Hài nhi trên thế gian là đáng thương nhất, bởi vì không biết thế nào là thống khổ.
Đây là một ngày tịch mịch như vậy ở Sóc Phương bá phủ. Trong linh đường của Bảo Trọng Thanh, quan tài của hắn đóng chặt, linh vị của hắn im ắng, đứa con trai mà hắn để lại trên thế gian này vẫn tươi cười ngây thơ. Linh hương lượn lờ, tiếng trẻ con quanh quẩn. Loại trẻ con thuần túy và rạng rỡ này đã xua tan hết mọi âm khí trong linh đường. Linh đường nhất thời không còn chút uy nghiêm nào.
Nhũ mẫu nằm sấp trên mặt đất chưa dậy, có bi thương cũng chỉ vì chính mình.
Trọng Huyền Thắng và Dịch Thập Tứ tân hôn chưa lâu, nhìn thấy đứa trẻ thuần khiết này, không khỏi tưởng tượng đến cuộc sống sau này của chính mình, cũng vô cùng thích thú.
Chỉ có điều Thập Tứ không nói chuyện mấy, tình cảm yêu thích cũng đều giấu ở khóe mắt đuôi mày, không biểu lộ ra ngoài. Mà Trọng Huyền Thắng ba phen mấy bận lấy lòng Tiểu Huyền Kính đều bị phớt lờ. Khương Vọng trêu chọc Tiểu Huyền Kính một hồi, chọc cho nó cười mãi không thôi.
Đối với việc chăm sóc trẻ con, hắn khá có kinh nghiệm. Bởi vì khi An An còn rất nhỏ, hắn cũng thường đẩy nôi. Nhưng đứa con trai của Bảo Trọng Thanh này đúng là rất cho hắn thể diện. Cho dù hắn chỉ là cười một cái, tùy tiện chọc vào gương mặt vài cái, Tiểu Huyền Kính cũng cười toe. Cờ trắng trầm lặng, vui vẻ hòa thuận.
Nhìn thiên kiêu Đại Tề, vương hầu trẻ tuổi đang đùa giỡn với Tiểu Huyền Kính, không biết cơn kích động của Miêu Ngọc Chi từ đâu kéo đến, đột nhiên nói:
"Kính nhi và Võ An hầu tâm đầu ý hợp như vậy, có lẽ cũng là duyên phận khó được, chẳng hay Võ An có bằng lòng thu nhận nghĩa tử hay không?"
Xung quanh bỗng thành tĩnh lặng. Chỉ có hài nhi trong tã lót, vẫn đang cười không tim không phổi. Ra sức vỗ bàn tay vang vọng, giống như đang vỗ tay phụ họa…
Hiển nhiên đề nghị này là ý tưởng bộc phát của Miêu Ngọc Chi, trước đó cũng chưa từng bàn bạc với bất kỳ ai. Bởi vì ngay cả Bảo Dịch cũng rất kinh ngạc.
Nhưng vị Thống soái Cửu Tốt này cũng không có ý ngăn cản, chỉ bình tĩnh bàng quan nhìn cảnh tượng này.
Trọng Huyền Thắng cười ha ha, không để lộ dấu vết mà chen về phía trước, kéo Khương Vọng ra sau lưng:
"Khương Võ An còn chưa thành thân, ngay cả đối tượng đính hôn cũng không có, bây giờ làm cha, e là không thích hợp! Chi bằng để ta làm!"
Nghĩa phụ nghĩa tử, không phải là mối quan hệ đơn giản. Cũng giống như Dịch Tinh Thần thu Thập Tứ làm nghĩa nữ, đó là chính thức ghi danh vào gia phả nhà họ Dịch, thật sự đối đãi Thập Tứ như con gái ruột. Nếu có một ngày, Thập Tứ chịu uất ức khuất ở Bác Vọng Hầu phủ, Dịch gia sẽ là người đầu tiên đứng ra chống lưng cho nàng. Nếu chẳng may Dịch Tinh Thần gặp chuyện bất trắc, Dịch Thập Tứ cũng phải mặc áo tang cho hắn. Một việc nghiêm túc như vậy, Miêu Ngọc Chi lại nóng vội mở miệng, đã có thể coi là thất lễ.
Đặc biệt là Khương Võ An, người luôn dễ dàng hành động theo cảm tính. Đột nhiên có thêm một nghĩa tử chính là gánh thêm một phần trách nhiệm nặng nề. Khương Võ An tự biết mình không thể đáp ứng, mà Trọng Huyền Thắng cũng sẽ không cho phép hắn đồng ý.
Có điều, Trọng Huyền Thắng chỉ thuận miệng ngăn cản một câu, bản thân hắn cũng chẳng ngại làm nghĩa phụ. Dù sao hắn tự nhận mình không có mấy trách nhiệm, cũng chẳng ngại ngùng gì với Bảo gia. Chỉ cần cho hắn một kẽ hở, Bảo gia và Trọng Huyền gia cùng nắm trong tay, cũng không phải là không có cơ hội...
Hôm nay hắn trở thành cha của Bảo Huyền Kính, ngày mai Bảo Dịch chính là cha hắn, cứ thế tính ra, hắn chính là người thừa kế của Bảo gia.
“Hồ đồ.”
Lúc này Sóc Phương bá mới quát lớn với Miêu Ngọc Chi, lại rất vừa vặn:
"Lễ tiết thu nhận cần cẩn thận cỡ nào, há có thể khinh suất như vậy? Còn không xin lỗi Võ An hầu?"
Nhưng lại hoàn toàn không tiếp lời của Trọng Huyền Thắng.
"Phụ thân quở trách rất đúng."
Miêu Ngọc Chi cũng tự biết mình lỡ lời, ôm con trai hành lễ với Khương Vọng:
"Võ An hầu chớ trách Ngọc Chi thất lễ, thấy Kính Nhi thích ngài như vậy, vừa nghĩ đến đã nói ra miệng."
Khương Vọng cười nói ôn tồn:
"Yêu thích của trẻ nhỏ, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Hôm nay cười với ta, nói không chừng ngày mai sẽ không nhận ra ta nữa."
Miêu Ngọc Chi nói:
"Ta cảm thấy... Kính Nhi thích ngài như vậy. Cho dù quên mất, cũng sẽ thích lại từ đầu."
Lời này thật sự có phần lay động lòng người. Tình cảm của trẻ thơ thật ngây thơ thuần khiết.
Nhưng Khương Vọng chỉ mỉm cười, duỗi ngón tay trêu chọc khuôn mặt của Tiểu Huyền Kính chứ không nói gì. Tiểu bảo bảo vẫn còn ở tuổi chưa hiểu chuyện, chỉ cười khanh khách, cọ gương mặt vào tay Khương Vọng, vô cùng thân mật.
Miêu Ngọc Chi mím môi, lại nói:
"Đương nhiên, Võ An hầu hào hoa phong nhã, chưa thành gia. Nghĩa phụ nghĩa tử gì đó cũng không thích hợp, là Ngọc Chi hồ đồ rồi."
"Được rồi, Võ An đại nhân, nên trở về thôi."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Không phải bên phía Nam Cương mới gửi thư đến sao, còn có việc chờ ngươi xử lý đấy?"
"Ồ, đúng rồi. Phải trở về xử lý."
Khương Vọng như chợt nhớ ra, quay đầu lại, lần lượt từ biệt Tiểu Huyền Kính, Miêu Ngọc Chi và Bảo Dịch.
Miêu Ngọc Chi vốn tưởng rằng Tiểu Huyền Kính sẽ khóc lóc một phen, hay nên nói là nàng hi vọng đứa trẻ sẽ khóc lóc làm loạn một phen. Nhưng đứa bé trong tã lót này, có lẽ là đang chơi đã mệt, Khương Vọng chân trước vừa đi, nó đã nhắm mắt lại, vui vẻ ngủ một giấc.
Tiễn đám người Khương Vọng đi rồi, gương mặt Bảo Dịch không có biểu lộ gì, chỉ nói với Miêu Ngọc Chi:
"Tang lễ đã xong, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, phụ thân."
Miêu Ngọc Chi dịu dàng lắc nhẹ tã lót, nhẹ giọng nói:
"Kính Nhi nó!..."
Bảo Dịch nói thẳng:
"Ngươi có thể nuôi con đến hai tuổi, sau hai tuổi ta sẽ tự mình dạy dỗ."
Giọng nói tuy ôn hòa, nhưng không cho phép thương lượng.
Miêu Ngọc Chi liếc nhìn nhũ mẫu đang quỳ sụp trên mặt đất."
Nhũ mẫu!”
Bảo Dịch chỉ nói một câu:
"Ngươi tự xử lý đi."
Rồi xoay người bỏ đi.
Khi Miêu Ngọc Chi vừa mới mang thai, Bảo phủ đã nuôi riêng năm nhũ mẫu. Ăn mặc sinh hoạt đều hết sức chú trọng, thức ăn mỗi ngày đều khác nhau, toàn do ngự y lão luyện tỉ mỉ phối chế. Sau khi Tiểu Huyền Kính chào đời, mỗi ngày đều được cho bú sữa với hương vị và linh khí khác nhau. Trẻ con được nuôi dưỡng như vậy, rất khó không khai mạch được.
Đương nhiên, đây chỉ là cách thế gia danh môn nâng cao hạn độ của con cháu. Tu hành dẫu sao cũng là quá trình tự mình khám phá. Những kẻ như Liễu Huyền Hổ, vốn không thể đẩy mở Thiên Địa môn, thì vẫn không thể mở Thiên Địa môn. Ngoài sữa bổ dưỡng ra, nhũ mẫu với tư cách người thường xuyên bầu bạn với trẻ sơ sinh còn phải có đủ tố chất, mỗi lời nói việc làm đều phải hợp lễ nghi. Lúc nãy nhũ mẫu lại tùy tiện bế đứa bé vào linh đường, quả thật là vô lễ đến cực điểm, tất nhiên không thể giữ lại được nữa.
Miêu Ngọc Chi ôm con đứng trong linh đường của Bảo Trọng Thanh, không nói thêm lời nào, chỉ áp sát gương mặt tái nhợt gầy gò vào tã lót, nhẹ nhàng đung đưa:
"Bảo Huyền Kính, Bảo Huyền Kính."
Xe ngựa rời khỏi Sóc Phương Bá phủ, Trọng Huyền Thắng dựa bên cửa sổ xe, cảm khái rằng:
"Vương hầu tướng lĩnh ai chẳng ghen tị? Việc tư từ ngàn xưa vẫn thế thôi."
“Đúng vậy.”
Khương Vọng ngồi đối diện, cũng thở dài phụ họa:
"Hai huynh đệ nhà họ Bảo tranh giành mãi, cuối cùng Bảo gia chẳng thuộc về Bảo Bá Chiêu, cũng chẳng về tay Bảo Trọng Thanh. Không biết đến khi Bảo Huyền Kính lớn lên sẽ nghĩ sao về câu chuyện này đây."
“Nghĩ sao ư?”
Trọng Huyền Thắng cười nói:
"Bá phụ anh hùng, phụ thân dũng mãnh, gia tộc vinh quang... Đại danh môn, trung liệt chi phủ!"
Khương Vọng trầm ngâm:
"Với nhiều người, ý nghĩa của việc viết sử có lẽ chỉ đến thế mà thôi. Từ đó càng thấy được sự vĩ đại của Tư Mã tiên sinh."
"Ngươi quả nhiên ngày càng thông hiểu sử sách."
Trọng Huyền Thắng cười nhạo:
"Mấy hôm nữa lại vào cung đọc sách phải không? Đọc đến quyển nào rồi?"
Khương Vọng lười đáp lại, chỉ tự nói:
"Cái tên Bảo Huyền Kính thật hay, giờ đứa bé còn ngây thơ đáng yêu. Mong rằng sau này nó sẽ tài giỏi hơn cha, đồng thời đừng vô độ như cha nó."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Chỗ hay ho trong cái tên ấy, ngươi vẫn chưa thực sự cảm nhận được."
"Ý ngươi là sao?"
Trọng Huyền Thắng nhẹ nhàng vén một góc cửa sổ xe, nhìn con hồ của Sóc Phương Bá phủ phía xa dần dần biến mất trong tầm mắt, thở dài:
"Là theo câu ‘huyền kính độc giám, thần minh chiêu tích’. Đặt tên cho con trai của Bảo Trọng Thanh như vậy, nỗi hoài niệm của Bảo Chân Nhân đối với trưởng tử đích tôn đã lộ rõ."
- Giải thích, “Huyền kính độc giám, thần minh chiêu tích” bắt nguồn từ “Học Quan Tụng” của Tào Thực. Hết giải thích.
Khương Vọng bỗng im lặng.
Trong chiếc xe ngựa chạy vững vàng, Trọng Huyền Thắng bỗng nói:
"Vọng huynh đệ à, cũng nên kết hôn đi. Người ta đã vội vàng bảo ngươi làm cha rồi, ngươi còn không thấy gấp gáp à?"
Khương Vọng cũng liếc nhìn hắn một cái, khổ sở nói:
"Ta phát hiện những kẻ đã thành thân như các ngươi, lại cực kỳ ưa thích thúc giục người khác. Chó nhà giàu cũng vậy, từ khi đính hôn với Ôn cô nương là thường xuyên muốn se duyên cho ta. Làm sao nào, tự mình không thể lại đi dạo tứ đại danh quán, không còn được hưởng tuyết nguyệt phong hoa, lại muốn lôi kéo cả thiên hạ cùng xuống nước à?”
Nói đến Yến hiền huynh, tài vận kinh người như hắn, cũng từng là nhân vật ba lần bảy lượt ngồi trên Lâm Truy Mỹ nam bảng, địa vị nhiều năm qua vững chắc, dù mỹ nam tử nào đến hắn cũng đều lù lù bất động. Nhưng sau đó hắn và Ôn Đinh Lan định ra hôn ước, lại cõng trên lưng tiếng xấu là kẻ phụ tình, bị Khương Vô Ưu đuổi đánh khắp Lâm Truy, xếp hạng cũng điên cuồng sụt giảm...! Bây giờ đã vinh quang rớt khỏi bảng danh sách, cùng Trọng Huyền Thắng xưng là nỗi tiếc nuối của Lâm Truy Mỹ nam bảng.
Đối với việc người họ Khương nào đó nói móc lại, Trọng Huyền Thắng khịt mũi coi thường:
"Ngươi đi dạo tứ đại danh quán, chẳng phải cũng ngồi đó tu hành à? Có đi được hay không cũng có gì khác biệt?"
“Ngươi thì hiểu cái gì!”
Khương Vọng vẻ mặt khinh thường:
"Nên tu hành thì tu hành, nên chơi đùa thì chơi đùa, bản hầu cả đời không thua kém ai! Ta ở Mục quốc Thần Ân miếu, cùng Vũ Văn Đạc trò chuyện vui vẻ! Trong nhà còn nuôi một đống mỹ nhân, ta trở về sẽ bảo các nàng khiêu vũ..."
“Nói lời phải giữ lấy lời.”
Ánh mắt Trọng Huyền Thắng sáng lên, vỗ đùi:
“Đi! Đi luôn thôi!’.
Hắn rất hứng thú với đám vũ nữ của Võ An Hầu phủ, đã sớm muốn thưởng thức một phen. Nghe nói là từ đất Sở bôn ba tới Mục quốc, lại bị coi là lễ vật đưa tới Lâm Truy. Thế nhưng họ Khương ba ngày hai bữa không có nhà, trong những ngày về phủ lại bận rộn đủ thứ, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Dịch Thập Tứ vẫn luôn im lặng lắng nghe hai người đùa giỡn, lúc này tuy không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt đã biến mất.
“Ngươi cút đi!”
Trọng Huyền Thắng giơ chân đá vào tên Khương Vọng:
“Tên đê tiện nhà ngươi, giờ cút ngay đi! Đi thưởng thứ ca múa của ngươi đi, sống cuộc đời xa hoa phù phiếm của ngươi đi! Đừng có ngồi trong xe ngựa của ta!”
Nếu không phải Thập Tứ có mặt ở đây, Khương Vọng cam đoan một cước này Trọng Huyền Thắng đá ra sẽ rất khó coi. Đáng tiếc Thập Tứ đang ở đây, hắn chỉ có thể lủi thủi nhảy xuống xe ngựa.
"Thu phong khởi hề bạch vân phi, thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy.
Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong."
Gió thu thổi làm bay mây trắng.
Cỏ hoa tàn, nhạn thẳng về nam.
Hoa lan đẹp, hoa cúc thơm.
Nhớ giai nhân mãi vấn vương trong lòng.
Trong phủ Võ An hầu, tiếng ca uyển chuyển, vũ điệu nhẹ nhàng.
Đoàn ca vũ từ thảo nguyên mang về, hôm nay mới tính là phát huy tác dụng. Muốn nghe Sở ca, thì nghe Sở ca. Muốn ngắm Sở vũ, liền ngắm Sở vũ.
Võ An hầu ngày nay chính là kẻ ngang ngược tự tin. Nói rằng muốn tùy tâm sở dục ở Tề quốc có lẽ hơi quá mức, nhưng những việc có thể làm khó được hắn cũng không tính là nhiều.
Cứ như lúc này, hắn và Bác Vọng hầu châm chọc lẫn nhau xong, về phủ là thắp đèn rực rỡ, thưởng thức ca múa... đồng thời tiến vào Thái Hư huyễn cảnh.
Có thể nói là tu hành nghỉ ngơi tiện cả đôi đường, làm chủ thời gian.
Gần đây Thái Hư huyễn cảnh có một thay đổi rất quan trọng.
Quyển trục Thái Hư vốn đã ấp ủ rất lâu, thông qua quyết nghị của các thế lực giám sát mà chính thức được sáng tạo ra. Điều này đương nhiên sẽ vì Thái Hư huyễn cảnh không ngừng mở rộng mà đón nhận sự biến hóa hoàn toàn mới.
Hiển nhiên Thái Hư phái đã chuẩn bị đầy đủ cho việc thử nghiệm quyển trục Thái Hư thành công. Hiện tại nhiệm vụ bên trong quyển trục Thái Hư cũng không nhiều, cơ bản đều tập trung ở Vạn Yêu Chi Môn, Mê Giới, Vô Tận Mạc, Vẫn Tiên Lâm, Kiền Uyên, phần lớn là thám hiểm và hướng dẫn đối với tuyệt địa.
Còn có một phần nhỏ thì tập trung xây dựng trong Thái Hư huyễn cảnh. Ví dụ như xây dựng Thái Hư giác lâu, ví dụ như thu thập vật tư cần thiết cho Thái Hư huyễn cảnh.
Đáng để nhắc tới chính là; Hư Tĩnh Huyền, tông chủ đương nhiệm của Thái Hư phái, còn đưa ra ý tưởng sáng tạo ra một loại tiền tệ của Thái Hư huyễn cảnh, sẽ móc nối loại tiền tệ này với nguyên thạch, dùng để hoàn thành việc chi trả thù lao nhiệm vụ quyển trục Thái Hư!... Sau đó bị các thế lực giám sát các nơi bác bỏ. Khương Vọng với tư cách là cao tầng Tề quốc cùng nghe được việc này, ngược lại không có tỏ thái độ.
Cho nên đối với các loại nhiệm vụ trong quyển trục Thái Hư, hiện tại khi kết toán thù lao, hoặc là nguyên thạch, hoặc là "Công" hoặc là "Pháp" của Thái Hư huyễn cảnh, có đôi khi cũng có thể trực tiếp là bí pháp đạo thuật.
"Công" và "Pháp", thậm chí bí pháp đạo thuật đều có thể trực tiếp hoàn thành giao dịch trong Thái Hư huyễn cảnh, riêng nguyên thạch thì cần phải đến lĩnh nhận tại Thái Hư giác lâu phân bố ở các nơi trong hiện thế.
Khương Vọng với tư cách là Thái Hư sứ giả kiêm người chủ trì Thái Hư giác lâu ở Thiên Phủ thành, cũng nhận được yêu cầu hợp tác từ Thái Hư huyễn cảnh. Bên phía Thái Hư giác lâu sẽ định kỳ gánh vác chi trả một số lượng nguyên thạch nhất định, mà Thái Hư phái sẽ đến thanh toán mỗi tháng một lần, hơn nữa còn sẽ cung cấp khoản tiền lời tương ứng. Quả thật là không hề để Thái Hư sứ giả chịu thiệt.
Có điều hiện tại cũng chẳng có ai đến đổi. Trong thời gian hiện nay, người có thể tham gia quyển trục Thái Hư vẫn còn là số ít, về cơ bản đều sẽ không thiếu nguyên thạch. Trong mấy tuyệt địa hiện thế của quốc gia, nơi gần Tề quốc nhất chính là Mê Giới, mà nhiệm vụ trong quyển trục Thái Hư phần lớn cũng đều nhằm vào Hải tộc.
Không giống với Trấn Hải Minh lấy việc chém giết Hải tộc để tính công, nhiệm vụ của quyển trục Thái Hư nhằm vào Hải tộc phần lớn là thăm dò, điều tra, cướp đoạt, không cần dùng vật tư treo thưởng cho tính mạng Hải tộc.
Đối kháng dị tộc không phải là nhiệm vụ của riêng Thái Hư phái. Tài nguyên trong Thái Hư huyễn cảnh cũng không phải từ không mà có, cần phải tạo ra một vòng tuần hoàn lành mạnh. Đặc biệt là hiện nay quy mô Thái Hư huyễn cảnh mở rộng nhanh như vậy, chỉ riêng tài nguyên của Thái Hư phái và sự hỗ trợ một phần từ các thế lực giám sát lớn là không đủ để chèo chống tiêu hao. Cho nên Thái Hư huyễn cảnh cũng phải thông qua quyển trục Thái Hư để có thu hoạch thực tế, sau đó mới có thể đưa ra sự khích lệ tương ứng. Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, quyển trục Thái Hư giờ chỉ để xem cho biết. Trong Tề quốc không có nhiệm vụ tương ứng nào cả.
Bản thân hắn không tán thành lắm việc tạo ra quyển trục Thái Hư, nhưng nghĩ lại các thế lực giám sát lớn đã đồng ý, tất nhiên phải có những suy tính ở tầm cao hơn. Hắn chỉ là tay chân, thích ứng với thay đổi là được. Ít nhất theo Thái Hư huyễn cảnh mở rộng, việc làm ăn trong Thái Hư giác lâu của hắn liên tục phát đạt, coi như giúp hắn trả dần món nợ chồng chất, mỗi ngày đều thở phào nhẹ nhõm.
Một lần nữa tiến vào Thái Hư huyễn cảnh, cánh cửa phúc địa đã biến mất. Ngay cả nơi nối liền với Hồng Mông không gian cũng biến thành một vầng sáng tương đối qua loa. Thái Hư không gian cũng có vẻ rất chật hẹp, ngay cả Thái Hư Nhật Quỹ ghi chép không ít vinh quang cũng cực kỳ tối tăm. Bởi vì chiến đấu sinh tử với Trương Lâm Xuyên, y trực tiếp bỏ lỡ khiêu chiến phúc địa ngày mười lăm tháng mười, triệt để mất đi phúc địa. Sinh nhật Tiểu An An ngày mười hai tháng mười... đương nhiên cũng bỏ lỡ.
Từ khi rời khỏi thành Phong Lâm đến nay, những ngày quan trọng như vậy, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều.
Yên lặng đả tọa trong Thái Hư không gian chật hẹp một hồi, sắp xếp sơ lược hệ thống chiến đấu mới, sau đó liền giơ tay đối mặt với Thái Hư Nhật Quỹ, tiếp lấy thanh quang.
Hôm nay là ngày 15 tháng 11 Đạo Lịch năm 3921, Độc Cô Vô Địch một lần nữa khiêu chiến phúc địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận