Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2170: Một đời giận ánh tà dương

Sau khi nói một tiếng với đám người Hướng Tiền, Khương Vọng liền dẫn Chử Yêu, rời Nam Cương ngay trong đêm.
Hắn không hề chào hỏi bất kỳ ai ở Nam Hạ Tổng Đốc phủ, nhưng nếu đã bay ngang qua vùng biên giới, thì không thể tránh khỏi tầm mắt của Tô Quan Doanh được.
Coi như tránh phải tốn công phu đi chào hỏi. Một đêm cộng một ngày, Khương Vọng từ đất Hạ Lão Sơn bay thẳng đến Lâm Truy.
Trong suốt hành trình không hề ngừng nghỉ, Chử Yêu trong lòng hắn cũng ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ mấy lân.
Đến Lâm Truy, nhưng cũng không về phủ, chỉ buông Chử Yêu xuống trước cửa thành, để tiểu đồ đệ tự mình đi về trước, thuận tiện thông báo trong phủ làm một số chuẩn bị như chuẩn bị bạch kim.
Hắn đi thẳng đến phủ Bác Vọng Hầu.
Hắn không có ấn tượng quá sâu sắc với lão hầu gia.
Vì mối quan hệ với Trọng Huyền Thắng, thực ra từ trước đến nay hắn vẫn luôn có chút ý kiến với lão hầu gia, cảm thấy lão gia tử xử trí mọi việc không công bằng, khiến cho Trọng Huyền Béo từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều ủy khuất.
Nhưng không biết tại sao. Lần này khi hắn trở về Lâm Truy, trên đường đi, trong đầu hắn chỉ hiện lên một cảnh tượng.
Ngày hôm đó, hắn cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, nên đã chủ động đưa Diệp Hận Thủy Diệu đại phu rời đi, một phủ Bác Vọng Hầu rộng lớn như vậy, phong cảnh thanh nhã hữu tình.
Nó giống với lần đầu tiên hắn bước vào phủ Bác Vọng Hầu nhưng cũng có sự bất đồng.
Hắn nghe thấy lão gia tử gọi tên Trọng Huyền Thắng, giọng nói vừa hắn ta yếu ớt lại mạnh mẽ nói lên câu kia…
“Ta sắp chết rồi!”
Ông ta biết điều đó.
Mọi người đều biết mệnh của Trọng Huyền Vân Ba sẽ không kéo dài.
Toàn bộ thành Lâm Truy đều biết, ông ta không chỉ không sống được qua năm 120 tuổi, mà ông ta sẽ không sống qua Nguyên Phượng năm năm mươi bảy được.
Phải nói rằng việc ông ta sống sót sau thương thế kinh khủng như vậy trên chiến trường đã là một điều kỳ tích.
Mà một người đã đoạn tuyệt hy vọng Thần Lâm, chỉ dùng một thân tu vi Ngoại Lâu Cảnh nhỏ nhoi và thân thể già cỗi như ông ta, lại một tay chống đỡ Trọng Huyền thị, bôn tẩu trong quan trường và chiến trường, nhìn Trọng Huyền thị hưng rồi suy, suy tàn rồi lại hưng thịnh.
Ông ta sống sót, tiễn đưa người nhi tử thứ ba Trọng Huyền Minh Sơn của mình.
Ông ta sống sót, vào thời điểm sau khi Tề Hạ tranh bá, khi Đại Tề đế quốc như ánh mặt trời ban trưa, đưa tiễn Trọng Huyền Minh Đồ - người nhi tử đáng tự hào nhất của ông ta.
Ông ta còn sống, chứng kiến trưởng tôn phong hoa phủ cả Lâm Truy của mình phản kháng lại ý muốn của mình.
Ông ta còn sống, nhìn thấy đích tôn là tương lai của gia tộc cự tuyệt sự an bài của ông ta.
Mất con lúc tuổi già là điều đau đớn nhất của đời người. Mà ông ta lại liên tiếp mất đi hai người nhi tử.
Khi một người sắp chết đi, điều người đó sợ nhất là tâm huyết cả đời sẽ trở thành vô ích, mà bản thân ông ta đã trải qua rất nhiều thăng trầm của gia tộc.
Một lão nhân như vậy, thì làm thế nào có thể miêu tả ông ta đây?
“Tất cả mọi người đều đau khổ.”
Trong tiểu viện tử Trọng Huyền lão gia tử khi còn sống thường ở, Khương Vọng đã nhìn thấy Trọng Huyền Thắng.
Đây là câu đầu tiên mà Trọng Huyền Thắng nói.
Người này từ trước đến nay luôn rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình.
Hầu hết mọi người đều có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn ta cười híp mắt. Giống như hắn sẽ không tức giận với ai, có là cái gì cũng không có vấn đề gì.
Thời khắc này, hắn ta vẫn là một cục mỡ to tướng vùi lấp trong chiếc ghế dựa, hai con mắt như hạt đậu nành gắn ở trên mặt.
Không có chút phong thái công hầu nào cả.
Chỉ có điều, trên gương mặt của hắn ta là sự phức tạp mà Khương Vọng chưa bao giờ thấy qua.
Hắn lặng lẽ lắng nghe.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói.
“Trong hầu phủ tôn quý này, trong danh môn đỉnh cấp của Đại Tề này, mỗi một người đều có sự thống khổ của chính mình.”
“Phụ thân ta có nỗi thống khổ của chính mình, lý tưởng củ ông ta, thê nhi của ông ta, bằng hữu của ông ta, cấp dưới của ông ta, gia tộc của ông ta, lòng trung nghĩa của ông ta... Ông ta không thể lo hết cho tất cả, thành danh từ khi còn trẻ, nhưng lại giãy giụa cả đời cho đến chết.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy Trọng Huyền Thắng nói hai từ ‘phụ thân ta’.
“Huynh trưởng ta có nỗi thống khổ của huynh trưởng. hắn ta trời sinh tính tự ngã, không muốn bị gò bó. hắn ta hà khắc yêu cầu sự hoàn mỹ, không cho phép mình có khuyết điểm. hắn ta có mục tiêu kiên định và muốn tất cả những gì hắn ta muốn. hắn ta không sẵn sàng từ bỏ bất cứ điều gì, thật ra hắn ta ép mình cực kỳ chặt.”
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy Trọng Huyền Thắng dùng loại ngữ khí này để nói tới Trọng Huyền Tuân.
“Thúc phụ của ta có nỗi thống khổ của thúc phụ. Huynh trưởng kính yêu nhất của ông đã chết, ông lại không thể làm được gì. Ông ấy càng mạnh mẽ, thì lại càng cảm thấy mọi thứ trên đời này đều khó khăn. Dù ông có hung uy ngút trời thế nào đi nữa, cũng không thể đến Nguyên Hải gom góp người đó quay lại. Cho dù ông đã là Đương Thế Chân Nhân, Trọng Huyền Minh Đồ vẫn là một bài học thất bại từ quá khứ.”
“Tứ thúc của ta có nỗi thống khổ của tứ thúc. Tam ca của ông ta chết trận ở sa trường, là do nhị ca của ông ta liên lụy. Nhưng nhị ca của ông ta cũng chết vì bảo toàn gia tộc. Ông ta muốn oán hận, cũng không biết oán hận ai. Đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa thể chấp nhận mọi thứ, cho nên ở hải ngoại quanh năm. Sau khi phụ thân ta qua đời, không bao giờ đặt chân đến Lâm Truy một bước.”
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói:
“Tất nhiên ta cũng có nỗi thống khổ của chính mình. Sự thống khổ của ta, huynh phụng bồi ta lâu như vậy, huynh cũng đã biết rồi đấy.”
Hắn ta hít sâu một hơi, vẫn nhìn vào nơi xa xa mờ ảo:
“Ta biết trên đời này, ai sống cũng không dễ dàng, ai cũng đều có nỗi thống khổ của chính mình. Chỉ là hôm nay ta ngồi ở chỗ này, đột nhiên nghĩ tới, gia gia của ta... ông cũng rất thống khổ. Thậm chí ông ta còn thống khổ hơn tất cả những người khác, những gì ông trải qua hay mất đi, so với bất kỳ người nào đều nhiều hơn. Nhưng cả đời này ông chưa bao giờ thể hiện điều đó ra.”
“Bản thân bị phế bỏ trên chiến trường, ông đã phải cố gắng bồi dưỡng nhi tử thành tài. Thiên Tử sinh khoảng cách, ông lại khoác áo giáp lên trận. Nhi tử chết trận, nhưng ông chỉ cầm cờ xí giơ cao hơn. Gia thế suy sụp, ông cũng chỉ càng ưỡn thẳng thắt lưng hơn.”
“Cả đời ông chưa bao giờ hắn ta yếu đuối, ngoại trừ lần trước đó... ông nói với ta, ông sắp chết.”
“Nhưng khi đó, ta vẫn lựa chọn xoay người.”
“Khương Vọng à, ta không phải muốn nói, ta hối hận khi lựa chọn Thập Tứ. Ta chỉ đang tự hỏi, có phải ta có thể có... biện pháp càng tốt hơn không?”
“Từ phụ thân ta, cho đến ta. Mỗi người chúng ta đều có thể tự do phóng khoáng, đều có thể dày vò, cũng có thể diễn tả nỗi thống khổ của mình. Bởi vì lão nhân gia ông ta còn sống, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều có người đứng sau hỗ trợ.”
“Tu vi của ta đã đuổi kịp ông. Thúc phụ, tứ thúc, huynh trưởng, phụ thân của ta, tu vi của tất cả bọn họ đều ở trên ông. Nhưng toàn bộ Trọng Huyền gia, vẫn là do ông một tay che mưa che gió.”
"Bởi vì người quan tâm đến gia tộc nhiều nhất chính là ông. Vì vậy, ông vẫn cứ chịu đựng mọi thứ trong im lặng.”
Khương Vọng nhớ rằng, lúc ở đầu đường phía Đông, vị lão nhân mái tóc trắng xóa phi ngang trời, tức giận mắng mỏ Khương Mộng Hùng, cao giọng chất vấn Tề Thiên Tử. Cảnh tượng đó quả thực khó quên. Trọn đời cũng không thể quên được.
Thanh âm của Trọng Huyền Thắng rất thong thả:
“Ông vẫn luôn ngồi ở nơi này, nên chúng ta lại cảm thấy, việc ông ngồi ở đây là chuyện phải làm, là chuyện hết sức bình thường. Giống như cái ghé kia, giống như viện tử này, giống như ánh nắng này.”
“Cho đến khi ông đi.”
“Cho đến khi ông rời đi, những thứ bình thường thành thói quen kia, trở nên khác thường.”
“Huynh xem mây trên trời kia, có phải vẫn luôn thảnh thơi nhàn hạ như vậy không?”
Trọng Huyền Thắng nhắm mắt lại, tựa hồ có chút buồn ngủ, lẩm bẩm nói:
“Thì ra là không phải vậy.”
Khương Vọng lặng lẽ lắng nghe những lời này.
Hắn biết người thông minh như Trọng Huyền Thắng không cần bất kỳ lời khuyên nào, hắn ta chỉ cần một người đáng tin cậy, có thể bày tỏ hết cõi lòng.
Vội vã lao từ đất Hạ tới Bác Vọng Hầu phủ ở Lâm Truy, còn phải chăm sóc Chử Yêu trên đường, trên người quả thực phủ đầy phong trần. Nhưng ý nghĩa của việc hắn đến đây, không phải là Đại Tề Võ An Hầu, là cường giả Thần Lâm Cảnh, mà chỉ là, một người bằng hữu.
Là bằng hữu tốt nhất cả đời này của Trọng Huyền Thắng.
Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh Trọng Huyền Thắng.
Chỉ như vậy phụng bồi hắn ta ngồi suốt một buổi chiều, lại suốt cả đêm dài.
Tháng tám trời thu đã mát mẻ.
Khi lá vàng úa rơi, cũng là lúc khiến người ta biết tới tâm tình chia tay của thế gian.
Di mệnh trước khi chết của lão nhân, là mọi thứ trong tang lễ phải được làm một cách giản, vì vậy tang lễ không được tổ chức hoành tráng.
Không có mười dặm đồ tang, thậm chí cũng không có cả lưu thủy tịch.
Chỉ lập một tòa điện đường trong phủ Bác Vọng Hầu, linh cữu sẽ đặt ở đó ba ngày, cho mọi người tế bái. Ba ngày sau, Bác Vọng Hầu thế tôn sẽ đỡ linh cữu đưa về an táng ở Trọng Huyền tộc địa ở quận Thu Dương.
Sau đó sẽ là nghi lễ tập tước của Trọng Huyền Thắng.
Tang lễ này tuy là đơn giản, nhưng quy cách cũng không thấp.
Đầu tiên là Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương tự thân thủ tại ngoại viện, nghênh đón khách mời. Các vị đại nhân của Chính Sự Đường hay Binh Sự Đường, phàm là người trong triều, thì đều tới điện đường cúng tế. Những người không ở Tề địa, thì cũng phái người đưa vòng hoa tới.
Quân Thần Khương Mộng Hùng, tướng quốc Giang Nhữ Mặc, tiền tể tướng hắn đều đích thân tới.
Hơn nữa, thông qua triều nghị, Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ treo trước Tử Cực Điện đã được hạ xuống nửa cột buồm, Đại Tề đế quốc đã dùng quốc lễ để tiễn biệt quốc hầu.
Cuối cùng, vào ngày chính tế, Đại Tề Thiên Tử đã đích thân đến hiện trường, dâng một nén nhang cho lão hầu gia.
Trọng Huyền Vân Ba đã dùng cả cuộc đời để diễn giải lòng trung thành, sự dũng cảm và cam kết của mình.
Con đường ông ta muốn đi và bổn phận ông ta nên thực hiện đều đã được hoàn thành.
Giải quyết xong chuyện sau lưng, giành được thiên hạ chi danh.
Đối với nhân sinh của một đời người mà nói, như thế nào mới tính là không có tiếc nuối?
Khương Vọng còn trẻ, cũng không biết được câu trả lời.
Trong điện đường, Trọng Huyền Thắng mặc đồ tang, quỳ gối ngồi ở phía bên trái chủ vị.
Quan Quân Hầu Trọng Huyền Tuân, quỳ gối ở đối diện hắn ta.
Hai huynh đệ đều cung kính hành lễ đối với mỗi người tới tế điện, cảm tạ họ đã tới đưa tiễn tổ phụ.
Khó mà tưởng tượng được rằng Thập Tứ đã lo liệu toàn bộ tang lễ này. Ngay cả khi mọi thứ được giữ đơn giản, thì đó cũng là một thử thách quá lớn đối với một nữ tử từ trước đến nay mấy ngày cũng không nói một câu như nàng.
Những chuyện nghênh đón tiễn đưa như thế này, Minh Quang đại gia luôn nhận lấy làm, không cho phép bất kỳ ai đoạt lấy danh tiếng.
Nhưng lần này không còn cách nào khác.
Vốn tu vi của bản thân đã không ổn, tâm tư lại lơ đãng. Cũng không biết vì lý do gì lại phát sinh sự cố khi đang vận chuyển đạo nguyên, đến cả Nội Phủ cũng suýt nữa thì tan vỡ mất một tòa. May là lúc đó ông ta đang nghỉ ngơi trong phủ Quan Quân Hầu, Trọng Huyền Tuân mới kịp thời phát hiện, hỗ trợ trấn trụ.
Dù vậy, ông ta cũng phải nằm trên giường mấy ngày rồi.
Tối qua Khương Vọng nhìn thấy ông ta khi đang túc trực bên linh cữu, suýt nữa thì không nhận ra ông ta. Cả người tiều tụy đến mức không còn hình dáng, quỳ ở đó không nói lời nào, chỉ liên tục chảy nước mắt.
Sau đó, Trọng Huyền Tuân phải cưỡng ép đánh ngất ông ta, rồi đưa ông ta về nghỉ ngơi.
Khương Vọng giúp đỡ từ trong ra ngoài, nhưng kỳ thực cũng không cần hắn làm cái gì cả. Chỉ là giúp chào đón những vị khách đến cũng tế trong nội viện.
Về phần tứ thúc của Trọng Huyền Thắng là Trọng Huyền Minh Hà, ông ta không trở về Lâm Truy, chỉ tế bái từ xa ở đảo Vô Đông.
“Thanh Dương!”
Theo tiếng gọi thân mật, là Sóc Phương Bá thế tử Bảo Trọng Thanh, đang cùng một vị nữ tử đoan chính mỹ lệ bước vào nội viện.
Có vài người gọi như vậy vì thân thiết, nhưng cũng có vài người gọi như vậy lại chỉ khiến ngươi cảm thấy mỉa mai.
Bảo Trọng Thanh hiển nhiên là người sau.
Nhưng Khương Vọng cũng không biểu hiện gì, chỉ đưa tay dẫn đường:
“Mời vào bên trong tế bái.”
Lúc này, vẻ mặt của Bảo Trọng Thanh vô cùng nghiêm túc. Nhưng sự ung dung kiêu ngạo giữa hai cung lông mày vẫn có thể chứng tỏ rằng, trong khoảng thời gian này hắn ta sống rất thảnh thơi hạnh phúc. Người nữ tử đứng bên cạnh hắn ta, chắc hẳn là thê tử hắn ta mới kết hôn vài tháng trước, nữ nhi của quận thủ quận Thương Thuật - Miêu Ngọc Chi. Nàng ta cũng vô cùng tự nhiên và hào phóng thi lễ với Khương Vọng, miệng chào ‘Võ An Hầu’.
Nhiều môn sinh của Bảo thị và Tống Diêu đã triển khai hợp tác trên rất nhiều phương diện, cũng phát triển rất tốt về mọi mặt.
Bảo Trọng Thanh vỗ cánh tay Khương Vọng một cái nói:
“Nén bi thương.”
Rồi mang theo vẻ áy náy nói với Miêu Ngọc Chi:
“Nàng đang mang thai, đi vào không tiện, cứ ở bên ngoài đợi ta là được rồi.”
Miêu Ngọc Chi rất hiểu chuyện nói:
“Phu quân đi đi.”
Bảo Trọng Thanh lại mở miệng nhờ Khương Vọng chiếu cố nàng ta một chút, rồi một mình tiến vào điện đường.
Hai người này nhìn thì có vẻ rất ân ái, nhưng ân ái thì có liên quan gì đến người bên cạnh?
Thành thật mà nói, Khương Vọng không hiểu hắn ta tới đây để làm gì. Sóc Phương Bá đã đích thân tới đây bái tế, lại nói, tức phụ của ngươi mang thai, không tiện tham dự bái tế, vậy ngươi còn dẫn nàng ta tới đây làm gì?
Khương Vọng ra hiệu cho hạ nhân mang tới một cái ghế mềm, mời Miêu Ngọc Chi ngồi đợi.
Sau khi rất lễ phép cảm ơn, Miêu Ngọc Chi ngồi xuống chiếc ghế mềm. Chợt cười nói:
“Nhớ lúc đó Ôn cô nương có tổ chức hội thơ mấy lần, nói là Võ An Hầu sẽ đi. Ta cũng tới tham gia, nhưng lại không gặp được người đâu.”
“À.”
Khương Vọng phản ứng lại, tự giễu đáp:
“Ta có biết thơ phú gì đâu cơ chứ? Lần đầu tiên Ôn cô nương mời ta đi, ta cũng mặt dầy tới đó, từ đầu đến cuối như mộng du vậy. Mấy lần sau đó, cũng không thể không biết xấu hổ mà tham dự nữa.”
Miêu Ngọc Chi che miệng cười nói:
“Các nàng đều nói ngài tâm tư nhanh nhạy, rất hiểu thơ tình.”
Nhớ lại lần tham gia hội thơ lần đó, trừ ba câu ‘tốt’, ‘rất tốt’, ‘rất không tồi ra, thì hắn không nói câu nào khác cả.
Hóa ra thế cũng gọi là ‘tâm tư nhanh nhạy’.
“Bọn họ đều là những cô nương lương thiện, dù sao thì lời nói thật cũng dễ tổn thương người khác.”
Khương Vọng nói.
“Vậy nhiều cô nương lương thiện như vậy, không biết hầu gia có nhìn trúng ai chưa?”
Miêu Ngọc Chi cười hỏi.
Khương Vọng lắc đầu:
“Con đường tu hành dài dằng dặc, tạm thời chưa nghĩ tới.
“Cũng đúng, một nhân vật trí tại nơi cao như hầu gia thế này, sẽ không bị trói buộc với nhi nữ tư tình được.”
Miêu Ngọc Chi nói, lại đột ngột chuyển chủ đề:
“Lần trước ngài cũng không tới hôn lễ của ta và Trọng Thanh. Nên hôm nay ta mới có thể diện kiến anh hùng của Đại Tề ta.”
Khương Vọng giải thích:
“Lúc ấy còn có chuyện quan trọng khác... nhưng ta đã đưa lễ vật tới rồi.”
Miêu Ngọc Chi lại cười, nàng ta tựa hồ rất thích cười, cười lên đúng là vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là hai lúm đồng tiền, rất động lòng người. Chẳng trách Bảo Trọng Thanh đi đâu cũng đưa nàng ta theo.
Khương Vọng phụng bồi nói vài câu, liền tự giác đi nghênh đón những người khác.
Không lâu sau, Bảo Trọng Thanh tế bái xong, quay lại đón Miêu Ngọc Chi, lại cùng Khương Vọng nói qua nói lại khách sáo một lúc, lúc này mới từ giã. Phu thê hai người ân ân ái ái, tay trong tay ra về. Trai tài gái sắc, gia cảnh tương hỗ, quả thực là một đôi khiến người ta cảm thấy hâm mộ.
Thấy đôi phu thê này vừa rời khỏi, người được coi là nhà mẹ đẻ của Dịch Thập Tứ tới giúp đỡ Dịch Hoài Dân, liền bu lại:
“Thê tử hắn ta mang thai hài tử, tại sao lại cố ý tới nói chuyện vui vẻ gì với ngươi thế? Sao vậy, có công lao của ngươi à?”
Vị nhị công tử của Dịch Tinh Thần đại phu này, đúng là không biết lạ lẫm là gì.
Kể từ khi hắn ta bị một người bí ẩn được cho là tàn dư của Khô Vinh Viện buộc phải sao chép ‘A Hàm Kinh’, thái độ của hắn ta đối với Khương Vọng bỗng trở nên vô cùng thân thiết. Hắn ta thường nói với mọi người rằng hắn ta cũng là huynh trưởng của Thập Tứ, Khương Vọng cũng là huynh trưởng của Thập Tứ, bốn bỏ lên năm, hắn ta với Võ An Hầu chính là huynh đệ ruột thịt.
Lúc này, Dịch Hoài Vịnh tình cờ đi ngang qua, nghe vậy lập tức quở trách:
“Nói càn cái gì! Cái miệng rách này của ngươi, sớm muộn cũng bị người khác xé ra!”
Dịch Hoài Mẫn trợn trắng mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng vẫn đàng hoàng chắp tay:
“Nhất thời sơ ý, huynh trưởng dạy rất đúng. Ta sẽ không nói nữa.”
Đợi đến khi Dịch Hoài Vịnh với biểu tình nghiêm túc rời đi,
Hắn ta lại khịt mũi trước mặt Khương Vọng một cái:
“Nếu không phải hắn ta thích tố cáo bậy với phụ thân ta, ta há lại sợ Dịch lão đại hắn ta sao?”
Hắn ta hạ thấp thanh âm, dùng sức thuyết phục:
“Giúp huynh đệ xả tức thế nào, về sau ngươi cũng chùm bao bố trói Dịch lão địa lại, buộc hắn ta phải sai một bộ ‘Kim Cương Kinh’, thế nào?”
“Không không, thế không được, hắn ta không để ý việc chép kinh văn đâu, nói không chừng còn hăng hái nữa ấy, không thì ép hắn ta khiêu vũ đi, thế nào?”
Càng nói, hắn ta càng trở nên phấn khích:
“Cứ nhảy bài ‘Ô Dạ Đề’ mà Ôn Ngọc Thủy Tạ mới phát hành đi, đảm bảo thích hợp!”
“Gì mà trói hắn ta lại, gì mà Ôn Ngọc Thủy Tạ, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.”
Khương Vọng liếc nhìn người này một cái, liền chắp tay rời đi.
Khương mỗ ta, đừng nói là trong lòng có sơn xuyên chi hiểm, ngực có thành phủ chi thâm, thì cũng đã trải qua bao nhiêu trận chiến, thấy nhiều biết nhiều, sao có thể mắc lừa tên tiểu tử nhà ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận