Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 290: Có thể làm gì

Trong địa cung rộng lớn, Thánh chủ tựa như đã tĩnh tọa trăm năm.
Dưới bảo tọa, Trương Lâm Xuyên và Lục Diễm chia nhau đứng ở một bên, bầu không khí có chút... giương cung bạt kiếm.
Ít nhất người đứng ở phía sau Trương Lâm Xuyên thoạt nhìn kinh hồn bạt vía, ngay cả thở dài cũng không dám phát ra.
Một người đeo mặt nạ xương rồng đứng ở vị trí dưới tay, nhưng người ở tuyến giữa không nghiêng về phía Trương Lâm Xuyên, cũng không sát về phía Lục Diễm, chỉ đối diện với Thánh chủ trên ngai vàng.
Đứng chung một chỗ với gã còn có một nam nhân đeo mặt nạ xương khỉ.
Lục Diễm nhắm đôi mắt chỉ còn tròng trắng kia lại, âm trầm nói: "Bệnh dịch hạch ẩn núp trên người người bình thường, thai nghén, trưởng thành, sau đó chợt kích nổ, trực tiếp chạm tới siêu phàm, một lần đạt đến viên mãn! Đây là chuyện đã sớm lên kế hoạch thật tốt, hiện tại lại kém nhiều như vậy. Trương Lâm Xuyên, ngươi muốn có quyền chỉ huy, nhưng làm được chuyện gì ra trò? Ngay cả pháp tướng khí mà Thử Diện lưu lại cũng vận dụng, chẳng lẽ mọi thứ chỉ dừng lại ở hiệu quả như bây giờ sao?”
"Là Thánh chủ sớm phát động ôn linh. Ý ngươi chẳng lẽ là... trách Thánh chủ đại nhân sao?”
Đối mặt với lời chỉ trích của trưởng lão Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên hoàn toàn không một chút sợ hãi nào. Có thể nhìn ra được từ sau trận ở Phong Lâm thành, địa vị của gã trong Bạch Cốt đạo giáo đã có bước nhảy vọt rất lớn.
"Liên quan gì đến Thánh chủ? Là ngươi không biết dùng người. Ôn linh quan trọng như vậy, ngươi lại giao cho Xà Diện? Lúc trước ở Phong Lâm thành, ả cùng Thử Diện, Khuyển Diện cùng nhau hành động, kết quả ngay cả Khuyển Diện mạnh hơn Thử Diện đều đã chết, ả thì lại sống sót. Sao ngươi có thể ngu ngốc đến nỗi tin tưởng ả đến mức như vậy?”
"Chuyện này không phải vừa vặn chứng tỏ năng lực bảo vệ tính mạng của nàng rất mạnh sao?" Trương Lâm Xuyên không mặn mà không nhạt đáp lại: "Ta cũng vì cân nhắc đến điểm này.”
“Ngươi bớt cưỡng từ đoạt lý cho ta!” Lục Diễm tức giận nói: "Cho rằng lão phu không dám giết ngươi ư?”
"Ngươi đương nhiên dám! Vậy ngươi giết ta trước mặt Thánh chủ đi!" Trương Lâm Xuyên dường như cũng đã thật sự nổi giận, không duy trì được sắc mặt ôn hòa nữa: "Dù sao dưới bố cục 'cơ trí' của ngươi, Bạch Cốt đạo đã thất bại thảm hại ở Phong Lâm thành, cao tầng thi nhau chết trận, kẻ còn sống thì bị đuổi giết, điêu tàn như vậy. Cũng không cần quan tâm đến việc thêm một sứ giả nữa chết rồi!”
"Ngươi!" Lục Diễm tức giận đến mức không nói nên lời.
"Ta cái gì mà ta? Đúng vậy, dẫn dắt ôn dịch phát triển, chuyện quan trọng như vậy không nên để người yếu chịu trách nhiệm. Nhưng người nào có thể động vậy? Bố cục của ngươi làm cho Trang Thừa Càn lên cao một tầng, để Đỗ Như Hối có thể thoát khỏi trói buộc. Có Chỉ Xích Thiên Nhai của Đỗ Như Hối, là ngươi có thể động hay là ta?”
Lục Diễm nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, nhưng cũng chỉ biết oán hận xoay người, nhìn Diện giả Long Cốt nói: "Long Diện, ngươi nghĩ như thế nào?”
Trong mười hai Cốt Diện của Bạch Cốt đạo, Thử Diện đứng đầu, nếu thuần túy chỉ lấy chiến lực mà luận, Long Diện lại là kẻ mạnh nhất trong đó.
Trong mười hai Bạch Cốt Diện giả, chỉ có gã mở ra nội phủ.
Không luận thực lực, ở trên cảnh giới đã có thể sánh vai cùng Trương Lâm Xuyên.
Cho nên so với những Bạch Cốt Diện giả khác, địa vị của gã mơ hồ cũng siêu nhiên hơn một chút. Chỉ là từ trước tới nay đều đang bế quan tu hành, rất ít khi đi ra ngoài hành động, vậy cho nên mới không hung danh vang vọng như những Bạch Cốt Diện giả khác.
Vấn đề này của Lục Diễm nhìn như muốn để Long Diện rõ ràng thái độ đứng phương nào, bên trong cũng không khỏi có ý tứ oán giận người kia thường xuyên bế quan, thế cho nên trong giáo không người nào có thể dùng được.
Mà Trương Lâm Xuyên mặc dù đang chọc vào chỗ đau của Lục Diễm, nhưng một trận chiến ở Phong Lâm thành đã qua, cho dù Thánh chủ không thông hiểu tình đời, cũng tuyệt đối không có khả năng lúc này lại lật sổ sách cũ. Cho nên nỗi đau này thực ra cũng không gãi không ngứa.
Trong đó vòng vèo rất nhiều chuyện, ánh mắt Diện giả Hầu Cốt đứng bên người Long Diện lóe lên, thế nhưng gã lại không nói một lời.
"Nhị trưởng lão." Thanh âm Long Diện ẩn giấu tức giận: "Tại sao chúng ta không giết Đỗ Như Hối? Cũng đỡ cho các ngài bó tay bó chân, ngay cả Địa cung cũng không dám ra.”
Lục Diễm: ...
Đỗ Như Hối chính là cường giả tam phẩm Thần Lâm cảnh, đưa mắt mà xem toàn bộ chiến lực mạnh nhất của Bạch Cốt hiện giờ, cũng chỉ có một vị cường giả tứ phẩm Ngoại Lâu cảnh - Lục Diễm lão mà thôi. Bạch Cốt sứ giả, Thánh nữ, Long Diện là ba vị Nội Phủ cảnh.
Về phần thực lực của Thánh chủ...
Bạch Cốt Tôn Thần "thức tỉnh" trên thân Bạch Cốt Đạo tử, chiến lực có thể phát huy ra đương nhiên mạnh hơn xa khi chỉ có thể thông qua lạc ấn cách không ra tay lúc trước.
Nhưng mà đến tột cùng có thể phát huy bao nhiêu lại mơ hồ không thể nào xác định được.
Mà càng rõ ràng hơn, bản thân Thánh chủ sẽ không dễ dàng vạch trần "bí mật" này.
Nói cách khác, nếu muốn thiết lập cục giết Đỗ Như Hối, vậy chỉ có thể dựa vào mấy người bọn họ.
Nhưng giết như thế nào?
Đó vẫn là Đỗ Như Hối thân mang thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai! Lúc bình thường hai ba cường giả Thần Lâm cảnh cũng chưa chắc có thể bắt được y.
Nhưng mà nhìn ánh mắt chiến ý dâng trào, tràn ngập ý chí chiến đấu của Long Diện, Lục Diễm biết đối phương cũng không phải nói giỡn, cũng không hề muốn châm chọc người nào. Đó là thực sự là những gì mà gã nghĩ.
Mãng phu...
Lục Diễm nghĩ tới đây, thậm chí đã tha thứ cho gã khi gọi một tiếng Nhị trưởng lão lúc trước.
Người nào không biết Bạch Cốt đạo hiện tại chỉ có một trưởng lão? Còn nhấn mạnh thứ tự Nhị trưởng lão này tám chín phần mười là châm chọc. Về phần những người còn lại, đại khái chính là loại người như Long Diện, hoặc là như Trư Diện...
"Khụ." Thấy Lục Diễm không nói nên lời, Trương Lâm Xuyên ho khan một tiếng, nói: "Chuyện của Đỗ Như Hối cứ đặt sang một bên trước. Việc cấp bách hiện tại vẫn là đại kế của Thánh chủ. Thánh chủ muốn dùng ôn dịch tàn sát bừa bãi một quốc gia, luyện thành hóa thân ôn dịch, thành tựu Bạch Cốt Thánh thể. Hiện tại sớm khơi ra, lại không đủ viên mãn, vậy phải làm sao a?”
Lục Diễm hừ lạnh nói: "Còn không phải là vị trí ngươi lựa chọn, phái nhân thủ ra hay sao?”
"Ngươi xem." Trương Lâm Xuyên buông tay ra: "Lại phải vòng vo trở về vấn đề vì sao dưới tay không có người dùng được ư?.”
Hai vị lãnh đạo của bọn họ ngươi xô ta đẩy ở chỗ này, phảng phất như hai tên vô lại ở đầu đường, cao giọng hô lớn "Ngươi có giỏi thì tới đây" với đối phương. Thoạt nhìn hùng hổ, kì thực bên trong tựa như cái lốp thủng mất xăm.
Thánh nữ lại càng không ở trong Địa cung, không biết nàng bận rộn ở nơi nào. Từ sau chuyện ở Phong Lâm thành, những người này tựa như xa cách nhau hơn.
Long Diện ngẩng đầu nhìn một chút, Thánh chủ vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, vẻ mặt không chút thay đổi, cũng không nói ra lời nào. Không ai biết liệu ngài ấy có lắng nghe hay không.
Thánh chủ không tỏ thái độ, vậy gã sẽ càng không cho ra quan điểm của mình đối với việc này.
"Hầu Diện, Thỏ Diện." Diện giả Long Cốt nói: "Tới gần đây.”
Diện giả Hầu Cốt vốn đứng bên cạnh gã, cho nên gã nói ra những lời này chủ yếu là nhắm tới Diện giả Thỏ Cốt mà thôi.
Thỏ Diện có chút sợ hãi nhìn Trương Lâm Xuyên một cái.
Trương Lâm Xuyên khẽ gật đầu, nàng mới thấp thỏm bất an di chuyển vài bước về phía Long Cốt Diện giả.
"Ta hỏi các ngươi. Trư Diện đã chết...”
Long Cốt Diện giả dừng một chút, tiếp tục nói: "Trong mười hai người, hắn là kẻ điên nhất, đồng thời cũng ngốc nhất. Nhưng chỉ có hắn mới thực sự coi các ngươi là huynh đệ tỷ muội. Các ngươi không hề có chút đau khổ nào vì hắn sao?”
Diện giả Thỏ Cốt rụt cổ không dám lên tiếng.
Bộ dạng này càng làm Long Diện tức giận, nhưng gã tốt xấu gì cũng biết, bây giờ nữ nhân này thuộc phe của Trương Lâm Xuyên. Thánh chủ hiện tại còn cần mượn sức lực của những người này, nếu như mình không muốn phá hư đại kế của Thánh chủ, vậy cũng đành phải nhẫn nại trước.
Nhưng thật ra Diện giả Hầu Cốt chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó lên tiếng nói: "Trong đám mười hai người đã chết, chỉ còn ba người chúng ta rồi."
Gã nhìn Long Cốt Diện giả: "Long ca. Ngươi nói xem nếu như mỗi người ra đi chúng ta đều phải cảm thấy đau khổ... Vậy có thể chống đến lúc này sao?"
Diện giả Long Cốt lập tức im bặt!
Lục Diễm nhắm mắt lại, sắc mặt âm trầm, không thể thấy rõ tâm tư.
Trương Lâm Xuyên lại càng giấu tất cả biểu tình dưới lớp mặt nạ, chỉ có một đôi mắt ẩn giấu tâm tình khó hiểu.
Mỗi một người trong đại điện Địa cung này đều có một bộ diện mạo, đều có một loại tâm tình riêng biệt.
Không ai biết được suy nghĩ của những người khác là gì.
Cho dù người vĩ đại như Thánh chủ, người nào dám tự tin cho rằng mình thực sự hiểu được ý nghĩ của hắn?
Đúng lúc đó.
Thánh chủ đang ngồi ngay ngắn lại hờ hững mở miệng.
"Đã đến giờ rồi." Hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận