Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1950: Sinh công hầu, chết vinh quang (2)

Ngô Ngọc Minh đóng quân ở thung lũng của dãy núi, đầu tiên là được lệnh dẫn bộ cho nổ núi, sau đó nhận được mệnh lệnh rút lui ! theo cờ lệnh, bộ của hắn phải chờ đến lượt thứ hai, vừa rút lui, vừa sẵn sàng chặn đánh địch.
Tài năng hắn chỉ bình bình, phải liều cái mạng già mới làm được yêu cầu của Thái Dần.
Thế nhưng lúc này, Thái Dần lại sửa lệnh, muốn hắn ở Thiệp Sơn tử chiến!
Hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không cần phải lo mình không thực hiện được yêu cầu của Thái Dần tướng quân nữa!
Là chết mà thôi, làm gì có hai chữ "Khó khăn"!
"Tướng quân, lão Ngô đi trước, kiếp sau sẽ tiếp tục dưới quyền ngươi đi đánh cho thống khoái!" Đánh trận Thành Ngọ Dương, thật là sung sướng ... Trong tiếng rống giận, Ngô Ngọc Minh cũng thiêu đốt binh sát, huyết khí sôi trào. Binh sát như chảo dầu, được một tia lửa dẫn dắt, chỉ trong khoảnh khắc huyết khí đã cháy thành liệu nguyên hỏa. Biến hóa trên đỉnh Thiệp Sơn đương nhiên không qua được mắt của người Tề. Động tĩnh Vạn Hợp Phí Huyết Trận gây nên, phải nói là bi tráng oanh liệt! Sức mạnh huyết khí vô tận gầm thét ùa lên, chặn đường Âu Dương Vĩnh đang tiến nhanh tiến mạnh. Âu Dương Vĩnh kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Sức mạnh này mặc dù mênh mông, nhưng hỗn tạp không thuần... Chỉ có thể làm hắn hơi giảm tốc độ, chứ không tạo được thay đổi gì. Thậm chí nếu ông ta chịu bỏ thêm chút sức, thì chút trì hoãn này cũng chẳng còn. Nhưng dù gì ông ta cũng là tướng quốc của Dung quốc, bị triệu tập đến đây. Sau khi Dương quốc bị tiêu diệt, Dung quốc cũng trở thành dĩ vãng.
Và càng không có tự do. Cuộc chiến Tinh Nguyệt Nguyên, thiên kiêu trẻ tuổi Lâm Tiện bị chiêu mộ, cuộc chiến phạt Hạ này, không chỉ tướng quốc cũng phải xuất chiến, Mà còn phải phái quân đội ra. Đương nhiên, nước Tề luôn dành ưu đãi cho các nước đến tham chiến, đi theo nước Tề chinh phạt, cũng là một nguồn để tích lũy tài nguyên quan trọng đối với nhiều nước nhỏ Đông vực. Đối với Âu Dương Vĩnh bây giờ, thân ở trong Tề quân, nhưng lại không phải là người Tề. Lúc tranh công thì tất nhiên phải tranh, bây giờ công trận đã tới tay, lại không cần liều mạng. Bớt làm mình hao tốn đi chút nào, là sẽ kiếm thêm chút tài nguyên cho đất nước thêm chút ấy.
"Hồ đồ ngu xuẩn! Ta lại đi ăn hiếp tiểu bối sao!"
Ông ta quát to, tay áo tung bay, đạp không lên núi.
Khí thế mạnh mẽ, nhưng không hề có thực chiến. Là thống soái của đội Tề quân này, Tạ Bảo Thụ cuối cùng cũng thò đầu ra. Hắn bay trong binh trận, mái tóc dài loạn vũ, dùng thần thông Cuồng Ca để duy trì nho tâm chính ngôn, nâng cao uy lực cho lời lẽ. "Thái Dần, không được dùng hư danh để giết hảo hán! Bây giờ dừng lại, còn giữ được tính mạng cho binh sĩ. Ta có thể làm chủ, giúp ngươi không chết! Giúp Thái thị ngươi phú quý!" Nho tâm chính ngôn là đạo thuật Nho môn chính thống, được coi là phương pháp để trì tâm vấn đạo, cảnh tỉnh khỏi lạc đường, không vì âm sát mà thay lòng. Tạ Bảo Thụ dùng thần thông Cuồng Ca để thúc giục, uy năng không thể khinh thường. Thái Dần đứng dưới Vạn Lý Sơn Hà Kỳ, không nói một lời. Cũng không thèm nhìn Tạ Bảo Thụ. Hắn ta mang đến Thiệp Sơn mười ngàn ba trăm bảy mươi hai chiến sĩ. Những người này, mang theo tài sản và tính mạng của mình, tin vào quyết sách của hắn ta, theo hắn ta mà chiến. Hắn ta phải phụ trách bọn họ, mỗi giọng nói vang lên trong trận Vạn Hợp Phí Huyết, hắn ta đều nghe thấy. Nước mắt còn chưa kịp ứa lên, đã bị hắn ta ép trở xuống. Bởi vì giờ phút này hắn ta cần phải nhìn cho thật rõ! Hắn ta nghiêm túc chưa từng có, nhìn thật kĩ lại lần nữa vùng đất này. Tất cả người lẫn việc, đều trở nên cực kì chậm chạp... Tề quân cường đại, Hạ quân oanh liệt, gió, núi trăng sáng, đêm dài, đất đá. Hắn ta vẫn xông lên đối mặt với Âu Dương Vĩnh đang sải bước lên núi, vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, nhưng thần hồn của hắn ta, đã không còn bị rúng động! Vạn Hợp Phí Huyết Trận không ngừng truyền sức mạnh tới, mỗi một phần sức mạnh, đồng nghĩa một chiến sĩ đã hy sinh. Những sức mạnh này chống đỡ cho hắn ta, giúp hắn ta đứng vững, giúp hắn ta có tư cách để đối diện với kẻ địch. Hắn ta đều nhìn thấy hết! Tất cả mọi thứ trên đời, đều có dấu vết. Lớn như con sông xuyên núi, nhỏ như cỏ cây ruồi muỗi. Như gió quá cảnh, như nước chảy qua. Từng đường gân lá, quỹ tích đường bay của cánh bướm, thậm chí cảm xúc sinh ra khi ngươi yêu một người, hận một người, mong đợi một người, chán nản một người. Người qua lưu vết, chuyện qua có tích. Từ hồi còn rất nhỏ, Thái Dần đã nhìn nhìn thấy tất cả những thứ này. Hơn nữa hắn còn luôn có một cảm giác hoang đường rằng hắn khả năng sửa đổi chúng. Thái thị nhất tộc, được truyền thừa trận đạo cổ xưa. Là thuận lòng trời mà đi, là lấy lòng người để thể hiện ý trời, lấy nhân đạo để diễn thiên đạo. Mỗi nét bút mỗi đường vạch, đều là chân lý của đất trời. Mỗi ấn tín mỗi ghi chép, đều là vết tích của nhật nguyệt.
Có thể nói từ xưa tới nay, thứ vô số trận sư thông suốt, là sự tôn trọng tất cả những thứ do trời sinh đất dưỡng, là mặt trời mọc lên mặt trăng hạ xuống, là chân lý tự nhiên mùa xuân ra hoa mùa thu kết quả. Đây đương nhiên là con đường chính xác. Xưa nay có vô số trận sư cường đại đi theo con đường chính xác này.
Người hắn ta tôn kính nhất, thúc gia Thái Hoa, cũng là đi theo đường này mà thành đạo. Hắn ta sinh ra ở Thái thị, lớn lên ở Thái thị, phát triển nhờ Thái thị, thành cũng nhờ Thái thị. Tất cả vinh dự, tất cả thanh danh, đều là nhờ Thái thị mới có. Thái thị cho hắn ta tất cả, công pháp tốt nhất, đạo thuật, tài nguyên tu hành, thậm chí cả phương hướng phát triển. Làm sao để luyện thể, đọc sách gì, dùng Khai Mạch đan nào, lúc nào khai mạch, lập tiểu chu thiên thế nào, lập đại chu thiên thế nào, luyện công pháp gì, tu đạo thuật gì, đi con đường nào, từ nhỏ đến lớn, mỗi một bước đi của hắn ta, đều được đặt sẵn trên con đường "Tuyệt đối chính xác". Hắn ta bước theo con đường đó, thật sự được hưởng tất cả mọi chói lọi rực rỡ. Nhưng có những khi nửa đêm tỉnh mộng, nhìn lại con đường mình đang đi, chỉ nhìn thấy sự chói lọi huy hoàng, không thể nhìn thấy người kia. Trong khoảng thời gian rất dài đó, người kia rốt cuộc đi tới như thế nào? Không, thứ đi tới không phải người kia, mà là ý chí tổng hợp có tên là "tương lai của Thái thị”.
Lập tinh lầu, ở Tứ Tượng tinh vực. Họ nói thanh long ứng với chữ "Tín", chu tước ứng với chữ "Đức", huyền vũ ứng với chữ "Nhân", bạch hổ ứng với chữ "Sát", đây là con đường quang minh chính đại, cũng là nguyên tắc cho mọi hành động của hắn ta, là đạo của hắn ta. Chữ "Sát", đây là con đường quang minh chính đại, cũng là nguyên tắc cho mọi hành động của hắn, là đạo của hắn. Họ nói lập tinh lầu như vậy, mới luyện được nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kính mạnh nhất.
Họ nói... Mọi thứ họ nói đều chuẩn xác như thế, đều tốt đẹp như thế. Nhưng hắn ta càng đi về phía trước, càng cảm thấy bó tay bó chân. Hắn càng đi về phía trước, càng cảm thấy đạo cách mình càng xa. Không biết bắt đầu từ khi nào, dấu vết vạn vật hắn ta nhìn thấy trên thế gian, dần trở nên mơ hồ. Hắn biết mình đang từ từ đánh mất bản thân. Nhưng hắn lại không thể làm gì được. Gánh nặng của gia tộc, sao bằng gánh nặng của đất nước, đè nặng lên hai vai, ép chặt xuống lưng. Đạo thống vốn đã khó cầu, Thái Dần hắn sao có khả năng tự làm dao động căn cơ! Nhưng chiến bại ở Quan Hà Đài, chiến bại ở Sơn Hải Cảnh, đã lần lượt đánh tan những ảo mộng huy hoàng đó. Ngày hôm nay, Hà Sơn thất thủ, quốc gia lâm nguy. Hắn ta đã không còn lựa chọn nào khác! Không có lựa chọn nào khác, chính là lựa chọn tốt nhất.
"Không có lựa chọn nào khác" sáu chữ này, đã giúp hắn hoàn toàn được mở cửa bản thân, có lý do để bước ra một bước kia. Gánh nặng gia tộc gì đó, nguy cơ sống còn gì đó, mong đợi của thúc gia gì đó... Bây giờ không muốn nghĩ tới một tí nào hết! Hắn nhìn chăm chú vào thế giới này, nhìn chăm chú con sông xuyên núi của đế quốc vĩ đại, nhìn chăm chú Thiệp Sơn, quan sát ‘chân tướng’ của cả phiến đất trời này, tựa như lại nghe thấy từng lời từng lời nặng nề vọng vào tai của gia chủ.
"Ngươi không chết, Thái thị bất diệt, trận đạo bất diệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận