Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 803: Vô Tà

Trong Thủy Tâm đình, Khương Vọng ngồi nghiêm chỉnh.
Đối diện hắn chỉ có Khương Vô Tà cùng hai vị thị nữ xinh đẹp, vị chủ nhân Thủy Tạ đại danh đỉnh đỉnh Tần Liễm kia cũng không có ở đây.
"Khương Vọng tới đây là muốn mời điện hạ giúp một việc."
Khương Vọng nhìn vị Cửu hoàng tử Đại Tề trước mắt này, vẻ mặt nghiêm túc: "Có liên quan đến Điếu Hải lâu.”
"Ồ?" Khương Vô Tà lộ ra biểu tình cảm thấy hứng thú.
Thấy gã đích thật nguyện ý để cho hai vị thị nữ nghe, mà không phải mời mua nhân tâm theo thói quen, Khương Vọng lúc này mới nói: "Ta muốn ở trong lễ tế biển ngày mùng 4 tháng 4 của Điếu Hải lâu, cứu một người.”
Khương Vô Tà vuốt vuốt lỗ tai, dường như hoài nghi mình đang nghe lầm.
Nhưng biểu tình thần thái của Khương Vọng không có nửa điểm ý tứ nói giỡn.
Một hồi sau, gã lắc đầu bật cười: "Ta biết, chuyện có thể làm cho Khương Thanh Dương tìm tới cửa tất nhiên sẽ không đơn giản. Nhưng không nghĩ tới là không đơn giản đến mức như vậy.”
Khương Vọng không nói gì, chờ đợi lời cuối của đối phương.
"Ngươi biết không? Ta rất vui khi biết ngươi đặc ý đến bái phỏng. Ta đã sẵn sàng, bất cứ điều gì mà ngươi muốn, miễn là ta có, miễn là ta có thể làm được, ta đều sẽ đáp ứng ngươi. Bởi vì ta coi trọng ngươi, cực kỳ coi trọng ngươi!”
Ánh mắt Khương Vô Tà rất nghiêm túc: "Khi ngươi thành danh, thiên hạ đều là Bá Nhạc. Nhưng khi ngươi vắng vẻ vô danh, sẽ có bao nhiêu người coi trọng ngươi? Ta không giống những người mộ danh mà đến, lúc ở Thất Tinh cốc, ta liền biết ngươi tất có một ngày danh động thiên hạ.”
Khương Vọng không thể không mở miệng nói: "Được điện hạ yêu thương, Khương Vọng cảm thấy hổ thẹn.”
"Không không không, ta rất thận trọng, rất nghiêm khắc." Gương mặt âm nhu tuấn mị này của Khương Vô Tà nếu nhận ra chân thật, sẽ có một loại thuyết phục đặc biệt khiến lòng người mê mệt.
Gã nói: "Ta đã từng giao thủ với Vương Di Ngô, cũng từng so chiêu cao thấp với Lôi Chiêm Càn, cho nên ta biết, ngươi dùng tu vi đồng giai đánh bại bọn họ, rốt cuộc là tài năng như thế nào.”
Nói đến đây gã dừng một chút, hỏi lại: "Tên người nọ là gì? Thân phận như thế nào? Đối với ngươi thực sự quan trọng sao?”
Khương Vô Tà có lẽ tham hoa luyến mỹ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng có đủ tài năng chính trị không thể nghi ngờ, bằng không cũng không có khả năng đạt được địa vị hiện tại ở trong vương thất Tề quốc cạnh tranh kịch liệt như vậy.
Gã thoạt nhìn giống như một người làm việc chỉ dựa vào sở thích cá nhân, nhưng loại người như vậy tuyệt đối không có khả năng tới gần Long ỷ của Đại Tề.
Cho nên cho dù gã coi trọng Khương Vọng, cảm thụ trong lòng có chân thành đến đâu, gã cũng phải biết rõ ràng mình cần trả giá cái gì, có thể đạt được cái gì.
Cùng cân nhắc được mất trong đó là lý do cuối cùng của gã để đưa ra quyết định.
Cũng chỉ có người như gã mới xứng tranh long với người khác.
"Trúc Bích Quỳnh." Khương Vọng nói: "Nàng là đệ tử của Điếu Hải lâu, bái sư trưởng lão Bích Châu bà bà của tông môn này, hiện tại đã bị khai trừ. Về phần quan trọng như thế nào... Nàng là hảo hữu của ta, sở dĩ rơi vào hoàn cảnh hôm nay cũng chính vì cứu ta mà tới.”
“Hải Tông Minh?” Khương Vô Tà nhướng mày hỏi.
Không cần nói cái gì khác, chỉ riêng cái tên này đã chứng tỏ gã có hiểu biết đối với chuyện Khương Vọng phản sát Hải Tông Minh, hơn nữa đã nghĩ đến chuyện xảy ra.
Khương Vọng gật đầu một cái, xác nhận ý nghĩ của Khương Vô Tà.
"Toàn bộ Điếu Hải lâu có hai mươi bốn vị trưởng lão thực quyền, người đến người đi, vị trí không thay đổi. Hải Tông Minh tuy rằng thực lực đứng cuối cùng, nhưng dù sao cũng là thể diện của toàn bộ Điếu Hải lâu. Trúc Bích Quỳnh phạm tội phản nghịch, ăn cây táo rào cây sung, ở bất kỳ thế lực nào cũng là tử tội. Hơn nữa, sư phụ của nàng cũng đã buông tha nàng.”
Khương Vô Tà cố hết sức không mang theo bất kỳ cảm xúc nào phân tích: "Mức độ quan trọng của tế biển, chắc hẳn Trọng Huyền Thắng cũng đã nói cho ngươi biết.”
"Ta biết rõ chuyện này khó xử đến mức nào, cả Lâm Truy này, người có năng lực tham dự cũng không nhiều." Khương Vọng khẽ đề cao ngữ khí mình: "Bằng không ta không cần tới tìm điện hạ.”
"Ta rất muốn giúp ngươi, Khương Thanh Dương, ta rất muốn kết giao bằng hữu với ngươi." Khương Vô Tà thành khẩn nói: "Nhưng Dưỡng Tâm cung từ trên xuống dưới có quá nhiều người trông cậy vào ta kiếm cơm ăn, tính mạng người thân trong nhà bọn họ đều gắn liền với ta. Gánh vác ngàn cân treo sợi tóc, bước đi khó khăn. Ta không thể vô tình đưa ra bất kỳ quyết định nào.”
"Ta hoàn toàn có thể lý giải." Khương Vọng trong lòng khẽ thở dài, lại một lần nữa nhận ra chuyện đi Điếu Hải lâu cứu người khó xử ra sao.
Hắn thẳng thắn nói: "Nếu điện hạ có thể giúp ta việc này, hẳn là phải trả giá rất lớn, cho nên ta sẽ hoàn trả đại giới tương ứng, hơn nữa vô cùng cảm kích đối với điện hạ. Nếu điện hạ không chịu giúp ta, ta cũng có thể thông cảm, tuyệt đối không oán hận.”
Khương Vô Tà lại suy nghĩ một chút, dường như rốt cục hạ quyết tâm, gã nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng cũng cần ngươi giúp ta, giúp một cách toàn tâm toàn ý.”
"Thiên hạ không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, ta mặt dày đến mời điện hạ hỗ trợ, tự nhiên cũng có giác ngộ tương ứng." Khương Vọng nghiêm túc nói: "Chỉ cần điện hạ giúp ta cứu Trúc Bích Quỳnh, ta ở đây hứa hẹn, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh điện hạ trong cuộc chiến đoạt đích Đại Tề, đỡ điện hạ lên Long đình!”
Hắn nhớ kỹ lời chỉ điểm của Trọng Huyền Thắng, trực tiếp đề cập đến đề tài có thể khiến Khương Vô Tà động tâm nhất.
Nhưng vị Cung chủ Dưỡng Tâm cung kia lại lắc đầu.
"Ta vô cùng coi trọng ngươi, vì thế không tiếc lấy ra tất cả những gì ta kinh doanh ở hải ngoại đánh cuộc. Những gì mà ta muốn không phải là thứ gì đó ở một thời điểm xác định như vậy.”
Gã nghiêm túc nói: "Khương khanh, ta muốn ngươi trung thành.”
"Trung thành?" Khương Vọng hỏi.
"Ta nói trung thành, là cho dù Trọng Huyền Thắng đứng ở phía trước chúng ta, ngươi cũng phải đứng ở bên cạnh ta. Tất nhiên ta rất tôn trọng ngươi, sẽ không để loại chuyện này phát sinh. Tài năng, tính cách của ngươi đều vượt qua người bình thường, là chủ tâm cốt mà ta vẫn luôn tìm kiếm. Vì vậy ta muốn lòng trung thành của ngươi. Khương khanh.”
Khương Vô Tà xúc động nói: "Tương ứng với điều này, tương lai ta thống trị thiên hạ Đại Tề, tất sẽ có một chỗ cho ngươi, làm công làm hầu, có lẽ cũng là thế tập võng thế!”
Vẻ mặt gã cực kỳ kích động, làm cho người ta hoàn toàn có thể tin tưởng vào tương lai màu hồng được gã vẽ ra.
Một màn đăng lâm chí tôn, thống trị thiên hạ phảng phất như đang ở trong tầm tay.
Lời hứa của gã cũng rất thiết thực, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, khiến người ta rất khó hoài nghi thành ý của gã.
Nhưng Khương Vọng chỉ đứng dậy, hơi gật đầu làm lễ: "Đã quấy rầy rồi.”
Hắn dứt khoát xoay người rời đi.
Lần này đi tìm Khương Vô Tà, hắn không phải là không chuẩn bị tốt việc trả giá.
Đây vốn là một cuộc giao dịch.
Hắn có điều kiện của mình, đồng thời cũng có điểm mấu chốt nhất định.
Có thể nói thì nói, thậm chí là cố gắng hết sức để thuyết phục, nhưng bước lên đường là đi, không có gì phải do dự.
Thái độ của Khương Vô Tà rất rõ ràng, tương ứng thái độ của Khương Vọng cũng rạch ròi không thua kém.
Hắn cần Khương Vô Tà hỗ trợ, cũng nguyện ý giúp gã tranh long.
Thế nhưng trói buộc cả đời ở dưới trướng đối phương, đây là chuyện không có khả năng.
“Thanh Dương huynh!” Khương Vô Tà ở phía sau nói: "Giao dịch không thành nhưng giao tình vẫn còn! Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể nhớ kỹ, Dưỡng Tâm cung vĩnh viễn nguyện ý đưa ra điều kiện vì ngươi.”
Khương Vọng quay người lại, chắp tay làm một lễ: "Điện hạ yên tâm. Mặc dù không có ân nghĩa, chúng ta càng không có thù oán. Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, hôm nay đến thăm, lương hưng đã hết. Cáo từ.”
Hắn thẳng phần lưng mình, không chút do dự rời đi, rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang nước.
Từ đầu đến cuối sắc mặt bình thản, đích thật là không thấy ân oán.
Cũng chưa từng có một chút động tâm đối với loại bánh vẽ mấy đời công hầu không tưởng kia.
"Xem ra chàng cũng không hiểu hắn."
Một thanh âm dễ nghe từ một hành lang nước khác truyền đến.
Nữ nhân mặc đạo bào màu tuyết xuất hiện trong tầm mắt.
Hoặc có thể nói từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn ở đó, chỉ là lừa gạt thị giác người khác mà thôi.
Đạo bào kia tuy rộng lớn, vẫn không thể che giấu thân hình ngạo nhân.
Nàng tùy ý lên tiếng nói chuyện, nhưng vẫn quay lưng về phía thủy đình, chỉ nhìn mặt nước không chút gợn sóng.
"Tiểu Tư !"
Khương Vô Tà rời giường đứng dậy, bước vài bước đi tới phía sau nữ nhân, nhẹ nhàng vòng quanh vòng eo mềm mại kia, mặt mày hớn hở cười: "Hôm nay xem như là gặp Khương Thanh Dương rồi, thế nào? Ánh mắt của ta ra sao?”
Chủ nhân của Ôn Ngọc Thủy Tạ là Tần Liễm, nhũ danh chính là Tiểu Tư.
Người biết nhũ danh này không nhiều lắm, có thể gọi ra cái tên này, cũng chỉ có mỗi mình Khương Vô Tà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận