Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 581: Oán

Lúc còn sống không người hỏi thăm, sau khi chết không người liệm.
Sống cũng cô độc, chết cũng cô độc.
Tại phương thế giới này, chết không có chỗ chôn, là nguyền rủa oán độc nhất.
Nguyền rủa oán độc nhất cũng ý nghĩa... đã là lực lượng cường đại nhất liên quan đến chú thuật.
Doãn Quan phát động nguyền rủa, nhất thời oán niệm tràn lan.
Ác ý sinh ra trong lòng mỗi người.
Trong phạm vi hắc trụ phong tỏa, lực lượng nguyền rủa vô cùng vô tận đang điên cuồng trôi nổi. Còn kèm theo cả tiếng gió gào thét như thực chất.
Đây là tiếng biển gầm phát ra ở trong nhân tâm.
Nếu như người trong thương đội còn chưa đi, lúc này đã bị ăn mòn tất cả, mỗi người oán độc tự hủy mà chết, không một ai may mắn tránh khỏi.
Doãn Quan ôm nguyền rủa xông đến, mái tóc dài buông xuống tận dưới chân không gió mà tung bay, dường như muốn diệt tất cả trước mắt, khí thế như yêu như ma.
Loại lực lượng hắc ám này đè ép khiến người hít thở không thông.
Dù cho ngăn cách bởi hắc trụ nối liền khu vực này.
Chứng kiến uy thế của Doãn Quan hôm nay, Khương Vọng mới biết được, trước đây hắn thấy Doãn Quan xuất thủ vài lần cũng chỉ như vui đùa, căn bản chưa từng bày ra thực lực chân chính .
Đối mặt với Doãn Quan như vậy, cho dù hắn là nhân vật thiên tài nổi danh của Tề quốc, căn bản không chống đỡ nổi một hiệp.
Nhưng mà đáng sợ chính là...
Cho dù Doãn Quan như thế này, là Doãn Quan Ngoại Lâu đỉnh cấp nhất, ở trước mặt Nhạc Lãnh Thần Lâm cảnh, vẫn không nhìn thấy chút cơ hội!
Đối mặt với lực lượng chú thuật như phô thiên cái địa xông tới, Nhạc Lãnh chỉ phun ra một chữ: "Uy!"
Bầu trời phía sau hắn, mơ hồ xuất hiện một hư ảnh thần thú.
Trên trán có một sừng, vững chắc, uy nghiêm. Mắt nó trợn tròn, bộ lông rất dày.
Có thần thú gọi là hải trãi, có thể phân biệt thị phi đúng sai, có thể biết thiện ác trung gian, ăn kẻ gian tà, gọi là Pháp Thú.
Chính là thần thú duy nhất mà pháp gia tế tự!
Hư ảnh này vừa xuất hiện.
Mây đen trên đỉnh đầu tiêu tan, ấn đường tán đi hắc vụ.
Lực lượng chú thuật dây dưa trên người Nhạc Lãnh phút chốc cũng không còn chút nào.
Pháp thú uy nghiêm, chư tà tránh lui!
Một chữ giải ách.
Mà Nhạc Lãnh lại nói: "Võ!"
Pháp thú phía sau hí dài một tiếng, bốn vó đạp không, phát ra tiếng rì rầm như trượng gõ lên đại đường. Lướt qua người Nhạc Lãnh, nó lại cúi đầu đâm vào Doãn Quan.
Người này có tội, lấy sừng húc vào!
Thất khiếu của Doãn Quan bắt đầu tuôn trào khói đen, lục quang trong mắt càng đậm, lục quang trên quyền cũng càng nồng, lấy uy thế kinh người vọt tới, nhưng trong nháy mắt va chạm lại bị sừng pháp thú húc bay!
Lấy nhãn lực của Khương Vọng thấy được, trong nháy mắt đó Doãn Quan đã thử chí ít tám loại thủ đoạn né tránh, nhưng vẫn không thể tránh được cái húc này.
Sừng pháp thú vừa tiếp xúc, giống như bị luật pháp chế ước, xác lập quy củ, không thể tránh được.
Cái va chạm giống như thiên lý tuần hoàn, có thể trốn được mới là điều khó tin.
Doãn Quan bị pháp thú húc phải bay ngược giữa không trung, giống như bị kích ra hung tính, cũng hét lên một tiếng, mở ra mười ngón tay lục quang lượn lờ, cắm mạnh vào trong thân thể hư ảnh pháp thú, đoạn xé toang ra!
Thế bay ngược chưa ngừng lại, mà hư ảnh pháp thú đã tiêu tan.
Mà bụng của Doãn Quan bị sừng pháp thú đụng ra vết thương, máu chảy xối xả.
Khương Vọng ở ngoài hắc trụ cũng thấy, trong máu đó còn có vật như sương mù đen, từng sợi từng sợi đang di động.
Doãn Quan đưa tay ấn vào bụng, máu lập tức ngừng chảy.
Lục quang trong mắt hắn lại càng đậm.
Khương Vọng vẫn nhớ, khi đó ở ngoài thành Nhị Thập Thất thuộc Hạ Thành Hựu quốc, khi Doãn Quan quyết đấu với Trịnh Triều Dương thống soái Phụ Bi quân, trước khi lục quang phủ đầy mắt, Doãn Quan đã rời khỏi trạng thái mạnh nhất, chịu thua bỏ đi.
Mà giờ khắc này Doãn Quan không hề dừng lại...
Thậm chí sau khi hắn ngừng chảy máu, trước tiên liền lao tới Nhạc Lãnh.
Một lần lại một lần chủ động khởi xướng tiến công, giống như hắn mới là người chiếm ưu thế tuyệt đối!
Tĩnh Hải quận, tộc địa Cao thị.
Trên không, Bình Đẳng Vương đeo mặt nạ diêm la lớn tiếng quát: "Địa Ngục Vô Môn Diêm La giá lâm, các ngươi còn không đúng hạn nhận lấy cái chết!"
Nhạc Lãnh không ở đây, toàn bộ Tĩnh Hải quận đã không còn cường giả Thần Lâm nào có tên tuổi, lúc này hắn đã không còn cố kỵ, điên cuồng đến cực điểm.
Mấy ngày nay ăn bữa hôm lo bữa mai, khiến trong lòng hắn càng thêm ngang ngược, thật sự cần tắm máu mới có thể ổn định trở lại.
Mà Tống Đế Vương lại muốn đơn giản trực tiếp hơn nhiều, hắn thậm chí chưa bay lên, chỉ ở dưới đất bước tới trước, bất kể đối mặt cái gì, bất kể đối mặt là ai, chỉ một quyền.
Không ai chịu được một quyền của hắn, người dám ngăn hắn đều bị trực tiếp đập chết.
Chỉ một quyền, liền đập tan biển hiệu của Tĩnh Hải Cao thị.
Đó là đầu mối then chốt của toàn bộ đại trận Cao thị tộc địa.
Trong mật thất, đương nhiệm tộc trưởng của Tĩnh Hải Cao thị là Cao Hiển Xương đang quát lên: "Cầu viện! Nhanh cầu viện! Lập tức báo tin cho Tĩnh quý phi!"
Là tộc trưởng của Tĩnh Hải Cao thị hắn vô cùng rõ ràng, không lâu trong thành Lâm Truy đã xảy ra chuyện gì. Hắn rất lý giải, Địa Ngục Vô Môn là đám hung nhân thế nào.
Nhưng mà đội truy bắt của Tuần Kiểm phủ đô thành không phải đã bao vây chúng ở Ngô quận rồi sao?
Thần Bổ Nhạc Lãnh không phải đích thân tọa trấn ngoài Tĩnh Hải quận sao?
Hiện tại...
Đám Thanh Bài chết tiệt!
Cao Hiển Xương không thể giữ được bình tĩnh, bởi vì hắn cực kỳ rõ ràng, cả Tĩnh Hải quận không ai có thể cứu được họ.
Tĩnh Hải quận và Lâm Hải quận đều ở ven biển, nhưng lực lượng của Tề quốc đóng ở biên cảnh cũng không nằm ở hai quận này, mà ở trên quần đảo gần biển.
Ở Tĩnh Hải quận, Cao thị chính là lực lượng mạnh nhất.
Nhưng Cao thị chỉ mới quật khởi gần đây, nội tình không đủ, hiện tại không đủ lực lượng để chống lại hung nhân Địa Ngục Vô Môn. Cả Cao gia cường giả Ngoại Lâu có thể xuất thủ là Cao Thiếu Lăng lúc này còn đang ở Xích Vĩ quận đảm nhiệm trấn phủ sứ, không thể tới kịp được.
Cho dù hắn ở Tĩnh Hải quận, cũng chưa hẳn có thể là đối thủ của Tống Đế Vương, Bình Đẳng Vương. Tựa như bản thân Cao Hiển Xương hắn, cũng là tu vi Ngoại Lâu cảnh, nhưng trốn trong mật thất không dám ra ngoài.
Bởi vì hắn rõ ràng, đi ra ngoài chỉ là chịu chết mà thôi.
Chỉ có Tĩnh quý phi, mới là sinh cơ duy nhất.
Nhưng mà, Tĩnh quý phi có một chút quyền lực ở thâm cung, nhưng cũng hoàn toàn không thể điều động cao thủ đủ để đẩy lùi Địa Ngục Vô Môn. Chỉ có thể xin Tề đế giúp đỡ.
Nhưng... cho dù Tĩnh quý phi rất được sủng ái, cũng không phải muốn gặp Tề đế là có thể gặp được ngay.
Đợi đến khi nàng nhìn thấy Tề đế rồi, cầu được viện quân lại phải mất bao lâu?
Tĩnh Hải Cao thị có thể chống cự được thời gian dài như vậy sao?
Cao thị tộc trưởng trong lòng lạnh buốt.
Lâm Truy thành hùng vĩ, vô cùng phồn hoa, nhưng cũng có rất nhiều cấm địa, cấm bất kỳ ai tới gần.
Rất nhiều người cả đời không biết được sự tồn tại của những cấm địa này.
Tại một nơi cấm địa.
Từ phía bên kia con đường đá xanh, một lão nhân lưng còng đầu đội mũ da cũ nát, mặc áo khoác cũ đi tới.
Lão bước rất chậm, thậm chí có thể nói tập tễnh mà đi.
Tay lão xách một cái đèn lồng dán từ giấy trắng, như thể muốn rọi sáng con đường phía trước, nhưng lúc này đang là ban ngày, không khỏi khiến người khó hiểu.
Đang đi tới, lỗ tai lão giật giật, hình như phát hiện ra cái gì.
Thế là lão xoay người.
Da mặt lão nhăn nheo co dúm lại... đôi mắt mù trợn tròn!
Nếu Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng có ở đây liền có thể nhận ra ngay.
Chính là người canh phu già họ từng gặp ở di chỉ Khô Vinh viện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận