Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1320: Đã thành chuyện cũ (1)

Trong lúc chờ đợi, thời gian luôn trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Nhưng cũng may, cuối cùng đã tới.
Lúc này có hai người vác theo một chiếc rương sắt lớn màu đen, đến trước Chính Thanh Điện.
Hai người khuân vác tinh thần và khí lực đầy đủ, đạo nguyên dư thừa, đều là cao thủ Đằng Long cảnh. Gánh theo một cái rương lớn nhìn rất nặng, nhưng không thở gấp chút nào.
Nhìn khí chất kiên nghị của bọn họ, tuyệt đối không phải là người có xuất thân bình thường, quả đúng là thuộc hạ tinh nhuệ của Trọng Huyền Thắng …
Những người được “chọn” đến núi Phủ Trữ, tất nhiên là không đơn giản.
“Các ngươi từ căn cứ chính đến sao?”
Nét mặt của Trương Vệ Vũ hiện rất bình tĩnh.
Rất khó thông qua nét mặt để đoán được trong lòng y đang nghĩ gì.
Trọng Huyền Thắng cũng không nhìn y, chỉ nói với Độc Cô Tiểu: “Độc Cô đình trưởng, Trương đại nhân muốn nói chuyện bằng chứng cứ, ngươi đưa ra bằng chứng đi!”
Độc Cô Tiểu cất bước tiến về phía trước.
Trong mắt Trương Vệ Vũ, bước đi của nàng rất vững vàng.
Trên rương có một ổ khóa lớn, Độc Cô Tiểu nhận lấy một chiếc chìa khóa từ tay một người khuân vác, mở khóa ra.
Sau đó nâng nắp rương lên.
Từ bên trong chiếc rương sắt đen, kéo ra một người bị trói chặt tay chân.
Đây là một nam nhân có trang phục rất bình thường.
Trên người không thấy vết thương, nhưng ánh mắt hoảng hốt, nét mặt đờ đẫn, bị lôi từ trong rương ra, theo bản năng cúi đầu che giấu ánh mắt.
Độc Cô Tiểu mặc dù tu vi không cao, nhưng muốn kéo một người như vậy, cũng không tốn sức chút nào. Nàng nắm lấy cổ áo người đó, kéo đến trong Chính Thanh Điện.
Cách lôi kéo này, rất giống với tư thế Trương Vệ Vũ kéo Phạm Thanh Thanh đi lúc trước.
Đi như vậy, Độc Cô Tiểu có loại cảm giác chưa từng trải nghiệm qua, đó là cảm giác nắm vận mệnh của người khác trong tay.
Điều này khiến cho bước chân của nàng càng thêm ổn định.
Người này là ai?
Đây là câu hỏi mà những người ở đây rất muốn biết.
Phạm Thanh Thanh đang nằm cuộn tròn trên mặt đất cũng hơi mê mang.
Nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, tròng mắt chợt co rụt lại!
Lúc này Độc Cô Tiểu lên tiếng, nàng dùng giọng điệu khá lạnh lùng bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tòa Chính Thanh Điện này, cùng với tiểu viện mà lão gia ở, từ trước đến nay đều do một mình ta quét dọn. Mỗi lần quét dọn Chính Thanh Điện, Phạm tỷ …”
Dường như nàng nói nhầm một chút, nhanh chóng sửa lời: “Phạm Thanh Thanh cũng sẽ đi theo ta. Lúc đầu ta chỉ cho rằng nàng yêu thích nơi này, yêu thích tòa điện do chính nàng đôn đốc xây dựng nên. Bây giờ ta mới biết, hóa ra là có nguyên nhân cả. Nàng đang canh chừng ta, sợ ta phát hiện ra bí mật của nàng …”
Trọng Huyền Thắng im lặng nghe, mặt không biểu cảm. Trong viện, đại khái cũng chỉ có gã hiểu rõ, Độc Cô Tiểu không có nhiều tình cảm với Phạm Thanh Thanh, thậm chí chuyện Phạm Thanh Thanh làm lần này, cũng là do Độc Cô Tiểu phát hiện ra rồi nói cho gã biết. Một tiếng gọi nhầm này, giống như có cảm tình rất sâu đậm, chẳng qua chỉ là một loại tiểu xảo của nàng mà thôi.
Chẳng qua về loại tiểu xảo này, gã cũng không hề chán ghét.
Mặc dù gã xuất thân cao quý, nhưng cũng không phải vừa sinh ra là có được mọi thứ. Gã càng hiểu rõ, một người bình thường muốn tiến về phía trước, thì phải dùng một thứ gì đó để đổi lấy, hay phải từ bỏ một thứ gì đó.
Độc Cô Tiểu vẫn tiếp tục nói: “Một tháng trước, ta phát hiện người này. Mỗi lần đến Thanh Dương trấn, luôn làm một số chuyện theo đúng quy luật. Ta cảm thấy hắn có vấn đề, nhưng không biết mục đích của hắn là gì, cũng sợ rút dây động rừng. Cho đến khi lão gia xảy ra chuyện, ta mới nhớ đến chuyện này, nên nói cho Trọng Huyền công tử. Trọng Huyền công tử bắt hắn lại thẩm vấn, mới biết được, hắn là người chuyên giúp Điếu Hải Lâu thu thập tình báo.
Hắn không nhận ra Phạm Thanh Thanh mà Phạm Thanh Thanh cũng không nhận ra hắn, hai người chưa từng gặp mặt. Bọn họ chỉ ở một nơi cố định tiến hành trao đổi tin tình báo. Cũng chính là trong Chính Thanh Điện trên núi Phủ Trữ này.”
Phạm Thanh Thanh nhìn thật sâu vào mắt Độc Cô Tiểu.
Nàng vẫn cho rằng, đây chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần, ngu trung mà thôi.
Nhưng hiện tại nàng mới phát hiện, nàng chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Độc Cô Tiểu, người luôn tìm mọi cách thân mật với mình, đi theo mình làm tùy tùng này.
Nàng và Độc Cô Tiểu cơ hồ sớm chiều ở chung, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện chút khác thường nào của Độc Cô Tiểu.
Mấy ngày qua, nàng vẫn luôn khuyên Độc Cô Tiểu rời khỏi Tề quốc với mình. Độc Cô Tiểu kiên quyết cự tuyệt, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy đứa nhỏ này càng có thể tin được.
Nàng tự cho bản thân là một tiền bối từng trải phong phú, cùng lúc dạy Độc Cô Tiểu đạo thuật, cũng tiện phát chút lòng tốt, dạy cho nàng cách làm sao để đối phó với thế giới phức tạp này. Hôm nay, lại bị đối phương đá ngã trên mặt đất, dạy cho một bài học!
Độc Cô Tiểu vẫn luôn biết chuyện nàng chuyển tin tình báo về Điếu Hải Lâu, cũng diễn vai ngây thơ vô tội trước mặt nàng!
Mà Trọng Huyền Thắng, một kẻ mà thậm chí lúc này nàng cũng không dám nhìn thẳng…
Nàng rốt cuộc đã rõ, đối phương vì sao lại tranh cãi với nàng, thậm chí còn mong chờ bị nàng vu oan giá họa. Bởi vì trong tay gã có chứng cớ, lời vu oan giá họa của nàng ngược lại càng có thể chứng minh Khương Vọng trong sạch! Thậm chí, Trọng Huyền Thắng hoàn toàn có thể lợi dụng lời vu oan giá họa của nàng, cùng lúc đẩy luôn Trương Vệ Vũ xuống địa ngục.
Gã thông minh như thế, lại hung tàn như vậy!
“Cho nên …” Đến lúc này, Trương Vệ Vũ cũng đã nhìn ra rất nhiều thứ. Y nhìn Trọng Huyền Thắng: “Bình Đẳng quốc chỉ là tin tức giả, hay là thủ thuật che mắt, đây mới chính là bẫy rập của ngươi?”
“Cái gì bẫy rập chứ? Ta không hiểu.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu: “Ta cũng chỉ mới biết chuyện này, không ngờ ngươi cũng vừa hay biết được, càng không ngờ, ngươi lại hiểu lầm! Trương đại nhân, tại sao ngươi lại có thành kiến với Khương Vọng lớn như vậy?”
Gã biểu hiện vô cùng khó hiểu, hỏi: “Bởi vì ghen ghét sao? Hay vì lợi ích?”
“Ta không hề có bất kỳ thành kiến gì với Khương Vọng. Ta chỉ dựa vào chứng cứ để làm việc, dựa vào bằng chứng để phán đoán.” Trương Vệ Vũ mạnh mẽ để bản thân tỉnh táo trở lại, thật lòng nói: “Đôi khi cũng sẽ phạm sai lầm, là do năng lực ta chưa đủ, chứ không phải xuất phát từ thành kiến cá nhân. Thật ra bản thân ta vô cùng thưởng thức Khương Thanh Dương!”
Trọng Huyền Thắng tấm tắc luôn miệng: “Ngươi có biết vì sao ta chịu chơi với ngươi lâu như vậy không? Bởi vì ngươi cứ như khỉ diễn xiếc, vừa lúc đi ngang qua, ta thuận tiện cổ vũ một chút… Ngươi diễn cũng rất sắc sảo, vô cùng đáng yêu!”
Vừa nói, gã vừa giơ ngón cái lên.
Gã đương nhiên không hề thưởng thức màn biểu diễn của Trương Vệ Vũ, mà gã cũng chưa bao giờ xem xiếc khỉ.
Lời này mặc dù cay độc, nhưng thật ra gã vẫn đang che giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận