Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 173: Sừng Thương long

Thương cho đứa bé xấu xí này, nãy giờ bị mấy người kia đùa bỡn đã làm hắn hoàn toàn bị suy sụp, bị lãnh hết cái này đến cái khác, đến mức có bóng ma trong lòng.
Theo hắn thấy, kẻ cười đến cuối cùng Khương Vọng rõ ràng chính là kẻ ác độc nhất tâm kế nhất, xấu đến mức chảy mủ. Không chừng là đang lên kế hoạch tế sống hắn, để xin tà thần ban cho sức mạnh.
Nghe thấy câu trả lời của Khương Vọng , hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Ngay cả hắn là một người đầy dũng khí, mà cũng không khỏi lạnh cả người.
"Muốn gì ngươi cứ tới đây, gia liều mạng với ngươi!" Liêm Tước hô to.
Trong lòng lo lắng, tử khí ngay tức khắc vùng lên, xông tới tận mí mắt.
Khương Vọng nghe thấy, chỉ bật cười: "Hảo hán. Ta không giết ngươi."
"Nhưng mà..." Hắn tranh thủ quay đầu liếc nhìn mặt Liêm Tước, nắm được độ tiến triển của tử khí, nói: "Cứ mỗi hai mươi hơi thở, ngươi phải nói một câu. Để tử khí luôn phải nằm trong khu vực giữa mặt ngươi trở xuống. Xin nhớ, đây là đường ranh cảnh giới. Nếu để bị tụt qua, ta sẽ coi là ngươi muốn giở trò, muốn giành cơ duyên đoạt thần thông với ta. Như vậy, ta sẽ giết ngươi."
Liêm Tước chớp mắt, nghe ra được nửa câu sau của Khương Vọng rất nghiêm túc, tuyệt không phải đùa giỡn.
Liêm Tước đại gia mặc dù tự nhận là không sợ chết, nhưng có thể không chết đương nhiên là tốt nhất, lập tức liền đàng hoàng vừa chống cự tử khí, vừa lặng lẽ tính toán thời gian.
Hai mươi hơi thở vừa đến, hắn liền không nhịn được hỏi: "Ngươi giết ta không phải đơn giản hơn à? Sao phải làm phức tạp như vậy?"
Khương Vọng lúc này đang bò xuống đất gõ gạch, nghĩ trong long cung có khi nào có địa cung hay gì đó đại loại như vậy hay không. Không có lý gì đã tìm khắp cả tòa long cung một lần, mà vẫn không thấy đầu mối cơ duyên.
Thuận mồm trả lời: "Giết người rất đơn giản, thuyết phục bản thân mới khó."
Chỉ khi thuyết phục được mình, mới có thể không thẹn với lương tâm.
Hắn nói rất tự nhiên, giống như khi nói câu "Ngươi không giết ta, sao ta phải giết ngươi?" vậy.
Đạo lý đơn giản như vậy, bình thường như vậy, tại sao đã lâu rồi, không còn ai tin nữa?
Cứ như giữa người và người, lúc nào cũng ẩn chứa âm mưu, cất giấu ác ý.
Liêm Tước sững người.
Hắn chợt nhớ đến, trước đây rất lâu, hồi gia gia vẫn còn, đã từng nói với hắn.
Gia gia nói: "Trong thế giới siêu phàm, giết người là một chuyện vô cùng đơn giản, cái khó là không thẹn với lương tâm. Thật ra, không thẹn với lương tâm cũng không khó. Cái khó là làm một tu sĩ siêu phàm, còn giữ một tấm lòng của một con người hay không."
Khi đó Liêm Tước không hiểu, càng lớn lên, hắn lại càng không hiểu.
Nhưng bây giờ, hắn lại như mơ hồ hiểu ra một chút.
Nếu tu sĩ siêu phàm tự coi mình là thần tiên, coi người bình thường là kiến hôi cỏ rác, thì có giết bao nhiêu người, cũng không thấy thẹn với lương tâm.
Làm điều ấy không khó, thật sự không khó.
Đừng nói tu sĩ siêu phàm hở cái là đòi dời núi lấp biển, chính những người thường chỉ có chút quyền lực kia thôi, mà đã chẳng phải thường xem đồng loại mình là heo chó bò ngựa hay sao?
Hiếm khi, họ tự biến mình thành người xem, lấy cái tâm của một đứa trẻ sơ sinh để nhìn người.
Lại qua hai mươi hơi thở.
Liêm Tước không nhịn được lại hỏi: "Nơi này làm gì đều không ai biết, ngươi tốt hay xấu thì cũng như nhau, đâu có ai nhìn thấy. Ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì?"
"Ta làm người làm việc, không phải để người nhìn. Người giết ta ta giết người, điều này là đơn giản. Nhưng vô duyên vô cớ giết người, ta không muốn. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ta không muốn, không có nghĩa là ta sẽ không làm. Phần cơ duyên này rất quan trọng đối với ta, ta có lý do phải trở nên mạnh mẽ. Cho nên ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân, đừng để cho ta có cớ giết ngươi."
Khương Vọng nói rất dễ dàng nhẹ nhàng, như đang tán gẫu, nhưng ý trong đó thì rất kiên quyết. Thần thông nội phủ này là hắn bắt buộc phải có.
Lúc này hắn đã gõ gạch hơn nửa tòa đại điện, quả thực đã có chút mệt mỏi. Nhưng vì cơ duyên thần thông, đành phải nhắm mắt tiếp tục.
Chỉ cần có được cơ duyên thần thông, có lật từng tấc long cung này cũng đáng giá!
Lại qua hai mươi hơi thở, Liêm Tước nghiêm túc nói: "Liêm Tước ta không phải người không biết điều, dù ta có khôi phục, cũng sẽ không tranh cơ duyên với ngươi."
"Thôi đi, ngươi vẫn nên nằm im đừng nhúc nhích, ta với ngươi không quen, chưa nói tới tin..."
Khương Vọng nói được một nửa, bỗng xuất hiện những đốm sáng trắng, ngay trước mặt hắn tụ thành một cái sừng thương long.
Đưa tay ra nắm lấy, trong lòng tự nhiên có cảm ứng.
Sừng thương long này chính là chìa khóa để lấy cơ duyên thần thông.
Ngay lúc hắn cầm lấy sừng Thương long, trong đại điện chợt xuất hiện một cánh cửa Mãn Nguyệt, như hư như ảo, thông đến một địa phương khác.
Chỉ có người cầm sừng thương long mới đi qua được cửa này.
Thì ra tranh đoạt trong Thiên Phủ long cung đơn giản chính là thô bạo như vậy.
Chỉ cần giết chết tất cả người cạnh tranh, hoặc tất cả người cạnh tranh đều từ chối cạnh tranh, cơ duyên thần thông sẽ xuất hiện.
Thế mà làm hắn tỉ mỉ cẩn thận mò tìm như vậy nửa ngày, sờ tường gõ gạch... thì ra chỉ cần Liêm Tước nói ra câu từ bỏ này sớm một chút, chuyện đã kết thúc rồi!
Nghĩ đến đây, Khương Vọng không kiềm được hung ác trợn mắt nhìn Liêm Tước một cái.
Sao tự nhiên trừng người ta?
Chẳng lẽ lúc này mới nhớ tới chuyện phải giết người diệt khẩu? Vậy cũng không cần mà, ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh không phải cái gì cũng đều quên sao?
Liêm Tước không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.
Cất sừng thương long vào ngực áo, Khương Vọng mới nói: "Được rồi, ngươi toàn lực trừ tử khí đi. Bây giờ không cần hạn chế ngươi nữa."
Bây giờ sừng thương long đã vào tay, dù Liêm Tước khôi phục xong rồi đổi ý muốn cướp, hắn cũng có lòng tin giữ được.
Không ngờ Liêm Tước lại trở nên giận dữ: "Ngươi có ý gì? Xem thường ta? Ta không có uy hiếp với ngươi chứ gì?"
Nếu bảo người này là ngu ngốc, hắn nhìn ra được trong lời nói của Khương Vọng có sự tự tin.
Nhưng nếu bảo hắn thông minh, thì hình như cũng không đúng lắm. Người thông minh lại đi ăn nói như vậy ư?
Lúc này mà Khương Vọng tiện tay làm mấy đạo thuật là coi như hắn chia tay luôn nhân thế, thế mà lại cứ không ngừng so đo người ta có coi thường mình hay không.
Khương Vọng đã lấy được sừng thương long, tâm tình rất tốt, bèn lười so đo, thuận miệng dụ ngọt: "Không không, ta là tôn trọng ngươi. Ta nghĩ ngươi là một người tuân thủ cam kết."
Nói như này nghe còn được.
Liêm Tước hài lòng ngậm miệng, bắt đầu dồn toàn lực xua tan tử khí.
Khương Vọng mặc kệ hắn, định bước vào trong cửa Mãn Nguyệt.
"Chờ đã!" Liêm Tước lại chợt hô.
Khương Vọng không nhịn được hỏi: "Làm sao?"
"Mới rồi suýt nữa quên, rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh, là sẽ không còn nhớ chuyện xảy ra. Nhưng ngươi tha cho ta một mạng, chuyện này ta phải trả."
"Không cần. Ta không giết ngươi, không phải để lấy được cái gì."
"Không. Có nợ không trả, Liêm Tước ta sống không thoải mái!"
Liêm Tước cong mình, hự một tiếng, khạc ra một tấm thẻ bài bằng kim loại hình vuông.
Đinh một tiếng, rơi xuống nền gạch.
Hắn nói: "Sau khi đi ra ngoài, ngươi cầm tấm thẻ bài này đến tìm ta, ta sẽ đích thân chú một thanh kiếm cho ngươi. Không nhớ cũng không sao, ta có thể cảm ứng được nó."
"Tâm ý của ngươi ta đã cảm nhận được, đây là sự tán thành của ngươi đối với hành động của ta, vậy là đã đủ. Thật sự không cần làm gì nữa đâu." Khương Vọng nhấc nhấc trường kiếm trong tay: "Hơn nữa, ta cũng đã có bội kiếm rồi."
"Cái thứ đồ bỏ ngươi đang cầm đó hả? Cũng xứng gọi là kiếm?" Liêm Tước chợt gầm lên.
Khương Vọng không biết hắn lại lên cơn gì, nhưng bị cái khí thế kia làm cho giật mình.
Đành phải xé một mảnh áo từ thi thể Quý Tu, bọc tấm thẻ kim loại kia vào.
"Rồi rồi rồi. Ta biết rồi."
Liêm Tước lại bắt đầu gầm gừ: "Mặc dù là từ trong miệng phun ra, nhưng trên đó không có dính nước miếng!"
La hét quá nhiều, tử khí sắp nhào lên tới chân mày.
Để tên này khỏi phải chết đột ngột, Khương Vọng lại đành phải dỗ mấy câu.
Đợi đến khi Liêm Tước cuối cùng cũng bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý chiến đấu với tử khí.
Khương Vọng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vội bước vào cửa Mãn Nguyệt, đi vào đoạn đường cuối cùng của Thiên Phủ bí cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận