Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 151: Người giấy nguyền rủa

Nhảy qua tường hạ xuống, đạo nguyên vận chuyển, hoa lửa bắn ra, nữ nhân ngồi ở góc tường hết hồn quay lại.
Khương Vọng đột ngột xuất hiện, một bông hoa lửa rơi xuống trước mặt nàng ta.
Bởi vì ngay tích tắc hắn đã nhìn thấy trên người nữ nhân không có dao động của đạo nguyên, hơn nữa ánh mắt mờ mịt, không giống người đang tỉnh táo.
Lại nhìn người giấy đang bị đốt trước mặt nàng ta, nhận ra cảm giác tà dị chính là từ chỗ đó mà tới.
Khương Vọng cách không xuất chưởng dập tắt lửa trên người giấy.
Mắt của nữ nhân tỉnh táo trở lại, nhìn Khương Vọng đầu đội nón lá tay ấn cán kiếm, bất an nói: "Ngươi là ai? Đừng có tới gần, ta kêu lên đấy!"
Khương Vọng khẽ đẩy vành nón, để lộ gương mặt trẻ tuổi của mình, cau mày hỏi: "Ngươi là ai, ở chỗ này làm gì?"
"Ta ở..." nữ nhân này có một gương mặt dịu hiền làm người ta hài lòng, lúc này kinh hoàng luống cuống, càng thêm yếu ớt động lòng người.
Nàng ta xoay lại túm lấy người giấy, chắc là muốn giấu đi tội chứng.
Đồng thời cũng như chợt nhớ ra gì đó, lại cứng miệng lên: "Đây là nhà ta! Ngươi quản ta làm gì?"
Mắt nàng ta hoa lên một cái, thiếu niên trước mặt hình như có cử động gì đó, nhưng lại hình như không có.
Điểm khác biệt duy nhất là... tay hắn đang cầm người giấy đã bị cháy mất một góc.
"Trả lại cho ta!" Nàng ta kêu lên.
Khương Vọng lật tới lật lui người giấy nhìn nửa ngày, xác nhận nó đúng là có chút tà dị.
Nhưng làm hắn khó hiểu là, trên tờ giấy này, ở trước ngực chỉ viết có hai chữ "Nguyền rủa".
Ngoài hai chữ này, thì không còn chữ nào khác, cho dù chỉ là những từ nguyền rủa đơn giản như bị ngã, hay lọt hố gì đó đều không, khỏi nói tới những dị ngữ tương ứng phù hợp nghi thức.
Nguyền rủa nghe thì đơn giản, nhưng muốn có hiệu quả thật sự, thì cũng phải có phương hướng cụ thể, ví dụ như tổn thọ hay gì đó.
Tình hình này hoàn toàn không phù hợp với kiến thức Khương Vọng biết.
Hắn không nhịn được hỏi: "Ngươi nguyền rủa cái gì?"
Đại khái thấy được tốc độ của Khương Vọng, biết mình không có đường phản kháng, nữ nhân này không cam lòng trả lời: "Chính là nguyền rủa chứ gì!"
Khương Vọng nhận ra mình gặp phải một tiểu cô nương cái gì cũng không biết.
Có lẽ người giấy này đúng là có hiệu quả, nhưng nàng ta lại chẳng viết gì lên, làm như này mà thành công mới là có quỷ. Trừ phi nữ nhân trước mặt này là nữ nhi ruột của Tà Thần.
"Vậy ta đổi cách hỏi khác." Khương Vọng nói: "Sao ngươi phải dùng người giấy nguyền rủa này?"
Nữ nhân im lặng, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
"Biểu ca ta... biểu ca ta sẽ chết." Nàng ta thút thít: "Sẽ bị quái vật bên ngoài thành kia ăn thịt."
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy người Hựu quốc gọi con rùa khổng lồ kia là quái vật, vì đa phần họ đều kính nó như thần minh. Bởi vì nó là thánh thú hộ quốc của Hựu quốc.
Hắn chợt nhớ tới lời nam nhân Hứa Tượng Càn từng nói: "Ngươi xem, đám rùa con kia cẩn thận chưa kìa. Nếu bị đánh giá là hạng chót, sẽ bị bãi nhiệm ăn thịt!"
Bị bãi nhiệm ăn mất, lúc đầu hắn còn tưởng ‘ăn mất” này là một loại từ hình dung chỉ việc bị lấy đi quyền lực, nhưng bây giờ kết hợp với lời của nữ tử trước mặt này, hẳn là bị ăn mất theo nghĩa đen thật...
Chuyện này nếu là trước đây sẽ khiến Khương Vọng cảm thấy căm ghét, nhưng sau vụ Phong Lâm thành vực thất thủ, quan điểm của hắn đã thay đổi.
Nếu không phải những kẻ quyền cao chức trọng kia của Trang Đình không coi tính mạng dân chúng ra gì, Phong Lâm thành vực làm sao gặp phải tai nạn đó!
Các biện pháp của Hựu quốc mặc dù hơi nghiêm khắc chút, nhưng có lẽ ngược lại sẽ mang tới điều kỳ hiệu. Điểm xuất phát dù gì cũng là vì dân chúng bình thường.
"Làm quan không phải chỉ ngồi đó, không thể hộ cảnh an dân, chỉ biết tác uy tác phúc, đều đáng chết!" Khương Vọng nói.
"Ngươi nói bậy! Biểu ca ta là một quan tốt!"
"Là quan tốt sao lại bị đánh giá không hợp cách?"
"Cái này ... Ta..." Nữ tử nghẹn họng, chỉ rơi lệ lặp đi lặp lại: "Không phải, biểu ca ta rất tốt, hắn rất tốt. Hắn nói hắn không liên quan tới đánh giá, hắn bị hãm hại. Dù hắn làm gì, cuối cùng vẫn sẽ bị ăn."
"Ai hãm hại hắn?"
"Ta... Ta không biết."
Khương Vọng không muốn nghe nữ nhân tranh biện cho người trong lòng, hắn cũng không muốn xen vào, bèn chuyển câu hỏi: "Người giấy nguyền rủa này từ đâu ngươi có?"
Đi dò theo nguồn gốc của người giấy nguyền rủa, tóm lấy bọn tà giáo đồ ẩn núp, cũng là mục tiêu của hắn.
Tà giáo trong thiên hạ, muốn giết thì giết.
"Là của vú nuôi ta, từ sau khi Thanh ca chết, bà ấy càng ngày càng yếu, nên thỉnh thoảng ta đưa bà ấy về nhà mình ở mấy ngày, nhưng bà ấy đều không chịu ở lâu dài. Sau khi nghe chuyện của biểu ca, bà ấy nói cái này có thể giúp ta, chỉ cần ta nguyền rủa bọn họ, bọn họ sẽ bị báo ứng..."
Chắc bởi vì mới vừa thoát khỏi trạng thái bị ảnh hưởng của người giấy nguyền rủa, nên nàng này nghĩ gì nói đó, lời lẽ rất là chân thật.
"Thanh ca là ai?" Khương Vọng cắt ngang lời nàng ta.
"Là nhi tử của vú nuôi..."
"Vú nuôi của ngươi ở đâu?"
Nàng ta trả lời địa chỉ, rồi hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Hành thiện tích đức." Khương Vọng đáp.
Nàng kia ngẩn ra, rồi chợt nhìn Khương Vọng khẩn cầu: "Vậy ngươi giúp ta với! Mau cứu biểu ca ta ra có được không?"
"Ta không có hứng thú giúp ngươi. Ta cũng không giúp được ngươi." Khương Vọng từ chối thẳng thừng: "Tiêu diệt tà giáo đồ đầu độc ngươi là việc tốt duy nhất ta có thể làm cho ngươi."
Nữ nhân này ở một nơi như thế này, thân phận tất nhiên không đơn giản, không có khả năng không mời nổi tu sĩ. Nhưng bây giờ nàng ta bị người đầu độc, chỉ có thể len lén trốn ở đây đốt người giấy.
Đủ thấy sự phức tạp ở bên trong.
Người này Khương Vọng không quen, cũng không có khả năng quét ngang tất cả, nên đương nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay.
Hơn nữa, nếu người không làm tròn trách nhiệm bị con rùa ăn thịt là phương thức quản lý của Hựu quốc, thì hắn lại càng không có lý do can thiệp.
Nữ nhân kia tiếp tục cầu khẩn: "Hắn là người tốt, hắn thật sự là một người tốt! Ngươi hãy tin ta. Ngươi giúp ta đi!"
Nếu là Lăng Hà... Nhất định sẽ thử giúp.
Nghĩ đến Lăng Hà, lòng Khương Vọng nhói đau.
Hắn không trả lời nữa, ủi mũi chân móc một cục đá, hất lên.
Cục đá kia chợt tăng tốc, phát ra tiếng rít bén nhọn, tông thủng một lỗ lên một cái núi giả trong sân!
"Ai!"
"Tiếng gì thế?"
Trong sân có người bị kinh động, đại khái sẽ nhanh chóng chạy tới, coi chừng nữ nhân này, tránh để nàng ta tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn.
Khương Vọng nhún người, nhảy qua tường, đi về hướng bắc thành.
Vú nuôi của nữ nhân sống ở bắc thành, trong một khu nhà bình dân thấp nhỏ.
Nhà người này rất dễ tìm, vì gia cảnh rõ ràng khá hơn những nhà bên cạnh một chút.
Khương Vọng tay ấn kiếm, dùng mũi chân khẽ đẩy cửa ra.
Két.
Trời đang giữa trưa, nhưng trong nhà tối tăm khác thường.
Một lão bà tóc bạc trắng, đang làm gì đó trước gương trang điểm, nghe tiếng chậm rãi quay đầu lại.
Giọng khàn khàn: "Mộc Tình chết rồi?"
Mộc Tình?
Khương Vọng nghĩ đến nữ nhân ở trong cái viện sâu kia.
Tên thì thanh nhã, nhưng người thì hơi ngu xuẩn.
"Quả nhiên ngươi muốn hại nàng ta." Khương Vọng lạnh lùng.
"Hu hu hu... ha ha ha..."
Bà lão ban đầu bật khóc, sau đó, chuyển sang cười to.
Âm thanh chói tai, vô cùng khó nghe.
"Các ngươi... Đều đáng chết!"
Bà ta hung ác nói: "Ta nguyền rủa các ngươi, dùng máu thịt ta, da ta, sinh mạng ta, tất cả của ta, nguyền rủa các ngươi! Ta nguyện vào địa ngục núi đao, biển lửa. Chỉ cần các ngươi... cũng bị khổ giống ta!"
Khương Vọng dịch chân, còn chưa ra tay, đã lùi trở ra, lùi ra phòng ngoài, rồi lùi ra tận ngoài đường.
Bởi vì hắn cảm nhận được một luồng lực cực kì tà dị đột ngột bùng nổ.
Ngay trước mặt hắn, bà lão kia bị một ngọn lửa màu đen bao phủ, trong nháy mắt đốt thành tro bụi!
Ngay cả một cọng lông cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận