Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2794: Một ván cờ thiên hạ cuối cùng (1)

Năm 114 theo Đạo Lịch, Hồng Quân Diễm bị Kinh Thái tổ Đường Dự đánh nát Đạo thể. Sau khi trốn về nước giả xưng đắc đạo mà chết, thừa cơ ngủ đông, mở ra kế hoạch tranh bá tương lai.
Năm 119 Đạo lịch, Doanh Doãn Niên dùng "Hiện tại" của Tam Sinh Lan Nhân Hoa sáng tạo ra Ninh Đạo Nhữ, bố cục siêu thoát. Sau đó thoái vị vào năm kế tiếp.
Khoảnh khắc này, lịch sử hiện ra rõ ràng.
Sử sách đã được hiện thực chú giải.
Khương Vọng lại giống như nhìn thấy quyển vàng năm tháng đang được lật giở nhanh chóng bên dưới thanh đăng. Thời gian trường hà cuồn cuộn chảy, bên trong đó đều là anh hùng ca.
Đó chính là sức hút của lịch sử. Làm rõ chân tướng lịch sử, khắc ghi lịch sử chân thực, để hào quang lịch sử trải qua muôn đời vẫn rực rỡ, đây chính là đại đạo.
Lúc này khi đọc lại "Sử Đao Tạc Hải", chỉ cảm thấy mỗi chữ đều nặng trĩu, ý nghĩa sâu xa, tựa như nhìn thấy dao khắc năm tháng.
Hai vị cường giả có liên quan đến Tam Sinh Lan Nhân Hoa, Sài Dận và Doanh Doãn Niên đều là bậc hào kiệt lưu danh thiên cổ. Trận chiến giữa bọn họ được ghi chép trong sử sách của cả hai tộc Nhân - Yêu.
Là người duy nhất chứng kiến con đường siêu thoát của cả Sài Dận và Doanh Doãn Niên, cảm nhận của Khương Vọng lại càng thêm sâu sắc.
Cả hai đều nắm giữ nửa đoá "Hiện Tại hoa", cũng đều để "Hiện Tại hoa" thăng hoa đến cực hạn.
Sài Dận khi đó chỉ còn thiếu một chút nữa - chỉ cần nuốt vào đóa Tam Sinh Lan Nhân Hoa được Chu Lan Nhược dưỡng thành kia là có thể chân chính siêu thoát.
Thực lực của Doanh Doãn Niên và Sài Dận lúc đó hẳn là ngang tài ngang sức. Từ kết quả tranh đoạt Tam Sinh Lan Nhân Hoa của bọn họ cũng có thể thấy, hai bên đều cướp được một nửa đoá.
Bọn họ đều xem Tam Sinh Lan Nhân Hoa là tư lương trên con đường siêu thoát, nhưng cách làm cụ thể lại khác nhau.
Khương Vọng không thể nào bình phán cao thấp được.
Nhưng "Hiện tại" Tam Sinh Lan Nhân Hoa của Doanh Doãn Niên chỉ có tổng cộng sáu cánh, một cánh giữ lại Tạ Ai, một cánh tạo thành Ninh Đạo Nhữ, phần còn thiếu sẽ lấy gì để bù đắp?
Hay có thể nói là "Hiện tại" đã đủ?
Lúc này y nắm lấy bông hoa, thản nhiên nói cười, tựa như bản thân không phải là đang bước lên con đường siêu thoát, mà là đang thong dong dạo bước trong khu vườn nhà mình.
Trong tất cả những hình ảnh chứng kiến cảnh xung kích siêu thoát, tranh vẽ có liên quan đến Doanh Doãn Niên là bình tĩnh nhất. Giống như một buổi chiều bình thường, y nói bản thân muốn đi xa một chuyến, sau đó đẩy cửa bước ra. Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên như vậy.
Hồng Quân Diễm trầm mặc một lát, sau đó mở miệng:
"Trước khi ngươi bước vào siêu thoát, chẳng lẽ không có gì cần xử lý sao?"
Phó Hoan, Nguỵ Thanh Bằng, Mạnh Lệnh Tiêu, Quan Đạo Quyền đều im lặng nhìn lại.
Trước mặt một cường giả siêu thoát dễ như trở bàn tay, bá nghiệp của Tuyết quốc bỗng chốc trở nên vô cùng mỏng manh. Kế hoạch vĩ đại tranh bá tương lai dường như đã xa vời vợi.
Ban đầu người ta tò mò, Tần quốc đã nhắm vào Tuyết quốc, tại sao chỉ có Hứa Vọng và Vương Tây Húc đến? Chỉ riêng bọn họ dường như là không đủ.
Nhưng sau khi Doanh Doãn Niên xuất hiện, vấn đề sẽ trở thành Hứa Vọng và Vương Tây Húc đến để làm gì? Bọn họ hiện diện ở đây có vẻ là không cần thiết.
Ninh Đạo Nhữ mượn giả thành thật, những người khác có đến hay không cũng không có gì khác biệt?
Doanh Doãn Niên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đúng là còn có một việc."
Hồng Quân Diễm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào y, chuẩn bị giải phóng lực lượng của bản thân. Lão cũng muốn xem thử đỉnh phong của bản thân rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu so với người chạm đến siêu thoát.
Cái gọi là "Bạn cũ gặp mặt", đương nhiên chỉ là ôn hoà giả dối.
Năm đó bọn họ chính là đối thủ. Khi những vị quân chủ khai quốc kia lập quốc, ai mà không phải hùng tâm vạn trượng, muốn bình định tất cả, trở thành Thiên tử lục hợp? Doanh Doãn Niên hiện giờ nhã nhặn mềm dẻo như vậy, nhưng không nên quên, Tần quốc là do y tự tay dựng lên, phong cách lại lạnh lùng cứng rắn biết nhường nào.
Chỉ là những nhân vật năm xưa từng hào quang vạn trượng kia đều đã thất bại.
Hào kiệt đứng trước mặt hào kiệt, so ra luôn luôn kém một bậc.
Mà nhiều năm về sau, chỉ còn lại một mình Hồng Quân Diễm cùng với một người thoái vị đi theo con đường siêu thoát phải đối đầu tại đây.
Một trận chiến này...
"Trinh Hầu."
Doanh Doãn Niên nói:
"Lấy quốc thư ra đi."
‘Hả?’.
Hùng tâm tráng chí trong lòng Hồng Quân Diễm nhất thời ngừng lại. Đôi mắt bình tĩnh và uy nghiêm kia lần đầu tiên loé lên vẻ nghi vấn thuần túy.
‘Làm cái gì vậy? Mọi người đang đối mặt với nhau ở đây, trước khi tiến hành chém giết, còn phải gửi một bức quốc thư ư?’.
Hứa Vọng lấy ra một cuốn quốc thư màu đen, hai tay dâng lên:
"Kính dâng Thái tổ!"
Cuốn quốc thư này lưu động theo nhân duyên, xuất hiện ở trong tay Doanh Doãn Niên. Y dùng một tay nắm lấy, sau đó cũng đổi sang hai tay, dâng lên cho Hồng Quân Diễm:
"Kẻ thoái vị ta đây hôm nay thay mặt Đại Tần, ký kết hiệp ước Trường Thành với ngươi. Hai nước Tần Tuyết cùng xây dựng Trường Thành, cùng dẹp yên họa hoạn Tu La, ý ngươi như thế nào?"
‘Ý như thế nào?’.
Đối với Tuyết quốc mà nói, đây giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống!
Ngọt ngào đến mức khiến người ta hoàn toàn không thể tin nổi.
Phó Hoan đúng là có nói qua lời này, nói Tuyết quốc sẵn lòng giúp đỡ xây dựng Trường Thành - đó chính là mộng tưởng tốt đẹp nhất rồi. Không phải đại quốc thì không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này, Trường Thành là quốc khí quan trọng như vậy, Tần quốc sao có thể để Tuyết quốc chia sẻ trách nhiệm được chứ?
Nhưng quốc thư không thể giả, Doanh Doãn Niên dưới tình huống như vậy nói ra cũng không thể nào là lừa người.
Hồng Quân Diễm không nhận lấy quốc thư ngay lập tức, mà chỉ hỏi:
"Tại sao?"
Cả đời lão vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức bị người ta chế nhạo là một đời không ra được Tuyết Nguyên, chỉ có thể ký thác vào tương lai. Nhưng cẩn thận mới chính là căn cơ giúp lão vượt qua loạn thế quần hùng tranh bá, đến hôm nay vẫn có thể thử tranh hùng. Lão luôn luôn tin tưởng bản thân và Phó Hoan, hơn là tin tưởng bất kỳ người nào khác.
"Ta đã nói rồi, ta rất sẵn lòng thành toàn cho kế hoạch tranh bá tương lai của ngươi. Ta rất thưởng thức kế hoạch này, không phải người có trí tuệ và dũng khí lớn thì không thể vẽ nên đại kế như vậy."
Doanh Doãn Niên mỉm cười nói:
"Ngươi thành toàn cho ta, ta cũng thành toàn cho ngươi, chỉ vậy mà thôi."
"Cái gọi là thành toàn của ta chẳng qua là giẫm lên bố cục của ngươi, suy cho cùng vẫn là nỗ lực của chính ngươi. Còn sự thành toàn của ngươi lại là chia sẻ lợi ích một cách thiết thực, nhường lại quyền lực và trách nhiệm."
"Trong mắt ta, điều này cũng không có gì khác biệt."
Hồng Quân Diễm nhìn Doanh Doãn Niên một lúc lâu, cuối cùng cũng nhếch miệng:
"Doanh huynh, bây giờ ngươi khiến ta cảm thấy rất lạ lẫm. Không phải một bàn cờ thiên hạ, chúng ta đấu trí đấu dũng với nhau nữa rồi!"
Doanh Doãn Niên thản nhiên nói:
"Xưa kia ta là quân vương, hôm nay ta chỉ là Doanh Doãn Niên mà thôi."
Hồng Quân Diễm nói:
"Ta gánh vác trách nhiệm của hàng tỉ con dân Tuyết vực, nhưng không dám chỉ coi Doanh huynh là Doãn Niên."
Doanh Doãn Niên cười ha ha:
"Kỳ thực sự thán phục của ta mới là căn bản, những thứ khác đều là râu ria không đáng kể. Nhưng ngươi nhất định phải nói ra một chút đạo lý lớn như vậy."
Y lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Kế hoạch tranh bá tương lai của các ngươi, lựa chọn thời điểm khởi động càng là lúc thiên hạ đại loạn, các cường giả càng suy yếu thì sẽ càng thích hợp. Trước mắt chính là thời khắc tốt nhất, Yêu tộc Vũ Trinh mở ra thế giới Thần Tiêu, chư thiên vạn giới chém ngược hiện thế sắp diễn ra, nếu ngươi chờ đến khi chiến tranh kết thúc, các bên kiệt quệ rồi mới quay lại thì nhất định sẽ thắng lợi lớn. Nhưng các ngươi vẫn chọn quay lại trước khi chiến tranh Thần Tiêu bắt đầu, ta nghĩ các ngươi cũng muốn góp một phần sức lực cho Nhân tộc."
Hồng Quân Diễm đương nhiên nói:
"Muốn trở thành Thiên tử lục hợp, sao có thể chỉ lo những chuyện nhỏ nhặt được? Ta muốn làm vua của thiên hạ, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của thiên hạ! Hơn nữa nếu thua trong chiến tranh Thần Tiêu rồi, ta còn tranh bá cái gì nữa? Quay trở lại cũng chỉ là dẫn theo nhiều người chạy trốn, chi bằng đừng tỉnh lại nữa."
Doanh Doãn Niên đưa quốc thư của Đại Tần ra:
"Đây chính là lý do ta kí kết hiệp ước với ngươi. Tương lai sẽ tranh đấu như thế nào đó là chuyện của tương lai. Việc quan trọng nhất lúc này là hai nước chung tay, xây dựng Trường Thành Ngu Uyên, ngăn chặn họa hoạn Tu La vĩnh viễn. Suy cho cùng vẫn là vì chuẩn bị cho chiến tranh Thần Tiêu."
Hồng Quân Diễm lúc này mới nhận lấy quốc thư, nghiêm túc xem xét.
Về những việc liên quan đến Trường Thành Ngu Uyên trong quốc thư đều rõ ràng minh bạch, không hề ẩn giấu ý viết sai sự thật nào.
Quyền lợi và trách nhiệm của hai nước Tần Tuyết đối với Trường Thành cũng đều công bằng bình đẳng.
Đương nhiên Trường Thành của Tần quốc dài hơn rất nhiều so với Trường Thành của Tuyết quốc... Nhưng đây cũng là điều đương nhiên. Quốc lực hai bên như vậy, không thể nào bắt Tần quốc nhường nhịn quá nhiều được.
Xem xong quốc thư, Hồng Quân Diễm thở dài một hơi:
"Tấm lòng của Doanh huynh, ta thực sự thấy mà hổ thẹn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận