Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2311: Người thời nay xem ngày thời xưa

Rừng cây âm u, bia vuông trang nghiêm, Viên Mộng Cực lén lút quỷ quyệt, giọng điệu thần bí huyền hoặc...
Sài A Tứ sợ hãi cả kinh, cũng cảnh giác theo.
Cứ cảm thấy cái bóng trong rừng không đúng lắm, hình như là bóng của một vị Long tộc nào đó bị lật úp xuống.
Yêu tộc và Long tộc không đội trời chung!
Tuy luôn nói như vậy, phát hiện tung tích Long tộc hẳn phải nhào tới mới phải. Tiếc rằng thực lực của mình không đủ, cần phải giữ lại thân thể hữu dụng cho Yêu tộc, vẫn nên tránh xa mới là thượng sách.
Dù có ghét bỏ Long tộc đến đâu, cũng buộc phải thừa nhận sự cường đại của Long tộc.
Yêu tộc tất nhiên là chủng tộc thiên quyến, trăm loại ngàn chủng đều có sở trường riêng, nhưng dài ngắn không đồng nhất, cao thấp luôn khác biệt... Bất luận xếp hạng như thế nào, Long tộc đều ở hàng ngũ đỉnh cao.
Không liên lạc được với thượng tôn, bản thân Sài A Tứ không có đủ tự tin đối mặt. Nhìn bộ dạng nhát gan của Viên Mộng Cực, rõ ràng càng không được.
"Viên công tử, hay là chúng ta đi nhanh lên một chút?"
Sài A Tứ nhỏ giọng đề nghị.
Viên Mộng Cực gật gật đầu, giọng nói cũng rất nhỏ:
"Không phải là sợ cái gì, chủ yếu là thời gian của chúng ta đang gấp rút."
Hai yêu nhón chân rón rén, lặng lẽ đi qua tấm bia đá.
Cũng đi qua đoạn thời gian đó.
Vị Yêu Hoàng cuối cùng của thời đại viễn cổ, đã hy sinh trong quá trình khai phá Yêu giới. Cùng hy sinh với hắn, còn có cả thân tộc của hắn. Từ đó về sau, hết thảy đều vô tung vô tích, thứ lưu lại trên thế gian chỉ có một trăm lẻ tám viên Yêu Mệnh Bảo Châu, chỉ có thế giới mới ổn định này.
Vị Viễn Cổ Yêu Hoàng kia đã chết, hắn hiến tế đi đồng tộc, cũng là để trải bằng con đường cho Yêu Hoàng kế nhiệm mà hắn chỉ định.
Yêu Hoàng tiếp theo kế vị, quật khởi từ trong khốn khó, đỡ lấy cả bầu trời đã nghiêng, dẫn dắt Yêu tộc chèo chống qua đoạn thời gian chao đảo... Đó là thời đại thượng cổ mà Nhân tộc ghi chép lại.
Từ đó đến nay, quân chủ trong Thái Cổ hoàng thành, đã truyền lại bốn đời.
Năm đó Vũ Trinh tranh đoạt ngôi vị Yêu Hoàng đời thứ ba sau khi Yêu giới khai phá. Hắn thua chính vị được tạc tượng dựng trong Thái Cổ Hoàng thành, chủ trì "Ngô Lĩnh huyết chiến", được tôn là Yêu Hoàng mạnh nhất từ khi Tân giới ra đời - Nguyên Hi Đại Đế.
Đó là trận chiến tranh đáng khoe khoang nhất trong lịch sử Tân giới của Yêu tộc, gần như đã đánh Nhân tộc trở về hiện thế. Một lần hành động thay đổi toàn bộ tình thế chiến tranh của chủng tộc, khiến Yêu tộc chuyển thủ thành công...
Muốn cạnh tranh với Nguyên Hi Yêu Hoàng, không phải kẻ dũng mãnh có thế lực cực lớn thì không thể làm được.
"Long vốn là yêu", là sự thật lịch sử, cũng là cương lĩnh chính trị của Vũ Trinh năm đó.
Bắt chước năm xưa thiên hạ nổi lửa, bách tộc phạt yêu. Có thể nói là rút ra bài học từ quá trình hủy diệt của thời đại huy hoàng, muốn đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, phản công Nhân tộc.
Nhưng lý tưởng luôn màu mỡ động lòng người, hiện thực lại gầy guộc bệnh tật.
Mặc dù nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
Nhưng thực hiện cụ thể công việc "Long tộc trở về", còn lâu mới dễ dàng như vậy được.
Đối với Yêu tộc mà nói, Nhân tộc và Long tộc đều là đại địch sinh tử, rốt cuộc bên nào đáng hận hơn, lại còn phải bàn đôi lời!
Chẳng qua tới giờ Nhân tộc hùng cứ hiện thế, ép ngang vạn giới, Yêu tộc và Hải tộc đều là bên yếu thế bị chèn ép, mới có cơ sở hợp tác.
Muốn cho Long tộc quay về, trước hết phải giải quyết vấn đề lòng tin giữa Yêu tộc và Long tộc tin.
Đối với Yêu tộc mà nói, năm xưa đã bị Long tộc phản bội một lần, làm sao còn có thể yên tâm giao chỗ phúc yếu hại cho Long tộc một lần nữa?
Đối với Long tộc mà nói, bọn họ cũng hiểu rõ nhát đao trong thời đại viễn cổ kia đâm sâu đến mức nào. Bọn họ phải như thế nào mới có thể tin tưởng Yêu tộc thật sự có thành ý hợp tác mà không phải ôm tâm tư xua hổ nuốt sói, mưu đồ tính sổ sau này?
Vũ Trinh lẻn vào hiện thế, đích thân tới Thương Hải, dựa vào sinh tử của một cường giả tuyệt thế Yêu tộc, đẩy việc này thêm một bước thật lớn... Không thể không nói, đây là hành động có dũng khí siêu việt.
Thất phu khinh sinh tử, giận dữ một phen là được. Nổi máu nóng nhất thời, không tính là dũng khí gì lớn.
Đến lúc thân phận tôn quý, là sẽ "không tùy tiện mạo hiểm".
Đến cấp độ như Vũ Trinh năm đó, không cần làm gì cũng đã đứng trên đỉnh vạn giới, lại còn có thể vì lý tưởng chính trị của mình mà trút bỏ hết thảy... Cũng khó trách hắn tới Hỗn Độn Hải xa xôi bao năm như vậy, lại chẳng để lộ hành tung, vậy mà vẫn mãi được ca tụng như truyền kỳ.
Chuyện Vũ Trinh chủ đạo Long tộc trở về Yêu tộc, cuối cùng sắp thành lại bại, chi tiết trong đó không truyền ra ngoài, cái gọi là chân tướng lịch sử, có lẽ cũng chỉ có thể đến chỗ sâu trong thời gian tìm kiếm.
Viên Mộng Cực chỉ biết được rằng, lịch sử quả thật có ghi chép mơ hồ, năm đó Long tộc thực sự bị Vũ Trân thuyết phục. Thậm chí có mấy vị Chân Long theo Vũ Trinh trở lại Yêu giới...
Nói cách khác, hôm nay trong vùng đất Thần Tiêu, thật sự có khả năng tồn tại Long tộc.
Mà hoàn cảnh bây giờ đã không còn tồn tại khả năng Long tộc trở về. Nếu nơi này thật sự có Long tộc, nếu để hắn gặp phải, chỉ e sẽ không có cơ hội chào hỏi.
Cho nên hắn cũng thuận theo tâm ý, giẫm lên bậc thang của Sài A Tứ đi xuống, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng.
Khương Vọng không phải rồng cũng chẳng phải yêu, nhìn nhận đoạn lịch sử này theo lập trường của Nhân tộc, trong lòng lại có cảm thụ hùng vĩ khác.
Bất luận là Vũ Trinh tự thân mạo hiểm, xâm nhập Thương Hải, chủ trì việc Long tộc trở về.
Hay là một nhánh Thủy tộc do Long tộc lãnh đạo, lui vào Thương Hải, rồng hóa thành thú, từ đó Long tộc ở Đông Hải vĩnh viễn không hiện yêu hình.
Đều khiến hắn cảm nhận được sự hùng vĩ bao la của lịch sử.
Từng câu chuyện rộng lớn chìm nổi trong dòng sông thời gian. Bất kể nhặt đoạn nào lên, đều có văn chương hùng hồn của thời đại ấy.
Từ ngàn năm nay, vạn năm qua, vạn vạn năm qua, Nhân tộc vẫn luôn chém giết giao tranh với đối thủ đáng kính như vậy.
Tiên hiền Nhân tộc đứng trước cường địch như thế, vẫn luôn khống chế hiện thế, bảo hộ Nhân tộc bình an, củng cố địa vị chúa tể hiện thế của Nhân tộc.
Người thời nay xem ngày thời xưa, sao có thể không cảm phục?
Giờ này khắc này, Khương Vọng cần phải suy nghĩ nhiều hơn về tình cảnh của bản thân.
Từ con đường của Trư Đại Lực, Xà Cô Dư, đến con đường của Sài A Tứ, Viên Mộng Cực.
Từ Bất Lão tuyền đến Thận Long.
Cái gọi là vùng đất Thần Tiêu này, phức tạp vượt xa so với trong tưởng tượng, không chỉ đơn thuần là một nơi lưu giữ công pháp truyền thừa, chắc chắn nó còn có một thiết kế càng thêm hào hùng... Như vậy cũng có thể giải thích được vì sao lại hấp dẫn nhiều Thiên Yêu chú ý và hạ cờ như thế.
Bụi bặm tính bằng vạn năm, dường như chưa từng chôn vùi nơi đây.
Nơi này tuyệt đối không vì thời gian dài đằng đẵng mà trở nên hỗn độn, trái lại còn khiến Khương Vọng có một loại cảm giác gần như Sơn Hải cảnh lúc trước.
Lâu đời mà vẫn tươi mới, tự do sinh trưởng.
Ao tù nước đọng chắc chắn không thể như thế, ắt phải có nguồn sống trong đó.
Nguồn sống của Sơn Hải cảnh là truyền thuyết mà Hoàng Duy Chân để lại, là ký ức của bách tính đất Sở, là diễn biến tự nhiên của tất cả sinh linh Sơn Hải cảnh... Là Hoàng Duy Chân rốt cuộc sẽ trở về trên đỉnh cao tuyệt đối.
"Nguồn sống" của vùng đất Thần Tiêu, là cái gì?
Có phải chính là vị bản tôn của vị truyền kỳ Vũ tộc kia không?
Lúc trước hắn có thể tranh vị với Yêu Hoàng, chắc chắn vượt xa Thiên Yêu tầm thường. Có lẽ Thiên Yêu tuyệt đỉnh, hoặc đã ở trên tuyệt đỉnh. Hắn thật sự cam tâm mai danh ẩn tích như vậy sao?
Có phải hắn đang ở đâu đó, chăm chú nhìn nơi này?
Khương Vọng đã nhiều lần tự nói với mình, nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn. Dù cho chỉ là một quân cờ bị thiên ý tác động, cho dù bên ngoài bàn cờ này đều là bàn tay che trời, cho dù đã sớm bị người cầm cờ định ra kết cục...
Cũng phải ngẩng đầu nhìn lên.
Đã hiểu rõ sáu con đường vốn là một, biết được mấy đội ngũ thật ra cùng đi một chỗ.
Đã xác định được vùng đất Thần Tiêu tất có "nguồn sống".
Như vậy, liên hệ giữa sáu con đường này là gì? "nguồn sống" của vùng đất Thần Tiêu lại là gì?
Chỉ có tìm ra đáp án của hai vấn đề này, mới có thể tìm được cơ hội thoát ra khỏi tử cục hiện tại!
Điều này rất khó. Nhưng so với lúc chẳng có manh mối, chẳng có hy vọng nào, thì có cơ hội luôn hơn là không có cơ hội.
Lúc này sắc trời mơ hồ, rừng sâu thăm thẳm.
Vùng đất Thần Tiêu không thấy mặt trời mặt trăng và tinh tú.
Khương Vọng im lặng cầm trường kiếm xẹt qua một vết, ghi nhớ, đây là canh giờ thứ năm sau khi sáu nhóm bước lên con đường nhỏ trong rừng.

Càng đi vào sâu, lá cây biến thành màu đỏ như máu, bầu trời có những bông bay màu trắng... Nhìn như những mảnh lông vỡ.
Đúng là trong đó đích xác cũng có mảnh lông.
Đó là Yêu chinh của Vũ Tín.
Thi thể đã bị xé nát của Vũ Tín, không còn chút ý nghĩa nào rơi rải khắp rừng.
Hùng Tam Tư tay phải nắm lấy thanh đao nhỏ máu, nhìn bàn tay trái mình mở ra, lẩm bẩm:
"Mười năm... Cả đời này, có bao nhiêu cái mười năm?"
Hiện tại hắn đi lại một mình trong rừng, chẳng biết tại sao bên tai luôn có tiếng của Vũ Tín đang vang vọng...
"Nếu ta không lan truyền tin tức này ra, dựa vào chính ta, làm sao tranh được với ngươi?"
"Ta thật lòng coi ngươi là huynh đệ, cái gì cũng chia sẻ với ngươi. Nhưng ngươi coi ta là cái gì? Ngươi giấu ta làm cái gì, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi thật sự cảm thấy ta ngu ngốc ư!?"
"Trận tập kích lúc trước kia, cũng là do ngươi bố trí phải không? Chính là để đứng ra cứu ta, lấy được sự tín nhiệm của ta, có đúng vậy không?"
"Dẫn dắt nhiều hạt giống Thiên Yêu tới nơi này như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Hùng Tam Tư! Từ đầu tới cuối, ngươi chỉ coi ta như quân cờ mà thôi!"
"Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa."
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sao? Đúng là ta có huyết mạch của Vũ Trinh Đại Tổ, gia tộc đã sớm chuẩn bị cho ta, vừa tiến vào vùng đất Thần Tiêu, ta đã có cảm ứng! Hôm nay lấy ngươi ra thử Hỗn Hoàn Ngọc Thân này của ta!"
"Hùng ca, Hùng ca! Tha cho ta! Tha cho ta một lần đi!"
"Hùng ca, nào, chúng ta uống rượu. Đây là ta trộm được từ chỗ ông già nhà mình đấy."
"Vũ Tín lớn như vậy rồi, không có bằng hữu thật lòng gì. Có thể quen biết huynh trưởng, trong lòng thật sự rất vui mừng!"
Mười năm.
Mười năm quá dài.
Nhưng thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng có hồi kết, tựa như con đường dưới chân này.
Hùng Tam Tư lặng lẽ lấy ra một tấm mặt nạ màu đen, một lần nữa che khuất khuôn mặt của mình, cũng vuốt phẳng tất cả gợn sóng trong lòng, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Ục ục ục...
Đi tới tận cùng con đường nhỏ trong rừng, phía trước không hề sáng sủa. Ngước nhìn là con đường gập ghềnh, vách núi cao hiểm trở... Lộ trình xa nhập tầng mây, núi cao không thấy đỉnh.
Rừng rậm vừa rồi bọn họ đang đứng, dường như chỉ là cuộn ở sườn núi.
Mà bọn họ vẫn luôn ở trên ngọn núi này.
Ngoài núi có gì? Nhất thời chẳng thấy.
Nhưng giờ phút này, ngay trước mắt, có thể nhìn thấy một dòng suối trong.
Đường núi uốn lượn quanh co nơi đây, dường như ôm trọn con suối trong lòng, toát lên cảm giác bảo vệ rất mạnh mẽ. Con suối ùng ục sủi bọt, âm thanh ấy có vẻ kỳ quái khó tả.
Nước suối trong vắt, trong nước có ấu trùng phù du.
Chỉ không biết vì sao, rõ ràng nước này có nguồn sống, có sinh vật, nhưng vẫn có một loại cảm giác tịch mịch.
Mặt nước trong suốt phản chiếu một vị tuyệt sắc, bàn tay như ngọc đặt trên dây đàn, Chu Lan Nhược ngồi bên bờ suối.
Chu Tranh đứng sau lưng ả, lẳng lặng bảo vệ.
Vùng đất Thần Tiêu quả thực rộng lớn hơn tưởng tượng. Nó không giống một kho báu, trái lại tựa như một thế giới bao la.
Hùng Tam Tư thoáng cảm khái, nhưng chỉ lặng lẽ nắm chặt thanh đao của mình.
Gió chưa động, dây cung chưa động, thân chưa động... Nhưng sát khí đã lên xuống bất định.
"Ta đang bảo sao khảo nghiệm ở vùng đất Thần Tiêu này không quá khó khăn! Trên đường đi tới, ngoại trừ một chiêu mỹ sắc câu dẫn, lại không có sóng gió gì! Thần Tiêu Đại Tổ dùng cái này khảo nghiệm ta ư? Ta mà là loại yêu quái tầm thường có thể bị mỹ sắc bắt cầm tù hay sao?"
"Không thể nào! Phẩm đức của ngài cao thượng biết bao, ý chí kiên định đến nhường nào!"
"A Tứ à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm là quá thành thật! Với tính cách như ngươi, rất dễ bị xa lánh!"
"Chẳng phải ta đã gia nhập dưới trướng Viên công tử rồi sao, cái gọi là hiền quân gặp lương thần, cũng chỉ có người khiêm tốn như ngài, mới cho phép hạ thần ta nói thẳng!"
Tiếng cười nói dần dần tới gần.
Sài A Tứ và Viên Mộng Cực, một người vô sỉ thổi phồng, một người thu nhận toàn bộ, cứ cười nói như vậy, tựa như đi dạo ngắm cảnh, bước ra khỏi rừng.
Vì thế bọn họ nhìn thấy con đường núi phía trước, thấy được dòng nước suối, cũng nhìn thấy Hùng Tam Tư và Chu Lan Nhược, Chu Tranh đang đối đầu, cảm nhận được sát khí đang lan tràn trong không khí.
"Quấy rầy! Xin lỗi!"
Sài A Tứ chắp tay:
"Chúng ta về trước, các ngươi tiếp tục!"
Sau đó lôi kéo Viên Mộng Cực đi trở về.
"Làm gì vậy? Làm gì vậy! Rút kiếm của ngươi ra!"
Viên Mộng Cực kêu la:
"Không thấy hắn đang ức hiếp Lan Nhược muội muội của ta sao? Ta đây làm sao chịu được?"
Sài A Tứ nắm lấy cánh tay Viên Mộng Cực, đẩy hắn đi:
"Đại nghiệp chưa thành, chúa công không thể kích động."
"Ngươi đừng cản ta!"
Sài A Tứ ghé tai vào, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Hùng Tam Tư là hạng tám trên Thiên Bảng Tân Vươn ."
Viên Mộng Cực giận dữ quay người lại:
"Có phải vừa rồi trên đường còn một con ác quỷ chưa giết chết hay không? Không thể mặc kệ nó gây họa cho bách tính. Đi, chúng ta trở về xem sao."
Hùng Tam Tư ấn đao bất động.
Chu Lan Nhược ngừng đàn không nói.
Chu Ngọc vẻ mặt khinh bỉ.
Lặng lẽ nhìn cặp đôi dở hợp này.
Bọn họ quay đầu lại, nhưng đã không thấy đường tới. Chỉ có một mảnh rừng sâu, âm u ẩn ẩn hiện, không biết cất giấu điều gì.
Nhớ tới chuyện có thể có Long tộc, Sài A Tứ và Viên Mộng Cực đều có phần khó mà cất bước.
"Các ngươi nói xem, có khả năng này hay không..."
Sài A Tứ quay đầu lại, mỉm cười nói:
"Chúng ta cứ đứng ở bên cạnh, không quấy rầy các ngươi được chăng?"
"Không quấy rầy ai?"
Trong rừng lúc này sáng lên một con đường, Thái Bình Quỷ Sai lưng đeo song đao và Xà Cô Dư cầm Bát Trảm đao, một trước một sau chậm rãi đi tới.
Cũng hóa giải dáng vẻ lúng túng của Viên Mộng Cực.
Nhìn hai vị cùng đi trên đường này, một người khí tức bình ổn, một người đã có thương tích. Hiển nhiên thực lực mạnh yếu đã phân.
Nói cách khác, quả nhiên Thái Bình Quỷ Sai này là Yêu Vương mạnh hơn cả Xà Cô Dư, là tồn tại đủ để liệt vào danh sách Thiên Bảng Tân Vương .
Người nói chuyện chính là Thái Bình Quỷ Sai, giọng điệu thâm trầm, ánh mắt khó lường.
Sài A Tứ cười ha hả:
"Hy vọng không quấy rầy nhã hứng của Quỷ Sai huynh!"
Đối với những yêu quái tham dự tranh đoạt ở đây, thái độ của Sài A Tứ hắn vẫn thân thiết như trước.
Bởi vì lúc trước không ai đánh lại Thượng Tôn.
Hiện tại ai hắn cũng đánh không lại.
Hắn cũng chẳng cảm thấy mình ăn nói khép nép. Cứ thoải mái một chút, sau này đứng trên đỉnh cao nhất, đây đều gọi là lễ hiền đãi sĩ!
Trư Đại Lực nhìn Sài A Tứ thật sâu, không nói năng gì, tiếp tục bí hiểm đi về phía trước, đứng trước mắt suối.
Xà Cô Dư cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ điều tức.
Khương Vọng ở thế giới trong gương vẫn chưa để ý đến lời kêu gọi của Sài A Tứ, để tiểu tử này an phận một chút cũng tốt. Chỉ âm thầm quan sát bốn phía, ước đoán con suối quái dị trước mắt này hẳn chính là Bất Lão tuyền. Phỏng đoán đợt kế tiếp sẽ là ai đến nơi đây...
Dựa theo phỏng đoán sáu con đường là một, nếu như mối liên hệ giữa những con đường này tất nhiên tồn tại, thời gian các nhóm đội ngũ này đến nơi hẳn sẽ không chênh lệch quá xa mới phải.
"Thí chủ mời đi trước!"
"Xin mời Phật gia!"
"Vẫn là Lộc công tử đi ở phía trước đi."
"Thử đại sư khách khí rồi, theo lý trưởng bối nên đi trước."
"Thật ra tuổi tác của ta cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu..."
Trong rừng lại xuất hiện con đường mới, trên đường lại vang lên hai giọng nói.
Thử Già Lam và Lộc Thất Lang, một người Phật y trên người đã rách nát, một người búi tóc tán loạn. Hai bên giữ khoảng cách rất xa, dừng bước ở cuối con đường.
Đường đi chật hẹp, chỉ một người có thể đi qua.
Mà bọn họ ai không chịu để lưng cho đối phương.
Có thể tưởng tượng được, trên đoạn đường này, bọn họ đã gặp phải không ít nguy hiểm, cả hai đều đã không ít lần hạ độc thủ với nhau.
Lúc này ngươi đẩy ta mời, khiêm nhượng chưa dứt.
"Thần Hương hoa hải danh tiếng vang xa, Lộc đại thiếu làm sao có thể đi sau được?"
"Hắc Liên tự, danh giáo cổ xưa, Thử đại sư sao không tiến lên trước?"
"Vẫn là mời ngươi đi trước!"
"Không không không, vẫn là mời ngài trước đi!"
Trư Đại Lực nghe vậy thực sự không kiên nhẫn, giọng nói hung ác:
"Không thì các ngươi quay về theo đường cũ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận