Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1628: Hoành áp đương thế, chắp tay đuổi địch (2)

Thân như cầu vồng, kiếm là phần cuối của cầu vồng, cứ trực tiếp như vậy một kiếm đối chọi…
Một kiếm nghiêng núi mà đến.
Cầu vồng treo trên trời cao.
Phảng phất như cảnh tượng trên đài Quan Hà lại tái hiện, lại nhìn thấy thiên phủ!
Phốc phốc.
Thống khổ kịch liệt trôi qua lại đến hoảng hốt trong sát na, nắm đấm Thái Dần đã bị đâm thủng!
Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình, không ngăn được ánh sáng của thiên phủ ngũ thần thông.
Thậm chí mũi kiếm còn đang tiến lên, Khương Vọng còn đang tiến lên.
Tay trái của hắn lần nữa nhảy lên, như ở trong tuyệt cảnh, chống lại vận mệnh, thần thông Phụ Quẫn tái hiện!
Lại lần nữa chế tạo hoàn cảnh đơn độc áp chế Khương Vọng.
Tay phải lại trực tiếp từ trên mũi kiếm rút nắm đấm của mình ra, hầu như có thể nghe được âm thanh lưỡi kiếm và xương ngón tay ma sát với nhau khiến người ghê rợn.
Thống khổ này dường như không liên quan gì tới hắn.
Hắn chỉ tuân theo quyết định của mình, cứ như vậy mang theo bàn tay phải đẫm máu, quay người bay nhanh.
Đã đoạt tuyệt ý niệm cận thân chém giết.
Chiến đấu trong hoàn cảnh bị thần thông Phụ Quẫn ảnh hưởng, hầu như là chịu chiến lực toàn diện suy yếu.
Trong miệng nói Thái Dần là bọn chuột nhắt nhát gan, trong chiến đấu chân chính Khương Vọng cũng không dám khinh thường hắn, nhất là không dám khinh thường đối thủ trong hoàn cảnh như vậy.
Cho nên rõ ràng đã bắt được ý đồ chiến đấu của Thái Dần, biết rõ một quyền này của hắn vẫn là lấy chặn làm chủ, cũng không phải một đòn quyết định để định sinh tử.
Hắn vẫn không tiếc hao tổn lực lượng, trực tiếp lấy lực lượng đỉnh phong của trạng thái Kiếm Tiên Nhân mà đối đầu.
Đánh chính là không kịp trở tay, muốn chính là đối phương chật vật chạy trốn.
Dưới ảnh hưởng của thần thông Phụ Quẫn, hoàn cảnh nguyên lực hỗn loạn vô cùng, một thân đạo thuật dựa vào nguyên lực khó mà thi triển.
May mà Khương Vọng đã bắt đầu quen thuộc loại trạng thái này, cũng không lập tức đối kháng hoàn cảnh, mà là từ xa đưa tay nhấn một cái, lúc này triệu hồi Ngũ Thức Địa Ngục, rơi xuống trước người Thái Dần.
Làm cho mắt không thấy, tai không nghe, mũi không ngửi, lưỡi không vị, thân không cảm giác!
Thái Dần đã sớm toàn lực đề phòng, Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình lượn quanh toàn thân, trong thời gian ngắn nhất đã phá tan Ngũ Thức Địa Ngục, tìm lại ngũ cảm.
Nhưng cũng tương tự, trong nháy mắt này đã mất đi khống chế đối với hoàn cảnh hỗn loạn.
Hoàn cảnh mất khống chế trong nháy mắt lan đến Họa Đấu Vương thú.
Tuy đây cũng không phải là mong muốn của Thái Dần, nhưng trên thực tế hắn cũng đã giúp Khương Vọng mấy hiệp, kéo chân Họa Đấu Vương thú mấy lần.
Đáng tiếc lần này, Họa Đấu Vương Thú không chịu phụng bồi thêm.
Chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ, như cuồng lôi động thiên, không ngờ trấn áp hoàn cảnh hỗn loạn ngay tại chỗ, để nguyên lực lộn xộn hồi phục, trên bộ lông màu đen gợn sóng lưu động, đã triệt để trục xuất hiệu quả của thần thông Phụ Quẫn.
Họa Đấu Vương thú đã được tự do, Khương Vọng cũng được tự do.
Nhưng hắn lại không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào, ngược lại sinh ra một loại cảnh giác mãnh liệt. Họa Đấu vương thú dường như đã chán ghét loại trò chơi truy đuổi như vậy, tiếng hô lần này rõ ràng càng không kiên nhẫn, càng thêm bạo ngược.
Hy vọng Thái Dần có thể hiểu chuyện một chút, cho Họa Đấu vương thú một chút ký ức khó quên!
Khương Vọng đột nhiên gia tốc đi về phía trước, mới bay được mấy trượng, lại đột nhiên trầm người hạ xuống. Chuyển ngoặt đột ngột như vậy, Họa Đấu vương thú với bộ lông đen bóng loáng liền vồ hụt!
Hàm răng nhọn của Họa Đấu vương thú tạm thời kéo dài khoảng cách, nhưng loại cảm giác lạnh lẽo này, phảng phất vẫn còn run run ở trên tóc gáy.
Người vừa rơi xuống, lại ở giữa không trung đổi hướng, đột nhiên bay lên, lao thẳng tới Thái Dần.
Thật vất vả gặp được người, còn là kẻ địch, Khương tước gia sao có thể bỏ qua?
Hắn liền bám sát Thái Dần không buông tha, mang theo Họa Đấu vương thú chợt lên chợt xuống, đuổi sát theo đuôi.
Như một con chim xanh bay lượn ở Sơn Hải Cảnh. Đối với vận dụng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân có thể nói là diệu đến đỉnh điểm.
Năm đó coi như là Cửu Đại Tiên Cung còn toàn thịnh cũng không có đệ tử nào có thể xa xỉ chiếm dụng một tòa Thanh Vân đình, chiếm cứ Thiện Phúc Thanh Vân dùng không hết.
Mây khói, phù sơn, đá ngầm, biển xanh …
Sơn Hải Cảnh xinh đẹp là không thể nghi ngờ.
Đột nhiên xông vào nơi đây và phá vỡ sự yên tĩnh này, chính là người đang liều mạng chạy trốn.
Trên bức hoạ sơn hải xinh đẹp, hắc triều cuồn cuộn, hai chấm đen nhỏ bay ở phía trước, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm, lại luôn hiểm hiểm thoát được.
Nếu có người lướt qua vùng hải vực này, liền có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Khương tước gia suất lĩnh đàn thú Họa Đấu quét ngang Sơn Hải Cảnh.
Đáng tiếc bản thân của màn truy đuổi này gian nan vả lại không có mặt mũi.
Thái Dần bay ở phía trước, Khương Vọng theo sát phía sau.
Hai người đều sử thủ đoạn, nghĩ trăm phương ngàn kế kéo chân đối phương, nhưng dù sao cũng không nguyện tiến vào vòng vây của đàn thú Họa Đấu, rất khó toàn lực giao chiến.
Chỉ có thể một đường bay nhanh như vậy.
Tuy từng có mấy vòng giao thủ, dù sao thời gian cũng không quá lâu.
Khương Vọng tai nghe lục lộ, mắt nhìn bát phương, bỗng nhiên liếc nhìn về phía Hạng Bắc đứng một mình trên mặt nước.
Thân hình tên này đặc biệt cao lớn uy vũ, trên thân bốc ra Thôn Tặc quỷ khí, cùng thanh Cái Thế kích hình dạng khoa trương đó, đặt ở nơi nào cũng rất đoạt ánh mắt người.
Đúng là có phong thái của một mãnh tướng.
Người thân đây chứ đâu!
Giao phong qua vài lần, đều rất hiểu rất rõ nội tình của nhau. Ta đuổi không kịp Thái Dần, còn không đuổi kịp ngươi sao?
“Chạy mau!”
Giọng nói của Thái Dần nổ vang trước một bước.
Lúc này cách Hạng Bắc còn có một khoảng.
Khương Vọng sốt ruột, tức giận nói: “Họ Hạng, có dám đánh với ta một trận!?”
Hắn la rất nhiệt huyết sôi trào, chiến ý ngút trời.
Nhưng Hạng Bắc lại không như hắn mong muốn, chạy cực kỳ quả quyết, cũng không quay đầu lại.
“Hạng lang quân quên mất lời hùng hồn ngày hôm trước rồi?”
“Cái dũng của nam nhi Hạng thị đâu, sao không thấy!”
Khương Vọng cao giọng hô liên tục, nghe qua đau lòng vô cùng: “Văng vẳng bên tai, nhân hà dĩ kham!”
Hạng Bắc đột nhiên xoay người, quỷ khí trên người bốc lên, lưỡi kích thanh quang lưu động, khóe mắt muốn nứt ra: “Họ Khương khinh người quá đáng, hôm nay tất sát ngươi!”
“Tính toán với người chết làm cái gì!” Thái Dần vừa lao về phía hắn, vừa nhịn không được tức giận mắng: “Nếu ngươi quay lại động thủ với hắn, ngươi chính là tên ngu xuẩn số một, uổng công đọc binh thư!”
Hạng Bắc hiển nhiên là bị mắng tỉnh ra, xa xa một kích đánh xuống, kích mang rít gào hơn mười dặm, viễn kích Khương Vọng, người lại quay người thoát đi.
Khương Vọng giận dữ nói: “Nhóc con Hạ quốc, chẳng lẽ chỉ có nói mồm sao? Ngươi có ngon thì đừng chạy!”
“Hôm nay ta lấy một địch hai, các ngươi có gan quay lại chiến hay không?”
Vừa mắng chửi, vừa xoay người một kiếm, chém bay đạo kích mang bổ tới.
Lại rất cơ trí chỉ chém ra một lỗ hổng nho nhỏ, người lướt qua từ trong đó.
Họa Đấu vương thú sau lưng hoặc là tránh né, hoặc là xuất lực đối kháng kích mang này, tóm lại mơ tưởng ngồi mát ăn bát vàng.
Mặc kệ Thái Dần và Hạng Bắc nghĩ như thế nào, chỉ cần có thể giao thủ, Khương Vọng có rất nhiều biện pháp để bọn họ giúp được mình. Hơn nữa theo những gì hiểu biết, việc bọn họ có thể "giúp được” sẽ càng ngày càng nhiều.
“Đừng chạy! Hai tên chuột nhắt nhát gan!”
“Ta nhường các ngươi một tay, thế nào?”
“Nhường hai tay cũng được!”
“Tề thiên kiêu hoành áp đương thế, chắp tay đuổi địch. Sở thiên kiêu chỉ là hạng người bình thường! Hạ thiên kiêu cũng chỉ có vậy!”
Đối với lời lải nhải không ngớt của Khương tước gia, Hạng Bắc chỉ đỏ mặt, cắn răng chạy trốn.
Thái Dần lại gần như đã quen thuộc, thậm chí lười trả lời.
Cứ thế một đuổi, một chạy.
Đột nhiên, thiên địa biến sắc!
Bầu trời lại chia làm hai màu, một nửa là đen, một nửa là trắng.
Đen đến mức thăm thẳm không ánh sáng, trắng đến mức tuyệt vọng vô lực.
Không, không chỉ là bầu trời.
Biển rộng dưới chân cũng như vậy, màu xanh đã rút đi.
Có một đường ranh giới vô hình, phân ra hai màu đen trắng.
Đen và trắng đem thế giới này, đem tất cả mọi thứ trên thế giới này, tất cả chia đều, thậm chí bao gồm bản thân màu sắc…Lấy phương thức lãnh khốc nhất, lỏa lồ trước mặt mọi người.
Đi về phía trước cũng vậy, đi về phía sau cũng vậy, đi sang trái sang phải, đều là như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận