Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 378: Thứ cho không tiễn xa được

“Tại hạ quá mập, cho nên đứng dậy rất là khó khăn.”
“Tay tại hạ ngắn, cho nên không thể với tới được!”
Nghe được câu trả lời của Trọng Huyền Thắng, Tô Xa lại tươi cười không chút biến hóa nào: "Trình hội chủ, còn không mau đưa qua cho Thắng công tử?”
Trình Thập Nhất cũng tu luyện công phu hàm dưỡng cực tốt, lúc này trên mặt nàng đã không còn một chút khó chịu nào.
Tiếp nhận trục ngọc từ trong tay Tô Xa, nàng phong tình chân thành đi tới trước mặt Trọng Huyền Thắng, thế nhưng cuối cùng vẫn ngượng ngùng tự xưng là tỷ tỷ.
Nàng hai tay nâng trục ngọc nói: "Thắng công tử, mời nhìn qua.”
Khánh Hi vẻ mặt hiền lành nhìn tất cả, cũng không nói lời nào, về phần trong lòng nghĩ cái gì thì cũng không ai biết được.
Lý Chính Thư thì xoay chén, giống như đang phân biệt rõ mùi rượu.
Trọng Huyền Minh Quang liên tục bị lạnh nhạt, gương mặt vốn được ôn dưỡng cực kỳ xuất sắc kia lúc này cũng đầy vẻ khó coi, thế nhưng lão chỉ có thể nắm chặt nắm đấm không nói.
"Quý hội quá khách khí." Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm nói.
Cuối cùng gã vẫn đưa tay tiếp nhận trục ngọc.
Vẻ mặt Trình Thập Nhất lúc này mới buông lỏng, liền thấy Trọng Huyền Thắng tiện tay đặt trục ngọc lên bàn rượu, tùy ý giống như đặt một chiếc đũa: "Hôm nay không nói công việc, ngày khác lại xem!”
“Ngày khác là ngày nào?” Tô Xa có chút ngượng ngùng: "Thời gian vốn rất gấp gáp.”
Lấy thân phận của đối phương, vốn không nên dây dưa như thế.
Nhưng đối với ông ta mà nói, mọi thứ trên thế gian này đều có giá, bao gồm cả "thân phận" cùng "mặt mũi" của mình , những thứ này đương nhiên rất đáng giá, nhưng so với toàn bộ Tụ Bảo Thương Hội mà nói, lại không đáng nhắc tới.
Khuôn mặt mập mạp của Trọng Huyền Thắng cực kỳ rạng rỡ: "Hôm nay chỉ uống rượu, ngày khác lại nói cho viện trưởng biết là ngày nào.”
Lời này giống như vòng vo tam quốc, có vẻ quá mức nhẹ nhàng, cũng mang theo một chút trêu tức. Cho nên phần qua loa cho có lệ kia đã không còn che giấu nữa.
Tô Xa vì thế cười cười: "Xem ra Thắng công tử vẫn không có ý định tha thứ cho Tụ Bảo Thương Hội chúng ta.”
“Tụ Bảo Thương Hội rốt cuộc có làm chuyện gì cần ta tha thứ sao?” Trọng Huyền Thắng kinh ngạc nói: "Ta thật sự không biết!"
“Đã như thế..." Tô Xa nở nụ cười tiêu sái: "Tại hạ rời đi vậy."
Ông ta đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, Trình Thập Nhất đương nhiên cũng đi theo phía sau.
"Giới thiệu cho Tô viện trưởng biết…" Trọng Huyền Thắng duỗi thẳng tay phải, chỉ về phía Khương Vọng đang ngồi ở bàn thứ hai: "Huynh đệ của ta, từ trước đến nay luôn nói chuyện tính toán.”
Thanh âm nhàn nhạt, không có bất cứ lực sát thương nào: "Hôm trước hắn cùng Trình hội chủ hẹn nhau, đợi sau khi mở nội phủ sẽ đi Tụ Bảo bồn tìm nàng, một bước tiếp tiền duyên. Các vị phải kinh doanh thật tốt, đừng để huynh đệ ta tìm không ra cửa.”
Tô Xa nghiêng đầu nhìn Khương Vọng thật sâu, lại quay đầu nói với Trọng Huyền Thắng: "Nhất định phải cố gắng, để cho hắn có thể tìm được.”
“Thứ cho không thể tiễn xa!” Trọng Huyền Thắng nói ra lời cuối cùng.
Từ đầu đến cuối, Khương Vọng cũng chỉ im lặng trầm tĩnh. Lời Trọng Huyền Thắng nói chính là thái độ của hắn.
Kỳ thật ngược lại, Trọng Huyền Thắng cũng là mượn danh nghĩa của hắn, biểu đạt thái độ của mình.
Tô Xa lần này đến biệt phủ Hà Sơn, giống như Trọng Huyền Thắng đi Tụ Bảo bồn lần trước, hành vi không có gì khác nhau.
Vươn mặt ra cho người ta đánh, không phải là chuyện dễ chịu gì.
Nhưng trong tất cả mọi chuyện, nếu có thể có một chút cơ hội, vậy cũng nên tận lực một phần, đạo lý này biết dễ làm khó. Có thể chịu đựng những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng được, sẽ tận hưởng những gì mà người bình thường không có.
Thế nhưng sự khác biệt cụ thể của hai người chính là, Trọng Huyền Thắng đi Tụ Bảo bồn, ngoại trừ ý đồ tận lực vãn hồi tổn thất ra, một tầng mục đích khác chính là yếu thế, làm Trọng Huyền Tuân chủ quan, từ đó mới bất ngờ đạp ra một cước khiến đối phương không kịp đề phòng.
Mà Tô Xa đến biệt phủ Hà Sơn, ngoại trừ ý đồ cắt thịt dừng tổn hại ra...
Trên đại kiệu hồi phủ, Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn ngồi cạnh nhau, Lý Chính Thư thì ở đối diện bọn họ.
Tô Xa đột nhiên tới cửa ngược lại làm cho những công tử thế gia này mất đi hứng thú đùa giỡn vào buổi tối, cũng biết Trọng Huyền Thắng tất có việc bận rộn, cho nên mỗi người về nhà riêng mình.
Lý Chính Thư đăm chiêu nói: "Tô Xa vội vàng đến biệt phủ Hà Sơn, không thèm để ý mặt mũi đến cửa xin lỗi, chính là vì kéo Trọng Huyền Thắng xuống nước. Để cho vài người ý thức được, chuyện Hứa Phóng có thể là do Trọng Huyền Thắng đầu mưu trả thù, khiến hắn không thể phủi bỏ sạch sẽ được.”
Hai người đều là vãn bối của y, y cũng xem Hứa Tượng Càn như là con cháu trong nhà, bởi vậy lời nói ra cực kỳ thẳng thắn.
Lý Long Xuyên nói: "Nhưng Trọng Huyền Thắng vẫn không tiếp nhận."
“Không tiếp nhận chính là vì biểu thị hắn không liên quan gì đến chuyện kia, không hề có ý trả thù Tụ Bảo Thương Hội, đương nhiên cũng không liên quan gì đến Hứa Phóng."
Hứa Tượng Càn vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách họ Tô kia luôn mồm nói xin lỗi, vậy mà tên Trọng Huyền mập kia vẫn đây đẩy là không có gì để xin lỗi!"
“Cho dù Trọng Huyền…ách…Thắng ứng phó chính xác." Lý Long Xuyên mạnh mẽ chỉnh lại xưng hô suýt nữa bị kéo lệch, tiếp tục nói: "Nếu Tô Xa đã tới cửa, không thèm để ý mặt mũi, hắn sao có thể tránh thoát vòng xoáy này được.”
“Cho nên ngươi cho rằng chỉ một thắng cảnh Phong Hà Tịnh Vãn, vì sao Trọng Huyền Thắng phải mời nhiều người như vậy đến ngắm?” Lý Chính Thư hỏi.
"Chỉ cần Tụ Bảo Thương Hội gặp xui xẻo, hắn bất kể như thế nào cũng rửa không sạch hoài nghi, dù cho thật sự không liên quan gì đến hắn thì cũng là như thế. Nhưng chỉ cần hoài nghi chỉ là hoài nghi, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn. Trọng Huyền gia dù sao cũng là Trọng Huyền gia, không phải là gia tộc không có nội tình gì.”
Trong lời nói cũng không có gì bất mãn vì mình trong lúc vô tình đã chống đỡ cho Trọng Huyền Thắng.
Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, Lý Long Xuyên đã âm thầm hiểu rõ, khẽ cười nói: "Hơn nữa còn có Trọng Huyền Minh Quang!”
Chỉ nhìn những nhân vật như Tô Xa đều khó có thể cho Trọng Huyền Minh Quang sắc mặt tốt, đã đủ thấy biểu hiện của người kia hôm nay ngu xuẩn cỡ nào.
Lão làm cha của Trọng Huyền Tuân, lại đến chủ trì yến hội hôm nay cho Trọng Huyền Thắng, tự cho là quấy nhiễu thằng cháu nhà mình giao du, trên thực tế lại làm cho hiệu quả đến cửa của Tô Xa giảm đi rất nhiều.
Bởi vì lão là cha ruột của Trọng Huyền Tuân, mà Trọng Huyền Tuân lại là đối tác làm ăn của Tụ Bảo Thương Hội. Nếu thật sự là Trọng Huyền Thắng đang làm thủ đoạn đùa bỡn, công kích thương hội kia, cha của Trọng Huyền Tuân sao có thể đến chủ trì yến tiệc cho Trọng Huyền Thắng được?
Tụ Bảo Thương Hội lần này tới cửa bồi tội, chẳng những không đủ ủy khuất, ngược lại làm cho người ta có chút choáng váng, cảm giác hùng hổ bức người.
Thật có thể nói là thành sự không đủ, bại sự có dư.
"Đúng là Trọng Huyền mập." Hứa Tượng Càn tấm tắc khen ngợi: "Cũng không biết một thân thịt mỡ của hắn lớn lên như thế nào, chẳng lẽ có thể phối hợp đầu óc suy tư?”
Mí mắt Lý Chính Thư giật giật, có đôi khi y cũng rất đau đầu vì bằng hữu của đệ tử mình, dù sao suy nghĩ quá mức trong sáng.
Y chỉ còn biết thở dài, cảnh cáo: "Nếu hắn đã tỏ vẻ tốt đẹp, các ngươi là thanh niên cũng dễ dàng ở chung. Cố gắng duy trì tình bạn. Người này không thể dễ dàng địch lại!”
Trọng Huyền Minh Quang mang vẻ mặt âm u rời đi, Trọng Huyền Thắng vẫn cười hì hì đưa đến cửa.
Khách khứa tan hết, chén đĩa lộn xộn.
Khương Vọng đứng một mình trong viện, nhìn bóng núi Hà Sơn dưới màn đêm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trọng Huyền Thắng đến bên cạnh hắn, đứng sóng vai cùng: "Tiếp theo sẽ rất bận rộn!”
Đả kích Tụ Bảo Thương Hội chỉ là bước đầu tiên, kết quả đã rất thành công, kế tiếp chính là đả kích toàn diện đối với thế lực của Trọng Huyền Tuân.
Tửu lâu, khách sạn, cửa hàng lương thực trong tay, các loại buôn bán đều cần vốn để duy trì.
Môn khách thủ hạ đều cần cung cấp nuôi dưỡng.
Nhân mạch kinh doanh đều cần quan hệ thật tốt.
Tất cả những thứ này đều đòi hỏi nguồn lực, một lượng lớn tài nguyên.
Loại gia tộc cấp bậc giống như Trọng Huyền gia này, lựa chọn người thừa kế tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn tu vi cá nhân, mà càng chú trọng có thể dẫn dắt gia tộc đi tới tương lai tốt đẹp hơn hay không.
Vậy cho nên sau khi đi ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, Trọng Huyền Tuân cho dù có mạnh hơn nữa, nếu chỉ còn lại một thân một mình thì cũng tuyệt đối không có khả năng cạnh tranh được với Trọng Huyền Thắng.
Phá hủy dễ dàng hơn so với kiến thiết, Trọng Huyền Thắng đã một búa đập nát thiết bản cứng rắn nhất, thời gian kế tiếp trong một năm này hẳn là đủ để phá hủy bảy tám phần cơ nghiệp Trọng Huyền Tuân khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến sau khi Tụ Bảo Thương Hội đầu vỡ máu chảy, Trọng Huyền Tuân lại không có ở đây, trong thủ hạ của y hẳn là không có ai còn có thể có được tự tin chống đỡ Trọng Huyền Thắng phản kích.
Trọng Huyền Tuân đương nhiên có thể quay trở lại.
Nhưng nói một câu không dễ nghe... cụ ông Trọng Huyền gia còn có thể vui ở dương thế được mấy năm? Ông ta còn có thể cho y bao nhiêu thời gian?
Khương Vọng cũng không hề ưa thích Phong Hà Tịnh Vãn chút nào, thậm chí bởi vậy cũng không hề chờ mong đối với sáu thắng cảnh còn lại của Lâm Truy.
“Bận rộn một chút là tốt rồi!” Hắn chỉ nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận