Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1741: Chạm nhưng không thể với tới (2)

A... ha ha ha ha ha!" Hỗn Độn không nhịn được cười lớn: "Thần đã sáng tạo ra cái gì, Thần đã sáng tạo ra cái gì! Ta một hô bách ứng, vô số Sơn Thần, Hải Thần phản loạn, mà ngục tốt trung thành nhất của Thần lại là phản tặc độc ác nhất của Thần!"
Già Huyền đen kịt cùng Không Uyên xanh lam giằng co.
Hồn hỏa đen tối nhảy nhót trong đôi mắt xanh lam như bảo thạch kia.
Hỗn Độn cười lớn, còn Chúc Cửu Âm vẫn im lặng.
Đứng trên đỉnh ngọn núi trung tâm, Chúc Cửu Âm dùng đôi mắt già nua hiền từ nhìn Hỗn Độn, như thể đang nhìn một đứa trẻ đi sai đường: "Người hiểu ta, hiểu nỗi lòng ta, không ai hiểu ta, ta cầu gì! Ngươi lấy tâm địa độc ác để nhìn ta, thấy kẻ khác phản nghịch thì cho rằng ta cũng phản nghịch, thật đáng tiếc".
Tiếng cười điên cuồng của Hỗn Độn kết thúc, lúc này nó mới trầm giọng nói: "Nhiều năm như vậy coi ngươi là ngục tốt, ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi rồi, Chúc Cửu Âm! Hôm nay ta mới phát hiện, ta mới thấy rõ! Ta chỉ muốn chuyển hư thành thật, thu hoạch được tự do của mình, ngươi lại ý đồ đánh cắp tạo vật sắp đặt, chiếm cứ thần thoại của Thần! Trăm ngàn năm sau, ngươi lại muốn thay thế Thần trở về!"
Lời này như sấm sét giữa trời quang.
Khiến những người đã biết được một phần chân tướng của Sơn Hải Cảnh như Khương Vọng không khỏi kinh hãi.
Hoàng Duy Chân tạo ra thế giới này quá bao la, quá uyên bác cũng quá chân thực!
Tồn tại như Hỗn Độn, trong tình trạng bị phong bế ngũ thức, đánh nát suy nghĩ, phải chịu đựng cảm xúc điên cuồng mỗi giây mỗi phút, vẫn có thể đạt đến bước này như là người, cũng đã là vô cùng kiệt xuất.
Còn Chúc Cửu Âm thì càng có tâm tư thâm trầm, nó đối với Hỗn Độn gần như là nuôi ong tay áo!
Hỗn Độn không ngừng phá hủy thế giới, nó không ngừng tu bổ thế giới.
Hỗn Độn không ngừng súc tích lực lượng, nó cũng không ngừng tính toán ứng phó.
Dưới quy tắc tối cao duy trì sự ổn định của thế giới, tùy tiện phá bỏ đủ loại hạn chế trong Sơn Hải Cảnh, đánh cắp lực lượng của thế giới này, cuối cùng chiếm cứ thần thoại, thay thế Hoàng Duy Chân từ hư ảo trở về.
Tính toán của Chúc Cửu Âm sâu xa hơn so với Hỗn Độn, cũng có tham vọng to lớn hơn rất nhiều!
Cho dù là nhân vật xuất chúng đến đâu, tồn tại vĩ đại đến nhường nào, thì ý chí của Hoàng Duy Chân đã chết hơn 900 năm cũng đang tàn lụi theo thời gian.
Toàn thể chúng sinh trong Sơn Hải Cảnh, đều mang trong mình những tâm tư riêng biệt.
Trong số đó hai tồn tại mạnh mẽ nhất đi lên con đường hoàn toàn khác biệt, nhưng đều đi đến ngã ba đường định mệnh này.
Hơn chín trăm năm bố cục, hơn chín trăm năm giao phong, đến thời khắc tận thế này, hình dáng thật sự của bọn chúng mới dần hé lộ.
Đây quả là một cố sự vô cùng đặc sắc!
Nhưng Chúc Cửu Âm chỉ lộ ra một khuôn mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng!"
Không Uyên cất tiếng phượng minh, bầu trời trong veo.
Già Huyền ngửa đầu gào thét, huyền khí bùng nổ như đêm đen.
Hai con Phượng Hoàng xinh đẹp tuyệt trần giao chiến bên ngoài Thần Quang Tráo.
Dư âm giao chiến khiến các Sơn Thần, Hải Thần khác ngã trái ngã phải.
Mà Chúc Cửu Âm ở bên trong Thần Quang Tráo bỗng nhiên nhô người lên, thân rắn vô cùng to lớn thoát khỏi ngọn núi, nhảy ra khỏi Thần Quang Tráo, lao về phía Hỗn Độn.
Đến lúc này, song phương đã tung hết át chủ bài, chỉ cần tiêu diệt Hỗn Độn là có thể thành công.
Mà nó sẽ bộc lộ thực lực thực sự của mình.
Sơn Hải vạn dặm này cuối cùng sẽ lưu lại một truyền thuyết mới!
Ầm ầm!
Núi non rung chuyển.
Ầm ầm!
Biển cả run rẩy.
Toàn bộ phương thế giới này đều từng bị Chúc Cửu Âm nhìn chăm chú.
Cái gọi là chưởng khống đêm ngày đông hạ, chính là minh chứng cho việc nó chấp chưởng thiên quyền.
Bất cứ thiên tai, tận thế hay là thế giới sụp đổ...
Nó chống trời, trời sẽ không thể sụp đổ, thế giới này sẽ không thể diệt vong!
Nó là chủ nhân của Sơn Hải, tất nhiên sẽ cùng vinh quang với thế giới này.
Nó là nơi quy tụ của mọi sức mạnh, cũng sẽ trở thành truyền thuyết cuối cùng của thế giới này.
Hỗn Độn là quân lương của nó, Già Huyền là trái ngọt của nó.
Nó bay ra khỏi Thần Quang Tráo, bay lên trên không trung của ngọn núi trung tâm.
Mãng thể uy vũ đỏ ngầu tự do triển khai, kéo dài đến tận cùng tầm mắt, xuyên qua biển mây núi non.
Núi này, biển này, thế giới này!
Vạn vật quy thuận!
Nó lao về phía Hỗn Độn, cuốn theo quy tắc lực lượng của thế giới, như thể cả thế gian đều đi theo nó.
Hiện tại người nào cũng đều biết được, thắng bại đã được định đoạt.
Trên bất kỳ phương diện nào, Chúc Cửu Âm đều chuẩn bị chu đáo.
Hỗn Độn đã thua một cách thảm hại.
Lần này chắc chắn sẽ không còn cơ hội trở mình.
"Oa oa oa!"
Cổ Điêu kêu lên một cách thê lương.
Tiếng kêu gào thét lay động cả linh hồn, dấy lên lực lượng tràn trề khó ngự.
Cánh sắt rung động, nó liền bay lên cao.
Đùng!
Nhưng chỉ mới bay lên vài chục trượng, nó đã giống như một quả bong bóng bị đâm thủng một cách dễ dàng.
Ngay cả tiếng hủy diệt cũng khẽ đến mức như không có tư cách làm phiền ai.
Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không thấy sự phản kháng.
Chỉ có một bộ xương trụi lủi rơi xuống.
Sau đó lông vũ bay đầy trời.
Cường đại như Cổ Điêu, ở trước mặt Chúc Cửu Âm, ngay cả chạy trốn cũng không thể.
Mà Hỗn Độn vốn không thể bảo vệ được Cổ Điêu thì có thể làm được gì?
Trong bên màn phiêu vũ đen kịt, Hỗn Độn mặt chó thân gấu cũng rơi xuống.
Nó vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối, chưa từng di chuyển.
Nó không cảm nhận được ấm lạnh, không chạm tới biến đổi của thế giới.
Đôi mắt của nó không nhìn thấy gì cả.
Đôi tai của nó không nghe được thanh âm nào.
Miệng của nó thực ra cũng không cảm nhận được mùi vị.
Nó nắm giữ chính là "biểu đạt", truyền đạt "thông báo" không phải thông qua âm thanh, mà chẳng qua biểu hiện là thanh âm.
Đây là cách nó "nghe" và "nói".
Nó thực ra cũng không thể cử động.
Hơn 900 năm qua, nó cũng chỉ có thể cử động cánh tay gấu.
Nó cũng không thể nào yên tĩnh suy tư, bởi vì tư duy của nó từng khoảnh khắc đều đang còn tự hành hạ mình, đều đang giao chiến bên trong hỗn loạn, thỉnh thoảng còn muốn phát điên.
Mà tất cả những thứ này đều là kiệt tác của Chúc Cửu Âm.
Năm đó, sau khi Hoàng Duy Chân chết không lâu, giữa bọn chúng đã xảy ra một trận đại chiến.
Kết quả của trận đại chiến này chính là Chúc Cửu Âm che phần bụng, có một chỗ vết thương đến nay còn chưa lành, mà ngũ thức của Hỗn Độn đều tuyệt, lui giữ Điêu Nam uyên, một mạch đến tận hôm nay.
Chỉ có trời mới biết vì sao nó không hoàn toàn phát điên!
Chỉ có trời mới biết nó đã giãy giụa như thế nào cho đến bây giờ!
Hoàng Duy Chân năm đó chưa từng định ra thần chức cho bất kỳ ai. Trừ quy tắc của thế giới, cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, tất cả thần chức đều là sinh linh trong thế giới này tự tranh giành và lựa chọn.
Cái gọi là thần danh thiên bẩm, kỳ thực không ai không thể có.
Vạn loại mù sương…cạnh tự do.
Hỗn Độn bên trong quá trình rơi xuống xấu xí đến mức khó mà miêu tả, thế nhưng tư thái lại giống như một tôn phật.
Để cho người ta cảm nhận được uy nghiêm của nó.
Áp lực của thế giới như dời núi lấp biển cuồn cuộn mà đến. Trong thế giới sụp đổ này vẫn đưa cho Chúc Cửu Âm ủng hộ vô cùng to lớn, ở phương diện quy tắc thế giới, Chúc Cửu Âm vẫn đang "giữ gìn" thế giới này.
Nhưng nó cũng không có tư cách chống cự loại lực lượng này.
Nó và Chúc Cửu Âm đều hiểu rõ điều đó.
Cho nên giờ phút này, nó vô cùng trang nghiêm.
"Chúc Cửu Âm!" Giọng nói của Hỗn Độn vang lên: "Hôm nay ta sẽ lột mặt nạ ngươi!"
Sau lưng nó đột nhiên xuất hiện một tòa tháp trắng.
Ban đầu chỉ là một bóng mờ.
Nhưng khi hư ảnh xuất hiện, nó nhanh chóng ngưng tụ thành hình.
Tòa tháp này bên trên thông trời, bên dưới tiếp đất.
Màu trắng xóa bao trùm, trực tiếp phá vỡ định nghĩa của Chúc Cửu Âm về thế giới này, phá vỡ quy tắc thế giới của chính nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận