Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2427: Ta đến gặp ngươi như thế nào

"Bích Quỳnh?"
"Bích Quỳnh, ngươi làm sao vậy?"
Trong tai nàng phảng phất như nghe được thanh âm ấy.
Rất quen thuộc, cũng rất quan tâm.
Trúc Bích Quỳnh vẫn luôn nhớ rõ gió biển ngày hôm đó, tiếng nức nở như tiếng sáo ngân nga. Đương nhiên cũng nhớ rõ hơi thở của một người nào đó trong gió, cảm giác căng thẳng mất bình tĩnh như vậy.
Cơ thể nàng dần dần tan đi sinh khí, đã không còn cảm nhận được chính mình nhưng lại có thể cảm nhận được nhịp tim của một người khác.
Thịch, thịch, thịch.
Mỗi tiếng đập đều nghe rất rõ ràng.
Nhịp tim cô đơn này, ít nhất là trong đoạn đường kia, là vang lên vì nàng.
Từ Thiên Nhai đài đảo Hoài đến thành Thiên Phủ nước Tề, đoạn đường này xa bao nhiêu?
Lúc trước vì tỷ tỷ bị vây hãm trong Thiên Phủ bí cảnh, nàng một mình rời khỏi Hoài đảo, muốn đến đất Dương điều tra Hồ Thiếu Mạnh. Dọc đường lo lắng thấp thỏm, đi gần một tháng mới đến Thiên Phủ thành.
Bấy giờ, nàng đứng bên ngoài Mãn Nguyệt đàm, bị ngăn cản bởi lời tuyên bố: Trong lúc Thiên Phủ bí cảnh đóng lại, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần. Trước bức tường cao dày nặng và lạnh lùng kia, lần đầu tiên nàng thực sự ý thức được, tỷ tỷ đã rời khỏi vĩnh viễn rồi.
Nàng đánh mất dù, cũng không thể nương thân dưới cánh chim của ai nữa, từ nay về sau chỉ có thể một mình đối mặt với thế giới này.
Thế giới này, thật xa lạ.
Mỗi một điều đều khác biệt so với lúc tỷ tỷ còn sống.
Lần thứ hai đến Thiên Phủ thành, nàng chẳng còn nhớ rõ đã mất bao lâu. Trong khoảnh khắc dầu hết đèn tắt ấy mỗi một hơi thở đều là tra tấn, nhưng ở trong vòng tay phá tan cuồng phong ấy, nàng lại chẳng nỡ rời xa.
Nàng còn nhớ rõ trong vòng tay ấy, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy xương hàm, sống mũi, những đường nét gầy guộc bị mưa gió mài giũa kia, khiến người ta nhói lòng đến thế.
Thật ra nàng đã rất cố gắng muốn nhìn thêm một chút, nhưng mí mắt đã trĩu nặng, nàng không chống đỡ nổi.
Thiên Phủ bí cảnh, rốt cuộc là nơi như thế nào?
Tất cả những kẻ từng bước vào đều đánh mất ký ức bên trong.
Tất cả những kẻ không thể bước ra, đều vĩnh viễn ở lại tại đó.
Ngoại trừ nàng.
Hoặc phải nói, không hoàn toàn là nàng.
Bấy giờ thân thể nàng đã đến cực hạn, linh hồn cũng bắt đầu chìm vào trầm luân. Khi rời khỏi vòng tay ấy, bị nhẹ nhàng đẩy vào Nguyệt Môn, ý chí cuối cùng của nàng cũng theo đó mà tan biến.
"Trúc đạo hữu..."
Đây là âm thanh cuối cùng nàng nghe được.
Sẽ chẳng còn gì nữa, sẽ không có những lời nàng muốn nghe thấy.
Kết cục như vậy có lẽ cũng tốt. Trên thế gian này, còn ai mong chờ nàng nữa đây?
Những đồng tình đều đã đồng tình, những đau thương đều đã đau thương.
Sống lại... thật không đúng lúc.
Nàng không lưu luyến thế giới này, cũng không muốn quấy rầy đến ai. Nàng không muốn trở thành kẻ lạc lõng, không hợp thời.
Nhưng rồi nàng lại nhìn thấy tỷ tỷ.
Nàng nhìn thấy những cảnh tượng biến hóa không ngừng trong một quả cầu lưu ly to lớn, trong suốt.
Lúc đó, ý thức nàng như tan vào hư không, rõ ràng không có tứ chi, không cảm nhận được ngũ quan, lại có thể "nhìn thấy" tất cả.
Bao gồm dòng sông vô tận kia, những tòa long cung nguy nga tráng lệ kia... thậm chí cả Thông Thiên tháp.
Trên Vân Đài sơn, tòa tháp cao chín góc.
Vương Di Ngô - đệ tử quan môn của Quân Thần, Hứa Tượng Càn của Thanh Nhai thư viện, Lý Long Xuyên của Thạch Môn Lý thị, Trương Vịnh của Phượng Dương Trương thị, Trọng Huyền Thắng của phủ Bác Vọng Hầu... Còn có Khương Vọng.
Đều là thiên chi kiêu tử.
Vương Di Ngô một địch năm.
Chỉ là trận chiến ở cảnh giới Thông Thiên, nàng nhìn mà hoa cả mắt, như thể lần đầu tiên được chiêm nghiệm cấp bậc tu hành thứ bảy này.
Cảnh tượng trong quả cầu lưu ly này là diễn biến tuần hoàn.
Bao gồm cả những tiếp xúc, đối thoại, lựa chọn của các nhân vật trong đó, mỗi lần đều sự khác biệt.
Nhưng hầu như mỗi lần khai chiến, đều là Vương Di Ngô lấy một địch năm.
Trọng Huyền Thắng kia quả thật rất thông minh, luôn có thể dẫn dắt cục diện theo hướng có lợi cho hắn, Vương Di Ngô kia cũng thật sự cuồng vọng, căn bản là không thèm để ý Trọng Huyền Thắng kéo bè kết phái thế nào, có bao nhiêu người hắn đánh bấy nhiêu người.
Mà tình cảnh trước Thông Thiên tháp, thường kết thúc bằng việc người sống sót cuối cùng bước vào Thông Thiên tháp. Cũng có vài lần, sáu người đều bỏ mạng, không một ai sống sót.
Nàng nhận ra, đây có lẽ là những chuyện đã từng xảy ra với những người này trong Thiên Phủ bí cảnh. Hoặc nói chính xác hơn, là biểu hiện của những người này trong Thiên Phủ bí cảnh đã được Thiên Phủ bí cảnh ghi lại, và trong dòng thời gian sau đó không ngừng diễn biến, va chạm.
Nàng đã xem trận chiến trước Thông Thiên tháp không dưới trăm lần... cứ tính là một trăm lần, Trọng Huyền Thắng trốn thoát thành công sáu mươi chín lần, Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô đều bỏ mạng bốn lần, hai mươi bảy lần còn lại đều là Vương Di Ngô quét ngang đối thủ, tay nắm sáu chiếc chìa khóa thần thông, một mình bước vào Thông Thiên tháp.
Tuy biết rõ diễn biến trong Thiên Phủ bí cảnh có thể chỉ giới hạn trong biểu hiện của bọn họ năm đó ở Thiên Phủ bí cảnh, không những không đại diện cho sau này, thậm chí chưa chắc đã có thể đại diện cho thực lực chân chính của bọn họ lúc đó; nhưng sức mạnh thống trị cảnh giới Thông Thiên của Vương Di Ngô vẫn là điều không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc Khương Vọng đã nỗ lực thế nào trong thời gian sau đó để có thể đuổi kịp, vượt qua Vương Di Ngô như vậy, thắng từ Đằng Long thắng tới Nội Phủ, một trận chiến thành danh ở Lâm Truy?
Rốt cuộc phải nỗ lực ra sao mới có thể đổi lấy vinh quang sau này?
Trúc Bích Quỳnh nghĩ, có lẽ nàng đã tìm được một phần đáp án trong những trận chiến được tái hiện từ Thiên Phủ bí cảnh này - Trong bảy mươi lần Trọng Huyền Thắng chạy thoát thành công, Khương Vọng đã bỏ mạng mười ba lần. Chưa từng một lần lùi bước, chưa từng một lần từ bỏ.
Quả cầu lưu ly khổng lồ trước mắt này chính là Thiên Phủ bí cảnh. Những gì mọi người trải qua ở Thiên Phủ bí cảnh, tựa như những câu chuyện được lưu giữ trong sách.
Trong dòng chảy lịch sử, Thiên Phủ bí cảnh đã mở ra không chỉ một lần, người tham gia cũng không chỉ năm mươi người, cái gọi là "câu chuyện", há chỉ có ngàn vạn bản?
Vì mất đi giác quan nên cũng không thể cảm nhận được thời gian. Đối với Trúc Bích Quỳnh, thứ duy nhất có thể đo lường thời gian, chính là số lần "xem".
Trong tất cả những "câu chuyện" đó, thứ nàng xem nhiều nhất, vẫn là lần mở ra vào Đạo lịch năm thứ 3918, nhất là vở kịch diễn ra ở "long cung thứ tư".
Khương Vọng cũng ở đó, tỷ tỷ cũng ở đó.
Kẻ tham gia còn có Quý Tu của Đông Vương cốc, Triệu Phương Viên của Tứ Hải thương minh, Điền Ung của Đại Trạch Điền thị, Liêm Tước của Xích Dương Liêm thị... Trúc Bích Quỳnh đều đã ghi nhớ tên tuổi, đặc điểm của mỗi người.
Ván đấu của sáu người này, nàng đã không còn nhớ rõ mình đã "xem" bao nhiêu lần.
Nàng chỉ nhớ, trong đại đa số trường hợp, Khương Vọng đều là người chiến thắng cuối cùng, thành công giành được sừng Thương Long.
Mà mỗi lần trong câu chuyện, tỷ tỷ Trúc Tố Dao đều thất bại.
So với tỷ tỷ dịu dàng, lương thiện trong ký ức, Trúc Tố Dao tranh đấu trong long cung thứ tư này lại mang đầy vẻ ác độc, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều... có điều hoàn toàn không thể so sánh với những người khác.
Dù là đấu trí hay đấu dũng cũng đều thua kém.
Cũng chỉ mạnh hơn gã nam tử xấu xí tên Liêm Tước kia một chút.
Nhìn Trúc Tố Dao hết lần này đến lần khác liều mạng tranh đấu, lại liên tiếp thất bại bỏ mình.
Trúc Bích Quỳnh tuy không cảm giác được thân thể mình, nhưng cũng lòng đau như cắt. Nàng quá hiểu vì sao tỷ tỷ lại đến Thiên Phủ bí cảnh... Muốn liều mạng giành lại tất cả, nhưng ngay cả tính mạng của bản thân cũng dâng vào.
Sau đó, nàng nghe thấy một âm thanh hỏi !
"Ngươi muốn giúp nàng ấy sao?"
Nàng không biết âm thanh đó là ai, thậm chí chẳng nhớ rõ là nam hay nữ, nàng chỉ biết đó là nguyện vọng mãnh liệt nhất tự đáy lòng mình sau khi chứng kiến tỷ tỷ thất bại vô số lần.
Sau đó, nàng liền tiến vào long cung thứ tư, thay thế Trúc Tố Dao, trở thành một trong những người cạnh tranh ở long cung thứ tư.
Nhiệm vụ của nàng là giành được sừng Thương Long. Phần thưởng nhiệm vụ, chính là có thể giúp tỷ tỷ thoát khỏi vòng tuần hoàn thất bại vô hạn này.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan!
Dù nàng đã "đọc" cảnh tượng này trăm ngàn lần, gần như hiểu rõ biểu hiện của mỗi người cạnh tranh trong Thiên Phủ bí cảnh, vụng về như nàng vẫn liên tiếp nghênh đón thất bại.
Sát ý ăn món của Điền Ung, Cửu Tử độc của Quý Tu, Luyện Thi thuật của Triệu Phương Viên... cùng với tâm cơ đáng sợ ẩn sau thủ đoạn của bọn họ.
Thậm chí có vài lần nàng bị phát hiện là "tiên tri"!
Hơn nữa, chỉ khi trở thành đối thủ của Khương Vọng, nàng mới có thể cảm nhận sâu sắc áp lực khủng khiếp kia.
Khứu giác chiến đấu cực kỳ nhạy bén, trái tim cường giả cực kỳ cứng cỏi, chém giết trong sinh tử gần như không phạm sai lầm, luôn có thể tạo ra cơ hội, nắm chắc cơ hội...
Nàng hoàn toàn hiểu được vì sao Khương Vọng có thể trở về từ Mê Giới, lại có thể hoàn thành khảo nghiệm hà khắc như vậy, đi đến trước mặt nàng lúc đang hấp hối.
Nàng từng thử hợp tác, từng thử bày tỏ tâm ý, thậm chí rơi lệ cầu xin. Nhưng Khương Vọng ở Thiên Phủ bí cảnh này hoàn toàn xa lạ với nàng, hắn kiên trì lời hứa với Trọng Huyền Thắng, tuyệt đối không chịu nhường sừng Thương Long.
Cuối cùng, sở dĩ nàng có thể hoàn thành khảo nghiệm, là vì ngay từ đầu đã cố ý tiết lộ tin tức, để những người khác biết được sự đáng sợ của Khương Vọng. Nàng liên tục móc nối với những người khác, nắm chắc tâm lý của mỗi người, dùng phương thức liên thủ để ép Khương Vọng rời khỏi sân khấu trước tiên...
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ long cung thứ tư, lấy được sừng Thương Long, chương long cung thứ tư cũng kết thúc, Trúc Tố Dao được giải thoát.
Nhiệm vụ mới nằm trong chương Thông Thiên tháp, chính là phần Vương Di Ngô lấy một địch năm!
Nhiệm vụ yêu cầu nàng đánh bại tất cả đối thủ trước Thông Thiên tháp, đoạt được tất cả chìa khóa thần thông, mà lần này, tỷ tỷ Trúc Tố Dao là trợ thủ của nàng...
Trúc Bích Quỳnh không nhớ rõ mình đã rèn luyện bao lâu trong Thiên Phủ bí cảnh, thời gian ở một thế giới như vậy vốn dã không có ý nghĩa. Thậm chí nàng còn chẳng nhớ rõ mình đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ.
Nàng và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, núi đao biển lửa đều đã trải qua, chết đi sống lại vô số lần.
Từ một thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên, đến tôi luyện thành người từng trải, đầy thương tích.
Nàng chỉ nhớ rõ có một ngày, âm thanh thần bí kia bỗng nhiên nói với cô:
"Ngươi có thể đi ra ngoài."
Nàng chỉ hỏi:
"Điều kiện là gì?"
Mọi thứ trong Thiên Phủ bí cảnh đều có điều kiện, sau vô số lần thực hiện nhiệm vụ nàng cũng đã quen liều mạng để đổi lấy kết quả.
Khương Vọng trong Thiên Phủ bí cảnh không phải Khương Vọng, Khương Vọng thật sự đang ở chân trời.
Có thể trông mà chẳng thể với, có thể nhớ mà chẳng thể gặp, hệt như cung trăng nơi chín tầng trời.
Sống trên đời vốn là chuyện muôn vàn khổ ải, nàng vốn chẳng muốn tiếp tục. Nhưng bởi nhân thế còn người ấy tồn tại thế nên nàng lại nhen nhóm chút chờ mong le lói với hồng trần.
Nàng quyết tâm phải gặp lại hắn một lần, nàng cũng chẳng rõ bản thân còn có thứ gì.
Cái giá phải trả khi mang theo tỷ tỷ rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh là ký kết tín ước, dùng phần đời còn lại phụng dưỡng Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Cái giá phải trả cho việc Thần Lâm trước hạn là hoàn toàn đánh mất khả năng thoát khỏi quỹ tích vận mệnh.
Nàng đều chấp nhận.
Nàng tự biết bản thân không phải kỳ tài, dù có nỗ lực ra sao, liều mạng thế nào, những gì không làm được thì vĩnh viễn không làm được, ngay từ đầu đã chẳng có khả năng thoát khỏi Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Nàng chỉ cầu xin ngoài việc phụng dưỡng Kính Hoa Thủy Nguyệt, có thể có được chút tự do nhỏ nhoi hướng về người nàng yêu.
Nàng có thể gặp lại Khương Vọng, có thể cảm nhận nhịp đập trái tim mình một lần nữa. Nàng có thể bái Cố Hoài Tín làm sư phụ, hóa giải mối thù của một vị Chân Nhân với Khương Vọng. Nàng có thể giúp hắn giết chết phân thân thay mạng của Trương Lâm Xuyên… Nàng tầm thường, nàng vụng về, nhưng có thể làm nhiều việc như vậy để báo đáp Khương Vọng đã cửu tử nhất sinh vì nàng. Nàng đã rất mãn nguyện.
Và hiện tại là lúc nàng phải trả giá.
Trúc Bích Quỳnh nhận ra điều này khi nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng.
Người đời nhìn thấy lực lượng vĩ đại từ ánh trăng khuyết kia, còn nàng, trong khoảnh khắc này tâm trí trống rỗng.
Trúc Tố Dao là hoa trong gương của nàng, Khương Vọng là trăng trong nước của nàng.
Xa hoa nhất thời, cũng chẳng chân thật.
“Đã đến lúc rồi.”
Cách nhiều năm, nàng lại nghe thấy âm thanh thần bí ấy. Lần này nàng nghe rõ ràng, là giọng nam trầm thấp, khàn đặc, như thể chất chứa vô vàn chuyện cũ.
Nàng ngã về sau. Như cánh hoa lìa cành, như hạt sương trong suốt.
Chẳng còn lời nào.
“Bích Quỳnh!?”
Khương Vọng theo bản năng đưa tay chụp lấy, nhưng chỉ tóm được một mảnh hoa bay.
Năm ngón tay hắn siết chặt, nhưng ngay cả cánh hoa cũng chẳng giữ nổi.
Lòng bàn tay trống không!
Ngay trước mắt hắn, Trúc Bích Quỳnh ngã về phía sau, thân thể vốn đã mỏng manh, giờ phút này lại càng thêm đơn bạc, hệt như tờ giấy mỏng!
Một tờ giấy vẽ vô lực rơi xuống.
Hình ảnh Trúc Bích Quỳnh - gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn - in trên mặt gương in bóng nước gợn sóng.
Đã thành cảnh trong gương!
Dưới ánh mắt chăm chú của Càn Dương Xích Đồng, gương mặt Khương Vọng cũng hiện ra trong gương, vừa vặn ở bên cạnh Trúc Bích Quỳnh!
Nhưng Khương Vọng hiểu rõ đây không phải phản chiếu của mình, bởi vì hắn đang bi thương, kinh sợ, hoài nghi, còn người trong gương lại đang mỉm cười! Hắn ta còn mang theo nụ cười ấy, tiến gần đến mặt kính, rồi bước ra ngoài!
Khi đi qua làn sóng ánh sáng dập dờn, khuôn mặt hắn như gợn sóng, chỉ trong khoảnh khắc có biến hóa long trời lở đất. Khi hắn hoàn toàn bước ra khỏi thủy kính, đã là một người hoàn toàn khác!
Khuôn mặt gầy gò, tóc như sương tuyết, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy như chứa đựng cả vũ trụ vô tận.
Hắn khoác một bộ trường sam đơn giản, toát ra một loại mị lực không cách nào diễn tả. Vừa bước ra khỏi thủy kính, hắn duỗi lưng một cái!
Cảnh tượng như đất trời vào xuân, vạn vật hồi sinh.
Dường như có ràng buộc nào đó đã bị phá vỡ.
Cả Mê Giới được ánh trăng chiếu rọi cũng theo đó mà tỏa sáng sinh cơ!
Khương Vọng nhớ rõ trách nhiệm của mình, bèn quát lớn:
"Thương Phượng Thần, tiếp quản toàn quân!"
Rồi hắn không chút do dự rút kiếm, lao về phía trước.
Khoảnh khắc ấy, ngũ phủ hắn mở rộng, ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp người, tựa như Kiếm Tiên giáng thế.
Thế nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bàn tay xòe ra năm ngón... lòng bàn tay ấy che trời lấp đất, bao phủ tất cả tầng diện hiện thực và cả thần hồn hắn.
Hắn chỉ còn nghe thấy một tiếng thét chói tai !
"Không!"
Đó là một giọng nữ gần như điên cuồng, sắc bén dị thường!
Là giọng của Trúc Bích Quỳnh!
Trúc Bích Quỳnh vẫn chưa hoàn toàn rời đi!
Trong lòng Khương Vọng trào dâng niềm vui bất ngờ, nhưng ý thức hắn đã rơi xuống!
Rơi vào hắc ám vĩnh cửu!
Mênh mông vô bờ, ngơ ngác chẳng biết điều gì.
Gần như cùng lúc ấy.
Các vị Diễn Đạo Chân Quân ở đây cũng phát giác ra điểm bất thường.
Chúc Tuế đang cầm đèn trên cao bỗng chốc hạ xuống, Ngu Lễ Dương đang bước về phía dòng giới hà cuồn cuộn cũng lập tức quay người lại.
Một tia sáng trắng toát điểm lên Thiên Linh, cành hoa đào đâm thẳng vào cổ.
Hai vị đại năng Diễn Đạo đồng loạt ra tay với nam tử vừa bước ra từ trong thủy kính.
Nhưng lửa trắng điểm xuống chỉ là ảo ảnh, cành hoa đào vươn ngang bỗng hóa hư không.
Nam tử tóc mai điểm bạc, sau khi tùy ý vung tay đánh ngã Khương Vọng, chẳng mảy may để ý đến thế công của hai vị cường giả Diễn Đạo, cũng chẳng xem phong tỏa của các vị Hoàng Chủ ra gì. Thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đã xuất hiện trên vầng trăng khuyết kia.
Một cước đạp lên trăng, khiến vầng trăng nghiêng ngả.
Hắn ngửa mặt thét dài:
"Hiên Viên Sóc, ngươi có biết ta đến gặp ngươi như thế nào không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận