Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1178: Chu Tước Hồng Liên

Trên đài diễn võ lẻ loi trơ trọi, hai vị thiên kiêu đứng đối mặt nhau.
Trung Sơn Vị Tôn nho nhã lễ độ, Yến Thiếu Phi mạnh mẽ tự tin.
Một người chắp tay ung dung, một người cầm kiếm trác tuyệt.
Lại nói, cho dù tại đài Quan Hà, nơi thiên kiêu tụ tập này, bọn họ cũng không tầm thường.
Chỉ là Đấu Chiến Thất Thức của Đấu Chiêu quá chói mắt, bạch y tung bay của Trọng Huyền Tuân quá phóng khoáng, mới đè danh tiếng của tất cả thiên kiêu xuống, làm cho bọn họ lộ ra hơi kém.
Thế nhưng khi đã tới thịnh hội tranh đấu của tất cả thiên kiêu trong thiên hạ, ai sẽ cam tâm chịu làm nền?
Cũng đã đi tới tứ cường, ai không muốn tranh quán quân?
Từ đầu, bọn họ tới đài Quan Hà này, mục tiêu là Thiên hạ đệ nhất!
Dù Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân chói mắt thế nào đi nữa, cũng không khiến bọn họ mất tự tin.
Dù tất cả người trong thiên hạ không kỳ vọng vào bọn họ, ít nhất thì bọn họ vẫn mãi kỳ vọng vào chính mình.
Không nói tới Trung Sơn Vị Tôn từ nhỏ đã phải học tập nghiêm khắc cỡ nào, có thể đi tới đây cần tiêu hao bao nhiêu công sức, dùng biết bao nhiêu tài nguyên.
Yến Thiếu Phi có thể dùng thân phận du hiệp đại biểu Ngụy quốc tới Hoàng Hà Hội, thậm chí lên tới tứ cường. Nỗ lực và cố gắng của gã, kém với ai chứ? Thiên phú của gã thua ai chứ?
Mỗi người đứng trên đài diễn võ, đều có lý do nhất định phải thắng lợi.
Cho nên bọn họ mới có thể trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, vào thời điểm này, gặp nhau tại nơi này.
Trung Sơn Vị Tôn nhìn về phía đối thủ của mình, đang định nói mấy câu xã giao như cố gắng thi đấu, thể hiện phong thái của cường quốc.
Bỗng nhiên một giọng hét lớn của Hoàng Xá Lợi truyền tới từ trên khán đài: "Đánh nhanh lên!"
Dù sao nơi này cũng không phải Thái Hư Huyễn Cảnh.
Cũng không ai biết y là Triệu Thiết Trụ.
Mà ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh, Trung Sơn Vị Tôn mang hình ảnh là người nho nhã lễ độ.
Cho nên y rất thấu tình đạt lý chắp tay với Yến Thiếu Phi: "Xin lỗi, chúng ta cũng không có ý làm nhục các hạ, chỉ là tính cách của nàng khá ngay thẳng mà thôi."
Thế nhưng giống như nháy mắt cho người mù nhìn vậy.
Yến Thiếu Phi Ngụy quốc chỉ nhìn y, trong đôi mắt sáng ngời kia, cũng không có cảm xúc dư thừa gì, cũng không nói lời nào.
Trung Sơn Vị Tôn ngẩn người, nhớ lại qua mấy vòng thi đấu chính thức, tên Yến Thiếu Phi này chưa từng nói câu nào cả.
Ồ, rõ ràng là một thiên kiêu, thế mà lại bị câm ...
Đáng tiếc!
Căn bệnh câm bẩm sinh này, hình như phải tới Thần Lâm Cảnh mới có thể chữa khỏi?
Nếu như có thể đổi cho Hoàng Xá Lợi thì tốt...
Đáng tiếc!
Trung Sơn Vị Tôn ở trên đài diễn võ còn đang quan tâm Hoàng Xá Lợi.
Trên khán đài, Kiêu Kỵ Đại đô đốc là Hạ Hầu Liệt cũng đang răn dạy Hoàng Xá Lợi: "Ngươi cổ động cho Vị Tôn cũng không phải chuyện xấu. Thế nhưng chúng ta phải có phong độ của đại quốc, trước mặt mọi người, ngươi lại dùng lời nói miệt thị nước khác, vậy không ổn. Về sau cần chú ý hơn."
Hoàng Xá Lợi chớp mắt.
Ta chỉ muốn xem soái ca đánh nhau sớm hơn mà thôi.
Trọng Huyền Tuân đấu với Đấu Chiêu, thật kích thích!
Một người Ngụy quốc chưa từng nổi danh, cùng với một Trung Sơn Vị Tôn nhìn đã phát chán rồi, có gì đáng xem chứ?
Tốc chiến tốc thắng là xong việc, sao còn kéo dài thời gian như vậy?
Ta nhắc bọn họ đánh nhanh lên, là có ý này!
Thế nhưng nàng biết lời này không tiện nói thẳng ra, đối với lời "răn dạy" của Kiêu Kỵ Đại đô đốc thì cũng chỉ nháy mắt, không nói thêm lời nào.
Trận chiến đấu này, Đại tướng quân của Ngụy quốc là Ngô Tuân cũng ở dưới đài.
Tại vòng thi đấu không hạn chế dưới ba mươi tuổi, thiên kiêu Ngụy quốc bọn họ không thể tiến vào vòng thi đấu chính thức, để Tống quốc vượt hơn một bậc.
Thế nhưng trận đấu Ngoại Lâu lại nổi bật, đánh vào tứ cường!
Ngày trước vị trí tứ cường này, phần lớn đều bị sáu nước bá chủ chiếm hết. Yến Thiếu Phi có thể chen vào trong, thậm chí hiện tại vẫn còn có thể xông tiếp, đã rất khó làm được.
Ngô Tuân là người một tay xây dựng cường quân cho Ngụy quốc, tự nhiên có một loại khí thế lẫm liệt.
Khi nghe được lời nói khinh thường của người Kinh quốc như vậy, chiến đấu còn chưa bắt đầu mà đã nói 'đánh nhanh lên', đương nhiên gã cũng muốn cổ vũ thiên kiêu nước mình, mày rậm dựng lên, quát lên như trống trận: "Yến Thiếu Phi, hãy để người trong thiên hạ mở rộng tầm mắt đi! Bản tướng quân sẽ chờ mở tiệc ăn mừng cho ngươi!"
Hạ Hầu Liệt bên kia vẫn còn đang răn dạy Hoàng Xá Lợi, nói cái gì mà chúng ta là nước bá chủ, nên làm gương cho thiên hạ, không thể mất đi phong độ...
Bỗng nhiên nghe lời này của Ngô Tuân, y cũng đứng phắt dậy, chỉ tay về phía đài diễn võ, nói: "Vị Tôn! Xử lý tên kia!"
Dư Tỷ đang định tuyên bố trận đấu bắt đầu, liếc nhìn qua Ngô Tuân, lại nhìn về phía Hạ Hầu Liệt: "Hay là các ngươi lên đây chủ trì? Hoặc là các ngươi tự mình lên đấu đi?"
Ngô Tuân bình tĩnh ngồi xuống, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nếu thật sự đơn đấu, gã cũng không sợ Hạ Hầu Liệt. Thế nhưng tại đài Quan Hà này, nếu gã lên thật thì đúng là trò cười cho thiên hạ.
Hạ Hầu Liệt lại không như thế, khi thấy Ngô Tuân ngồi xuống thì còn trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó mới bệ vệ ngồi xuống, vẻ mặt vênh váo, cứ như là mình đã thắng một trận vậy.
Rất ngây thơ.
Khương Vọng nhạy bén nhận ra, pháp tướng đỉnh thiên lập địa của vị chí tôn Kinh quốc kia, cùng tồn tại với lục hợp trụ... Hình như long bào tinh mỹ thêu ngôi sao thất thải bỗng nhúc nhích một chút.
Là bị gió sông thổi qua ư...
Hoặc là, vị chí tôn này cũng cảm thấy mất mặt?
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Khương Vọng đàng hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào trận thi đấu không được quá coi trọng này.
Sau khi Dư Tỷ xử lý hai "kẻ quấy rối" xong, mới chính thức tuyên bố chiến đấu bắt đầu. Ánh sáng ngăn cách hai người cũng biến mất theo.
Mà âm thanh tuyên bố vừa vang lên.
Hai người trên đài đã lao vào nhau!
Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh, đâm về phía giữa võ đài.
Cũng không rõ là ai ra tay trước, cũng không rõ ai mạnh hơn.
Bởi vì khi hai nắm đấm cứng rắn va chạm.
Hai tia lửa bỗng nổ tung.
Trong nháy mắt đã bùng lên!
Lửa nóng hừng hực trải khắp đài diễn võ.
Cũng là đài diễn võ này có cấm chế cổ xưa, không gian rất rộng lớn.
Thế nhưng hiện tại, cả đài diễn võ đều bị lửa bao phủ, ngoài lửa ra, không còn gì khác!
Hầu như tất cả người xem không tập trung đều bị thu hút tới.
Cảnh tượng này, thực sự rất hoa lệ.
Hai nắm đấm dừng lại tại trung tâm, biển lửa cũng dùng nơi này chia ra làm hai.
Biển lửa sau lưng Trung Sơn Vị Tôn là loại lửa đồ mang theo một chút màu vàng kim, bùng cháy rực rỡ, thiêu trời đốt đất.
Biển lửa sau lưng Yến Thiếu Phi là loại lửa mang theo chút màu đỏ đậm của máu, giương nanh múa vuốt, gặm nuốt lòng người.
Biển lửa chia làm hai màu, giao thoa cắn xé nhau, lại phân biệt rõ ràng.
Trong ngọn lửa nóng cháy hừng hực, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Mỗi người đều cảm thấy kinh ngạc, cũng đều có chút... Mừng rỡ!
Đây là sự mừng rỡ khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Trước khi trận đấu này bắt đầu, dù Trung Sơn Vị Tôn hay là Yến Thiếu Phi, đều chưa từng biểu hiện ra thần thông hệ Hỏa của mình.
Thế nhưng lúc này, lại ăn ý lựa chọn thể hiện.
Trong va chạm, bọn họ cảm nhận được sự không cam lòng... ẩn giấu sâu trong trái tim của nhau.
Ai đến đài Quan Hà, là chịu nhìn sự sáng chói của người khác chứ! Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn bắt đầu một cách hoa lệ như vậy.
Bọn họ muốn lộ ra phong thái, sáng chói toàn thiên hạ.
Mạc đạo tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân?
Dịch nghĩa là, Chớ nói trên đường không tri kỷ, thiên hạ ai mà chẳng biết người.
Ầm ầm!
Trong cơ thể hai người cùng lúc phát ra tiếng sấm trầm đục.
Đó là Thông Thiên Cung đang phát ra lực lượng, là do Nội phủ đang phồng lên một cách kịch liệt...
Trong biển lửa sau lưng Trung Sơn Vị Tôn, một con Chu Tước màu lửa đỏ vỗ cánh bay lên, tiếng kêu vang chín tầng trời.
Mà trong biển lửa sau lưng Yến Thiếu Phi, một đóa hoa sen màu đỏ thẫm bay ra ngoài!
Nắm đấm đối nắm đấm.
Thần thông đối thần thông.
Nam Minh Ly Hỏa đối chiến Hồng Liên Nghiệp Hỏa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận