Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 335: Lão tướng tóc trắng, đã từng nhìn qua bao nhiêu sinh tử !

Trong trận của Thu Sát Quân.
Trọng Huyền Trử Lương đứng trên tướng đài, từ xa nhìn vào một màn này.
Không nhịn được lộ ra ý cười, nói với tả hữu: "Nhìn hổ tử của Trọng Huyền gia ta kìa!"
Địch đã tới tận tướng đài của bổn trận, đây là một sự sỉ nhục lớn lao.
Có thể thấy, khắp chiến trường khổng lồ, vô số binh sĩ Dương quân liều mạng chạy trở về, để giết đám quân Tề đáng hận kia, đây đương nhiên là một quyết định cực kì sai lầm. Nếu Kỷ Thừa vẫn còn chỉ huy được chiến cuộc, nhất định sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng nó đã xảy ra.
Quân Tề đương nhiên không tha cho họ, đuổi theo vung tay chém xuống, chỉ trong khoảnh khắc, cả chiến trường hóa thành một trường giết chóc.
Một số Dương quân quay lại tử chiến, một phần khác tiếp tục chạy về hướng tướng đài.
Chiến cuộc hoàn toàn trở nên rối loạn, Dương quân phải tự mình chiến đấu. Có người thì tiếp tục cố thủ trận địa, củng cố phòng tuyến, có người thì giết tới đỏ cả mắt, mặc kệ mọi thứ, nhào lên xung phong, người thì chạy trở về bảo vệ trung quân, cũng có người bắt đầu chạy trốn...
Mất đi sự chỉ huy cao siêu của Kỷ Thừa, sự chênh lệch giữa Dương quân và Tề quân bị lộ ra hoàn toàn.
Không chỉ chênh lệch về thực lực, không chỉ về quân kỷ, mà còn chênh lệch về phương hướng, chênh lệch cực lớn!
Chiến cuộc đã không còn khả năng vãn hồi, đã đi dần về phía sụp đổ.
Tướng đài của Dương quân.
Kỷ Thừa bắn một mũi tên phá tan binh trận của địch, nhưng cũng không kiềm được thở hổn hển hai cái.
Toàn bộ chiến trường đã sụp đổ, chính là bắt nguồn từ sự tan vỡ thế và ý của chủ soái Dương quân. Ông gần như dùng sức một mình mình chống đỡ toàn bộ chiến cuộc, thế nên, khi cao ốc nghiêng đổ, ông chính là người đầu tiên bị nó đè bẹp!
Sự va chạm quá mạnh, đã khiến nội phủ của ông bị thương.
Cường giả Ngoại Lâu cảnh đứng đầu Dương quốc khi xưa, bây giờ đã già rồi.
Cả đời ông đã chinh chiến quá lâu, năm xưa từng có ám thương, đến khi già không ngừng phát tác.
Trong khi Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, Thập Tứ, đều không phải người yếu.
Ba người còn điều khiển quân lực của mấy ngàn người đánh tới, lại còn là Thu Sát Quân!
Có thể một mũi tên phá tan binh sát của họ, đã chứng tỏ bảo đao của Kỷ Thừa không già.
Nhưng mà...
Binh trận bị phá vỡ, lại tiếp tục tụ vào đánh tới, như muốn chứng minh với ông, vì sao nước Tề lại là cường quốc.
Không chỉ một hai thiếu niên thiên tài, không chỉ một hai tuyệt đại quân thần.
Đây là sức mạnh của cả một nước lớn, mạnh trong thiên hạ!
Trong khi người của Dương quốc đã điêu linh.
Cả nhà Kỷ thị ông đều hy sinh trên chiến trường, ngay cả nhi tức đã tái giá cũng mới vừa hy sinh ngay trước mắt ông.
Chỉ có một mình lão tướng là ông.
Mấy năm nay, sở dĩ ông vẫn cố gắng gượng không ngã, vượt qua hết tin dữ này đến tin dữ khác, chịu đựng hết đả kích này đến đả kích khác.
Là bởi vì ông biết, cả Dương quốc chỉ còn một mình ông.
Dương quốc cần ông, ông không thể chết được!
Lão tướng mắt hổ trợn tròn, lại giương cung, bắn một phát ba mũi tên!
Một mũi xuyên thủng kiếm quang sáng chói kia.
Khương Vọng đã dùng đến Diễm Lưu Tinh, nhưng vẫn bị bắn trúng eo, rách ra một rãnh máu.
Một mũi tên bắn về phía mập mạp hiên ngang, thân hình như ngọn núi.
Trọng Huyền Thắng đã dụng hết toàn lực, dựng một bức tường không gian cực mạnh chặn trước người, nhưng mũi tên kia vẫn xuyên phá tất cả, đâm vào bụng hắn. Tuy đã bị tầng tầng lớp lớp thịt béo ngăn cản, không thể xuyên thấu qua được, nhưng cũng đâm sâu vào trong thịt, chỉ còn thò mỗi lông đuôi tên ở ngoài, vẫn còn rung rinh!
Một mũi tên cuối cùng, là bắn về phía kiếm sĩ khôi đen giáp đen kiếm đen.
Thập Tứ dùng cả hai tay nắm kiếm, đưa ngang trước người.
Nhưng một mũi tên này, đã đụng vào kiếm to, chấn kiếm đập vào giáp đen của Thập Tứ.
Phanh!
Thập Tứ bị hất bay lùi mấy trượng, miệng phun máu tươi.
Ba mũi tên cùng bắn, mũi nào cũng trúng đích, lập công.
Nhưng, binh sĩ Thu Sát Quân đông nghìn nghịt, hết người này đến người kia, đã chen nhau vọt tới.
Trong nháy mắt, đã choán đầy tướng đài rộng lớn.
Kỷ Thừa tung người lên, kéo cung, nhưng không bắn người, mà bắn một mũi tên xuống đất!
Mũi tên bắn xuống tướng đài, không thấy cả lông đuôi, nó đã chìm sâu hẳn vào bên trong.
Lực trùng kích khổng lồ lấy vị trí tên rơi làm trung tâm nổ tung, toàn bộ binh sĩ Thu Sát Quân vừa xông lên tướng đài bị đẩy hết xuống khỏi tướng đài.
Số người bỏ mạng trên tướng đài, nhiều không đếm nổi.
Thu thu thu, thu thu thu!
Tướng đài mới được một mũi tên xử lý sạch sẽ, lại bị vô số diễm tước kêu ríu rít phủ kín.
Đây là diễm tước do Khương Vọng tạo ra!
Eo vẫn còn đang chảy máu, thân hình hắn đã lật trở về.
Phăng!
Kỷ Thừa kéo dây cung, phát ra âm thanh trầm nặng như địa long lật mình.
Cung này là chí bảo gia truyền của Thiên Hùng Kỷ thị gia, được ông truyền cho nhi tử, nhi tử truyền cho tôn tử, cuối cùng lại trở về tay ông.
Cung này tên là Khâu Sơn.
Thiện xạ thời xưa, thấy vạn vật như Khâu Sơn, mỗi phát tất trúng. Cho nên mới có tên này!
Dây cung Khâu Sơn vừa vang, diễm tước đếm không xuể đang kêu ríu rít trong nháy mắt tiêu tán.
Mà còn là từng con diễm tước bay đến trước mặt Kỷ Thừa rồi tiêu tán!
Trọng Huyền Thắng bị một mũi tên đâm vào bụng, hắn không rên một tiếng, tóm lấy đuôi tên còn đang rung, cứ thế rút mạnh ra, ném mũi tên mang theo máu thịt xuống đất.
Sau đó nhảy lên, nắm quyền giữa không trung, lực hút cực mạnh nhắm thẳng vào Kỷ Thừa, hút ông về phía nắm đấm của Trọng Huyền Thắng.
Kỷ Thừa mới vừa phá xong diễm tước, đã phải đối phó với quyền này.
Cơ thể Kỷ Thừa như không chống đỡ nổi, bị nhấc bay lên khỏi mặt đất, theo ‘lực hút’ bay về phía Trọng Huyền Thắng, nắm tay già cả gầy gò nhăn nheo đưa ra tiếp đón nắm tay trẻ trung khổng lồ của Trọng Huyền Thắng!
Có trọng lực thuật hỗ trợ, một quyền này của Trọng Huyền Thắng đâu chỉ nặng như thiên quân!
Nhưng hai quyền chỉ vừa thoáng đụng vào nhau, Trọng Huyền Thắng đã bị đánh ngã ngửa ra sau, thế quyền cũng tiêu tán.
Một quyền này của Kỷ Thừa không phải không đủ sức đánh bay Trọng Huyền Thắng, mà đã được Kỷ Thừa cố ý khống chế, chỉ đánh tan quyền của Trọng Huyền Thắng, chứ không đánh hắn văng đi, đương nhiên chính là để... Giết Trọng Huyền Thắng.
Trọng thuật của Trọng Huyền Thắng bị phá, thế quyền bị đánh tan.
Kỷ Thừa xoay ngược Khâu Sơn cung, định dùng dây cung cắt đầu Trọng Huyền Thắng!
Băng!
Âm thanh va chạm vang dội.
Thập Tứ đã đến.
Hắn bị một mũi tên đánh bay, vẫn còn hộc máu, nhưng không chút do dự tiếp tục quay lại, kịp thời chạy tới.
Thanh kiếm to đập mạnh và dây cung của Kỷ Thừa, phát ra âm thanh lanh lảnh như tiếng chuông vang.
Dây cung của Khâu Sơn cung bị ấn đến mức cong vòng.
Kỷ Thừa nắm lấy dây cung, búng dây một cái!
Cả Thập Tứ lẫn kiếm đều bị dây cung bắn bay.
Kỷ Thừa cầm Khâu Sơn cung, nắm lấy dây cung, tiếp tục cắt cổ họng Trọng Huyền Thắng.
Nhưng trong lòng Kỷ Thừa chợt thở dài.
Vì kiếm quang Lưu tinh cản nguyệt đã từ trên không đánh xuống.
Như ánh trăng sáng ngời chiếu lên người, không có chỗ nào để tránh.
Khương Vọng đã tới!
Kỷ Thừa thở dài, không phải vì tiếc cho mình, cũng không phải vì lại bị mất cơ hội giết Trọng Huyền Thắng, mà là vì những người này của quân Tề.
Trẻ tuổi, cường đại, và lại còn không sợ chết!
Họ chính là đại biểu cho tương lai, đại biểu cho hy vọng.
Còn Dương quốc thì sao?
Lão tướng tóc bạc chợt đau lòng.
Dây cung Khâu Sơn không cần người điều khiển tự búng, Kỷ Thừa lấy thân làm tên, bắn vụt lên, bỏ qua Trọng Huyền Thắng, ngửa đầu nhìn thẳng vào Khương Vọng, lại nắm tay thành nắm đấm.
Khương Vọng vẫn còn ở trên không, tâm niệm liền động, ngũ khí Phược Hổ!
Trong nháy mắt, ngũ khí kết thành một khối.
Kỷ Thừa đã đụng vào kiếm quang.
Trực diện đối mặt với Khương Vọng, ra quyền!
Nhưng một lực đẩy vô cùng mạnh đã xuất hiện ở trên cao, phía dưới là lực hút mãnh liệt.
Trọng Huyền Thắng ổn định thân hình, hai tay xòe ra.
"Xuống... cho ta!"
Thân hình đang hướng lên cao của Kỷ Thừa đột nhiên bị hạ xuống nửa thước!
Cùng lúc này, Thập Tứ lại một lần không sợ chết quay trở lại, hai tay nắm kiếm vạch một đường cong rất dài.
Kiếm thuật của hắn rất đơn giản, lần nào cũng là trực tiếp, tinh chuẩn mà trực diện sinh tử.
Hắn muốn chém ngang eo Kỷ Thừa!
Trên cao, Khương Vọng cũng quyết định rất nhanh, một kiếm Nhân Hải Mông Lung, nhắm thẳng vào thiên linh cái của Kỷ Thừa.
Trọng Huyền Thắng vận hết toàn lực, dùng trọng thuật trói chặt lấy Kỷ Thừa.
Ba mặt giáp công, tạo thành tuyệt sát.
Nhưng ánh mắt Kỷ Thừa rất bình tĩnh.
Những sợi tóc bạc cũng bình tĩnh bay trong gió, theo gió bay lên, theo gió hạ xuống.
Lão tướng tóc trắng, đã từng nhìn thấy bao nhiêu sinh tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận