Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1197: Già Lâu La phá trận kiếm chỉ

Diễn võ đài chữ Bính, thắng bại đã phân.
Diệp Lăng Tiêu trên khán đài không nhịn được khẽ kêu lên: "Già Lâu La phá trận kiếm chỉ!"
Lý do ông kinh ngạc, giống hệt Thần Tị Ngọ.
Thủ đoạn của Đặng Kỳ, thực quá là phong phú.
Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ, là lưu thuật kết hợp Phật vào Đạo.
Còn Già Lâu La phá trận kiếm chỉ này, lại kết hợp tuyệt diệu của Thích Môn và Binh gia.
Chưa kể sát pháp Canh Kim kiếm khí ban nãy, không nhìn ra nguồn gốc.
Cả bộ pháp mà người kia đang sử dụng trong trận chiến, cũng tuyệt diệu tuyệt luân!
Diệp Lăng Tiêu chỉ mơ hồ đoán nó là Đại Ngũ Hành Hỗn Thiên Bộ!
Đầu tiên, bí thuật này phải thu thập gió ngũ hành, để làm cơ sở tu hành. Chỉ mỗi bước này, đã chặn cửa rất nhiều người. Quá trình tu luyện cũng vô cùng phức tạp, ngay vào thời đại nó lừng danh khắp chốn, người tu thành cũng chẳng có mấy ai.
Vốn tưởng đã thất truyền...
Mục quốc tìm ra cái người này từ nơi nào vậy?
Nội tình của nước bá chủ đương nhiên là rất mạnh, có nhiều công pháp huyền bí không phải là điều lạ.
Nhưng sức lực con người có hạn, nếu chuyên tâm theo đuổi những thủ đoạn chiến đấu uyên bác, tất nhiên sẽ dẫn đến tu hành không đủ.
Hai mươi bốn tiết khí kiếm điển dù gì cũng được làm thành một bộ, giữa chúng có sự liên quan với nhau, có thể cùng tham gia đại đạo.
Nhưng những thứ như sát pháp Canh Kim kiếm khí thần bí, Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ, Già Lâu La phá trận kiếm chỉ, Đại Ngũ Hành Hỗn Thiên Bộ vân vân, đương nhiên đều rất là cường đại, nhưng không hề có sự tương thích hỗ trợ lẫn nhau, rất khó cùng luyện thành công.
Lúc cường giả đào tạo hậu bối, sẽ hỗ trợ hoạch định hệ thống sát pháp cho hậu bối, chứ không phải để mặc hậu bối lấy được cái gì là luyện lung tung cái đó.
Một cường quốc như Mục, dĩ nhiên càng không có khả năng để thiên kiêu nhà mình phạm phải loại sai lầm này.
Trừ phi...
Đối với Đặng Kỳ, tu luyện những sát pháp này, không tiêu tốn quá nhiều tinh lực, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ tu hành!
Nếu đúng là vậy, thực lực của Đặng Kỳ Mục quốc này e là xa không chỉ như thế.
Diệp Lăng Tiêu chợt thấy tò mò, trận đấu kế tiếp, người này sẽ lôi ra thêm bao nhiêu sát pháp.
tiện thể...
Ông nhìn qua Khương Vọng với dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Tiểu tử này nguy hiểm nè!
Biểu hiện của thiên kiêu Đặng Kỳ Mục quốc, đã làm một đống người kinh hãi rớt cả cằm.
Nếu người này sử dụng thần thông cường đại, thì dù hắn có là Thiên Phủ, có Trọng Huyền Tuân đầy sáng chói ở phía trước, cũng không làm người ta khiếp sợ.
Nhưng hắn lại không ngừng sử dụng những sát pháp khủng bố, lấy tay làm kiếm, nhẹ nhàng phá tan hai mươi bốn tiết khí kiếm của Ân Văn Hoa.
Là bí tàng trân quý nhất của người tu hành, thần thông đúng là có tiềm lực vô hạn. Hơn nữa mỗi hạt giống thần thông lấy được, đều mang đến uy năng không tầm thường.
Dù nhìn ở góc độ nào, thần thông cũng có giá trị chí cao vô thượng.
Rất nhiều người vì vậy mà coi thần thông là chỗ dựa cơ bản, cho rằng thần thông có thể đại diện cho tất cả.
Thần thông mà mạnh, tu giả sẽ mạnh.
Nhưng trong thực tế, điều này không phải đúng hoàn toàn.
Thần thông giống nhau, vào tay người khác nhau, sẽ có kết quả khác nhau. Có những lúc thậm chí có thể nói là một trời một vực.
Ngoài ra, bản thân thần thông còn phải dựa vào thiên phú, và cả cơ duyên, vận may, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu không sử dụng những vật quý hiếm tương tự thần thông quả, hầu như không tồn tại khả năng nhất định sẽ có thần thông. Ví dụ như Thiên Phủ bí cảnh của Tề quốc, cũng chỉ giúp điểm hóa thần thông có lẽ là có sẵn trong cơ thể người tu hành, biến sự "Có thể" đó thành "Tất nhiên". Nếu bản thân người tu hành khả năng không có thần thông, vậy thì sẽ là không có.
Những người bị thiếu sót thiên phú này, gần như không có khả năng còn sống rời khỏi Thiên phủ bí cảnh...
Nếu thần thông là dựa vào thiên phú, thì những người trời sinh thiếu cơ duyên, không có vận khí, không có được thần thông, chẳng lẽ nhất định sẽ là người yếu?
Trong lịch sử đã có vô số cường giả minh chứng chữ "Không" đối với điều này.
Chẳng lẽ những người có đạo mạch trời sinh, mới sinh ra đã là siêu phàm, thì chắc chắn sẽ cao cao tại thượng, có một không hai trong thiên hạ?
Nhưng trước có vô số tu giả đi khí huyết trùng mạch liều chết trở thành siêu phàm, sau có Khai Mạch Đan đại hưng Nhân tộc, Thiên Nguyên Đại Đan Khai Mạch, trở nên có tiềm lực không thua người có đạo mạch trời sinh.
Ngay trong chuyện mở mạch thôi, tu sĩ dùng Khai Mạch Đan thông thường nhất cũng có người mạnh hơn tu sĩ có đạo mạch trời sinh!
Ngày Khai Mạch Đan ra đời, đã xuất hiện một tiếng reo vang: "Nhân tộc không còn bị thiên phú định cả đời!"
Nó đã cùng Nhân tộc đi qua suốt chiều dài lịch sử lâu dài của mình.
Nên mới có câu, "Nhân định thắng thiên".
Những bí thuật, đạo pháp, sát pháp với nhiều đẳng cấp kia, chính là để bổ sung khiếm khuyết không thể có được thần thông, thậm chí còn vượt qua cả thần thông cho Nhân tộc!
Có Lang Đồ mang đặc tính ma diệt thần thông, và thần quyến thành tựu thần thông.
Còn có loại sát pháp diệt thần tính, phải tiêu diệt hạt giống thần thông mới luyện được.
Dĩ nhiên không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của thần thông.
Nhưng Đấu Chiêu một môn Đấu Chiến Kim Thân, không hề thua kém Trọng Huyền Tuân ngũ phủ năm thần thông.
Cường giả chân chính đều biết, thần thông không phải là duy nhất. Chúng ta sử dụng thần thông, chứ không phải thần thông sử dụng chúng ta.
Mỗi người quan chiến trên khán đài, đều đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ có Khương Vọng đứng trên Diễn võ đài chữ Canh là có tâm tình khác biệt.
Cuộc chiến đã đến hồi kết thúc. Dư Tỷ tuyên bố kết quả, Ân Văn Hoa cũng được người khiêng xuống khỏi Diễn võ đài.
Khương Vọng nhìn Đặng Kỳ đang định đi xuống diễn võ đài, không nhịn được lên tiếng: "Chúng ta có biết nhau không?"
Đặng Kỳ xoay đầu lại, khiến hắn nhìn thấy rõ những hoa văn khắc sâu trên chiếc mặt nạ đồng xanh.
Giọng khá là cổ quái: "Sắp phải bắt đầu lượt so tài thứ hai, bây giờ mới nghĩ đến có giao tình hay không, có phải hơi trễ rồi không?"
Khương Vọng bật cười: "Đã quấy rầy."
Sau đó cũng đi xuống diễn võ đài.
Như Đặng Kỳ nói vậy.
Sắp định ra danh sách tám người đứng đầu rồi, ai cũng có khả năng đụng phải nhau, đúng là nhắc tới giao tình không hay lắm.
Nhưng...
Nhưng mà...
Cách thức chiến đấu của cái vị thiên kiêu Mục quốc này, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Mặc dù các loại sát pháp người này thi triển, hắn đều chưa từng thấy, chưa từng nghe tới bao giờ.
Nhưng hắn nhìn người này, thật sự cảm thấy rất là thân thiết. Mang mặt nạ đồng xanh vừa dầy vừa nặng, là người đại diện cho cường quốc thiên hạ Mục quốc, nhưng dáng người … lại dần dần trùng với thân ảnh kia....
Mỗi hành vi cử chi, thậm chí cả tư thái khi đi bộ, đều mang bóng dáng của người đó.
Mặc dù lý trí nói với hắn đó là điều không thể, nhưng hắn vẫn không kiềm được nghĩ...
Có phải người đó không?
Hắn hy vọng biết bao, thật sự có kỳ tích phát sinh!
Lúc đi xuống diễn võ đài, có hai tiếng nổ gần như vang lên cùng một lúc!
Khương Vọng quay phắt đầu sang bên trái.
Hắn nhìn thấy, một bức tranh được vẽ tùy tiện.
Hoàng Xá Lợi với gương mặt dễ coi, cầm một cây hàng ma xử, đang trong tư thế vung kích.
Thân hình ở giữa không trung, hoàng bào bay lên, khí thế vô cùng hoành tráng!
Phía trước cây hàng ma xử màu vàng, là Gia Luật Chỉ của Liêu quốc, nửa bên mặt đã bị lõm vào!
Một luồng thanh quang chặn trước hàng ma xử, rõ ràng là Dư Tỷ ra tay.
Khương Vọng quay sang bên phải, thấy Đông Quách Báo của Ngụy quốc ngã xuống đống mảnh vỡ của cơ quan rơi đầy dưới đất.
Người ngã xuống đất, như một túi máu nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe, chỉ còn lại cái xác khô đét!
Đã chết đến không thể chết hơn.
Đây là thiên kiêu đầu tiên chết trận khi so tài trong Hoàng Hà chi hội!
Cách cái xác khô đét đó không xa.
Xúc Mẫn chống hai tay lên gối, thở hổn hển.
"Bát... Bát cường!"
Xì xì xì...
Xác của Đông Quách Báo , dần tan ra trong máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận