Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 111: Tiền trao cháo múc

Triệu Nhữ Thành ngủ một lèo đến chiều mới tỉnh, khó chịu vặn người, đang định ngủ tiếp, thì có cảm giác hình như mình quên chuyện gì đó.
Hình như tối qua có ngửi thấy mùi tanh tanh?
Hắn uốn người đứng dậy, mặc áo vào, vội vàng chạy ra ngoài.
Đi ngang qua sân, thấy Khương Vọng đang luyện kiếm, vừa đi nhanh vừa ném lại một câu: "Tam ca thay chăn nệm đi, mùi ghê chết người."
Khương Vọng chưa kịp trả lời, thì đã chẳng còn thấy bóng dáng.
"Ê!"
Khương Vọng gọi với theo nhưng không giữ chân người ta lại được, có chút nghĩ không ra: "Ta mới thay chăn nệm hồi đầu tuần mà?"
Hắn thu kiếm đi vào phòng ngủ, lật tới lật lui cái giường nửa ngày, không phát hiện được gì. Cuối cùng xốc hết chăn nệm lên, mới nhìn thấy trên vạt giường có một cục gỗ vụn.
"..."
"Cách hai tấm đệm giường, mà còn bị cục gỗ này làm cấn?"
"Hẳn đây chính là cái gọi là đại hộ nhân gia đi..."
...
Vân hạc của Lăng Tiêu Các không bay tới bay lui trên không trung như bồ câu đưa thư, thực ra nó luôn ở trong mây, hòa với biển mây thành một thể. Sức mạnh đạo thuật kẹp theo tin tức bay trong mây, đến khi tới gần mục tiêu, mới có một đám mây bị tạm thời "Kéo ra", hóa thành vân hạc bay xuống.
Trước lúc đó, dù có túm được đạo thuật, thì cũng khó giải ra được tin tức ở bên trong, chỉ nhận được một nhúm năng lượng dần tiêu tán.
Nên vân hạc truyền tin là một thủ đoạn truyền thư có tính an toàn rất cao.
Thời gian Diệp Thanh Vũ gửi thư thường là vào buổi tối, lúc trời vừa sẩm tối, chứ chưa tối hẳn.
Phong thư lần này tới hơi chậm, không biết là bị cái gì trì hoãn.
Vân hạc từ ngoài cửa sổ bay vào. Khương Vọng đưa tay ra đón, nhưng vân hạc lại lượn qua, bay tới chỗ Khương An An.
"Là thư của ta!" Khương An An cười vang, bỏ bài tập đang viết xuống, chụp vân tiên và một viên lưu ảnh thạch do vân hạc hóa thành vào bàn tay nhỏ.
“Ừ, là của ngươi." Khương Vọng cười cưng chiều, đi qua định cùng xem chung.
Khương An An bỗng nghiêng đầu bỏ chạy ra ngoài: "Không cho huynh nhìn!”
Khương An An trốn trong phòng ngủ một lúc rất lâu, mới trở lại thư phòng.
"Vân hạc đâu?"
"Ta viết thư hồi âm, bay trở về rồi!"
Khương Vọng đang xem đạo kinh xoay đầu lại: "Ca ca vẫn chưa viết mà?"
Khương An An đắc ý trợn mắt nhìn hắn: "Thư này là viết cho ta, không có liên quan gì tới huynh!"
Nhớ lại, lúc đó, nàng chỉ là hỏi thăm ké một câu, không ngờ đến giờ mới chưa được bao lâu, mà đã có vân hạc trả tin về, thành công thay thế vai trò viết thư của Khương Vọng.
Khương An An móc ra một con Vân hạc nhỏ xinh xinh, khoe khoang: "Thanh Vũ tỷ tỷ còn tặng cho ta một con vân hạc nhỏ nữa. Sau này ta nhớ nàng, có thể trực tiếp viết thư cho nàng!"
Vân hạc truyền tin không phải là vân thú đơn giản, nó có thể tìm ra người nhận thư, còn bảo đảm việc mang thư tới an toàn. Quả thực là một món kỳ vật tốt.
Đường đường Đỗ Dã Hổ Đỗ đại gia, khoác lác đến tận trời, cũng chỉ chỉ huy được một tên tiểu tốt hiền lành ngốc nghếch chạy qua chạy lại để truyền lời bằng miệng, loại kỳ vật như vân hạc này, hắn có thấy cũng chưa từng thấy, đừng nói chi là có.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng không có...
"Được!" Giọng Khương Vọng chua lè: "Nếu thư của ngươi có chữ ngươi không biết, hoặc không biết cách viết để hồi âm, thì đừng có tới tìm ta."
"Hừ." Khương An An kiêu ngạo chỉ chỉ mấy tờ tập viết chữ mẫu trên bàn: "Chữ trong mấy tờ này, ta đều biết hết!"
"Giỏi, giỏi." Khương Vọng uể oải trả lời qua loa cho có, rồi tiếp tục đọc đạo kinh.
"Ngày mai mua tờ mới cho mi. Mua hai mươi tờ luôn!" Hắn thầm hò hét trong lòng.
An An lại cầm bút nhỏ lên, đàng hoàng tiếp tục tập viết chữ.
Khương Vọng lật qua một trang, chợt nhớ tới lời nhắn lúc ban ngày của Đỗ Dã Hổ, bèn vờ như lơ đãng hỏi: "An An, ngươi có khi nào nhớ tới một người không? Một người không lớn hơn ca ca bao nhiêu, vừa mới đi được một thời gian đó?"
"Ai cơ?"
"Ờ, không ai hết."
An An muội tử nhất định rất nhớ ngươi? Hửm? Đỗ lão hổ?
...
Tam Phân Hương Khí Lầu.
Trong phòng Diệu Ngọc, người nắm quyền Phương gia Phương Trạch Hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế, khẽ ngửi mùi hương.
"Phương viên ngoại thấy thế nào?" Diệu Ngọc nhẹ nhàng hỏi.
Phương Trạch Hậu ngửi một hồi, bỏ chung trà xuống.
"Chẳng thế nào cả." Hắn cứ như đang đánh giá chung trà.
"Có điều kiện gì ngươi cứ nói." Diệu Ngọc không hề phiền lòng, vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
"Điều kiện gì cũng không được." Phương Trạch Hậu đứng dậy, khẽ phủi trường sam, "Việc ta không nên đụng vào, ta sẽ không đụng."
Bên ngoài đồn hắn si mê sắc đẹp, quỳ dưới gấu quần Diệu Ngọc. Đâu ai biết lúc hắn ở trong khuê phòng của Diệu Ngọc, lại là cái dáng vẻ không mặn không nhạt này!
"Có phải Phương viên ngoại đã quên mất, con đường mua bán này của Vân quốc, là từ đâu mà có rồi không?"
Phương Trạch Hậu khẽ dừng bước chân đang dợm rời đi, khẽ cười: "Con đường mua bán này, ta đồng ý là có sự hỗ trợ của Tam Phân Hương Khí Lầu của các ngươi. Nhưng kinh doanh là kinh doanh, ta cũng đã trả thù lao không thiếu một phân nào. Chúng ta là tiền trao cháo múc, không ai thiếu nợ ai. Đường đường Tam Phân Hương Khí Lầu, không đến nỗi lấy chuyện này gây khó dễ ta chứ?"
"Dĩ nhiên là không. Nếu Phương viên ngoại đã cố tình không muốn, vậy chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép."
"Đa tạ Diệu Ngọc cô nương thông cảm." Phương Trạch Hậu nói xong, thở dài: "Thật ra không phải ta không muốn giúp cô nương, nhưng tình hình Vân quốc hiện giờ rất căng thẳng, không ai dám dẫn người xuất cảnh. Dù người đó có là ai, thì nguy hiểm cũng quá lớn."
Diệu Ngọc cười quyến rũ: "Phương viên ngoại không cần phải nói nhiều, Diệu Ngọc hiểu cả."
"Diệu Ngọc cô nương thâm minh đại nghĩa, khí độ phi phàm. Vậy Phương mỗ cáo từ trước, lần khác lại tới quấy rầy."
Phương Trạch Hậu chắp tay, rời đi.
Nhìn cửa đóng vào, Diệu Ngọc bật cười.
"Nếu quả thật Tam Phân Hương Khí Lầu làm đổi chác với ngươi, đương nhiên là ngươi đã tiền trao cháo múc, không thiếu nợ nhau."
"Nhưng người giúp ngươi là Bạch Cốt Đạo, ngươi làm sao mà phủi tay sạch sẽ như vậy được! ".
Vọng Nguyệt Lầu, một căn mật thất nào đó.
Phương Hạc Linh chắp tay sau lưng hỏi: "Người đã sắp xếp xong rồi?"
Quản sự đứng bên dưới cúi đầu trả lời: "Sắp xếp thì đã sắp xếp xong. Nhưng mà thiếu gia, bây giờ..."
Phương Hạc Linh vẫy tay cắt ngang: "Làm theo lời ta dặn là được. Chuyện này ta làm chủ!"
Quản sự đã làm ở Phương gia mười mấy năm, đương nhiên biết sức nặng của Phương Hạc Linh trong lòng Phương Trạch Hậu.
Nhưng việc này quan trọng, nên vẫn không khỏi lộ vẻ khó xử: "Chúng ta mở được con đường buôn bán này không dễ dàng, một kẻ lai lịch không rõ, không ai biết có phạm vào chuyện gì hay không. Nếu bị Vân quốc bên kia tra được, việc làm ăn của chúng ta có khi sẽ chấm dứt."
Phương Bằng Cử chết, Phương gia sau này vốn dĩ đã không bằng hai nhà còn lại. Chưa kể trước đó, nuốt tâm nhân ma phá vỡ hộ từ đại trận, giết chết cường giả, người tâm phúc trụ cột của tộc, Phương gia hôm nay đã là lảo đảo muốn ngã. Thậm chí có thể nói, hơn phân nửa chính là dựa vào con đường mua bán nối với Vân quốc này chèo chống.
Cho nên Phương gia thật sự không thể mạo hiểm.
Nhưng người nắm quyền Phương gia hiện nay là Phương Trạch Hậu, chức danh tộc trưởng cũng chỉ chờ lão tộc trưởng mãi triền miên trên giường bệnh kia tắt thở mà thôi. Phương Hạc Linh là trưởng tử của Phương Trạch Hậu, chính là tộc trưởng tương lai đã được định sẵn, lại còn đang tu hành trong Thành Đạo Viện. Lời hắn ra lệnh, quản sự quả thực không dám cãi lời.
Và vì bị hối quá gấp, hắn thậm chí còn không có cơ hội đi báo cáo Phương Trạch Hậu.
"Đối với ngươi là lai lịch không rõ, nhưng bổn thiếu gia, lại biết rất rõ ràng. Ngươi cứ yên tâm, có vấn đề gì, ta chịu trách nhiệm."
Phương Hạc Linh dùng vài ba lời đuổi quản sự đi, sau đó rời khỏi ám thất.
Đi vào một căn phòng nhỏ, bên trong có tiếng ăn uống ồn ào.
Hắn đang mở tiệc mời các sư huynh đệ ở đây ăn uống, hắn không biết chuyện gì hết.
Hắn ỷ rằng nếu quả thật có chuyện xảy ra, thì cũng không tới trên người hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận