Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1534: Nơi đây cũng là Trường Lạc (1)

"Ngươi vẫn luôn biết cách khích lệ người khác." Khương Vọng nhìn mặt ao sóng gợn lăn tăn, hỏi: "Bắc Nha đô úy tốt như vậy sao?"
"Nghĩ cái gì vậy?" Trọng Huyền Thắng giơ bàn tay lên, giọng điệu khoa trương: "Đây là vị trí thực quyền nhất mà ngươi có thể chạm đến trong giai đoạn hiện tại, cũng là cánh cửa đi tới trung tâm quyền lực chân chính của Tề quốc. Hôm nay nếu ngươi có thể trở thành Bắc Nha đô úy, ngày khác Thần Lâm, có thể trực tiếp tiến vào Cửu Tốt đảm nhiệm chính tướng, chúng ta đưa ngươi vào Thu Sát quân, bước tiếp theo chính là Binh Sự đường! Thậm chí chấp chưởng một trong tam bộ cũng không phải là không được, như vậy bước tiếp theo chính là Chính Sự đường! Ngươi lại ở chỗ này hỏi ta, Bắc Nha đô úy có tốt không?"
"Khương Vọng suy nghĩ một chút đi! Đây là quốc gia thiên hạ lục cường, bá chủ Đông Vực. Ngươi có thể dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên tầng cao nhất, cùng với những nhân vật tuyệt đỉnh kia chia sẻ quyền lực chí cao tại hiện thế... Một bước này bắt đầu từ Bắc Nha đô úy! Ngươi lại hỏi nó có quan trọng không, hỏi nó có được không?"
Nhìn Trọng Huyền Thắng nước bọt văng tung tóe, Khương Vọng lại trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó nói: "Ồ?"
Trọng Huyền Thắng trợn mắt nhìn: "Hôm nay ngươi học ngỗng kêu hả? Ồ liên tục vậy!"
Khương Vọng cười cười: "Xem ra thật là rất quan trọng."
Trọng Huyền Thắng vẻ mặt tiếc hận: "Ngươi biết là tốt rồi!"
"Ừm, biết rồi." Khương Vọng khoát tay: "Ta về trước tu luyện, nhớ giúp ta điều tra chuyện về Công Tôn Ngu."
"Nghĩ kỹ một chút, khống chế bản thân một chút!" Trọng Huyền Thắng ở sau lưng hô: "Tu vi đừng tăng lên quá nhanh, nếu như không cẩn thận Thần Lâm, có thể không làm đô úy Bắc Nha được!"
Bóng lưng Khương Vọng đã biến mất, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
....
....
Là thắng địa phong cảnh nổi tiếng của Lâm Truy, dưới chân núi Hà Sơn có không ít biệt phủ của quan to quý nhân.
Đương nhiên không chỉ Trọng Huyền Thắng biết chọn chỗ.
Dưỡng Tâm cung chủ Khương Vô Tà, ở chỗ này cũng có một biệt viện, thông thường chỉ trong khoảng thời gian "phong hà tịnh vãn" bắt đầu mới tới ở.
Thế nhân đều biết, Cửu hoàng tử điện hạ thích mỹ nhân, mỹ thực, mỹ tửu... Thực sắc đều hưởng, chưa bao giờ tự làm khổ bản thân.
Thân phận tôn quý, nhưng từ trước đến nay rất ít ở lại Dưỡng Tâm cung, điểm này khác biệt với mấy cung chủ khác.
Về phần Khương Vô Tà, tuy hắn là chủ nhân Dưỡng Tâm cung, nhưng Dưỡng Tâm cung dù sao cũng nằm trong phạm vi Tề hoàng cung, có chút quy củ không thể không tuân theo.
Đây là vấn đề sở tại.
So ra thì, Ôn Ngọc Thủy Tạ mới là nơi hắn thường ở.
Hầu như toàn bộ người Lâm Truy đều biết.
Khương Vọng lúc ấy ra biển cứu người đều trực tiếp đến Ôn Ngọc Thủy Tạ tìm hắn bàn điều kiện, bởi vậy có thể thấy được.
Chẳng qua Khương Vô Khí tang sự chưa lâu, người làm huynh trưởng như hắn còn đang ngâm mình trong Ôn Ngọc Thủy Tạ, hiển nhiên không hợp lúc.
Cho nên trong khoảng thời gian này hắn đã vào ở biệt viện dưới chân núi Hà Sơn.
Bố trí tinh xảo, phong cách cao nhã, tất nhiên không cần nhiều lời.
Tất cả biệt viện dưới Hà Sơn, tòa nhà này cũng là số một số hai.
Lúc này Khương Vô Tà đang nằm sấp trên một chiếc giường nhỏ, hai tròng mắt khép hờ, thản nhiên tự đắc. Mái tóc dài cố định bằng một cây trâm, trên người chỉ khoác một chiếc trường bào dệt rộng rãi. Hai thị nữ xinh đẹp quỳ gối ở hai bên giường, một người bóp vai, một người đấm chân.
Ngọc thủ du sơn, ôn hương hí mộng.
Hồn nhiên không biết hiện giờ là ngày hay đêm.
Chiếc giường đặt trên ban công rất có phong cách, nghiêng người là có thể nhìn thấy cảnh đẹp của Hà Sơn.
Bốn phía đương nhiên có màn che, buông xuống chính là không gian bí mật, dựng lên là thấy bầu trời bao la.
Ban công này đặc biệt rộng rãi, có chậu hoa, có lồng chim, còn có một cái vại nước lớn trồng thủy tiên, đã qua thời kỳ nở hoa nhưng vẫn còn rực rỡ.
Phía trước giường không xa có đặt một chiếc huyền cầm.
Cái giá chống đất trông như đôi chân của mỹ nhân. Màu gỗ bóng loáng, lại khảm ngọc thạch.
Phía sau huyền cầm lại là một mỹ nhân.
Vóc người nhỏ nhắn, khí chất phiêu nhiên xuất trần, mặt mày như tranh vẽ, đang đánh đàn độc tấu.
Mỹ nhân mỹ cảnh, diệu âm lọt vào tai. Gió núi thổi tới, cảm giác thích thú.
Chỉ có một người mặc hắc y đang nửa quỳ trên mặt đất, có vẻ không quá hài hoà với bức họa này.
Tay trái y chống đầu gối, tay phải duỗi ra, người kề sát mặt đất, biểu thị một loại thần phục. Trên mu bàn tay nổi gân xanh, lại cho thấy được sức mạnh.
"Ngươi nói là..." Hưởng thụ một lúc lâu, Khương Vô Tà mới chậm rãi mở miệng: "Thi thể Phùng Cố không có bất cứ vấn đề gì?"
Tiếng đàn tuyệt vời ngừng lại.
"Ta tự mình đi thăm dò, đúng là không có vấn đề gì." Hắc y nhân nửa quỳ trên mặt đất nói: "Bắc Nha cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi."
"Làm sao có thể... Ừm... hoàn toàn không có vấn đề gì sao?" Được thị nữ xinh đẹp phục vụ rất thoải mái, thanh âm của Khương Vô Tà đã trở nên phiêu hốt: "Không nên..."
"Đúng là không nên." Hắc y nhân nói: "Nhưng bây giờ lại động tay chân... đã chậm mất rồi."
"Không nên động tay chân." Khương Vô Tà khẽ cau mày: "Tại sao phải động tay động chân? Tại thời điểm này vẽ rắn thêm chân, mới gọi là ngu đến mức không có giới hạn. Chúng ta chỉ cần chân tướng... chân tướng, hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Hắc y nhân nói.
"Kỳ Tụng, ta hi vọng ngươi thật sự hiểu rõ." Khương Vô Tà nói.
Hắc y nhân tên là Kỳ Tụng cúi đầu xuống càng thấp hơn: "Thuộc hạ thật sự hiểu rõ."
"Như vậy..." Khương Vô Tà hỏi: "Là ai bảo ngươi tự mình đi Bắc Nha?"
"Thuộc hạ cho rằng... sẽ không bị phát hiện."
"Ngươi cho rằng?" Khương Vô Tà mở mắt, trong đôi mắt âm nhu kia có chút bất mãn không che giấu: "Ngươi cho rằng Bắc Nha là hậu viện nhà ngươi, ngươi cho rằng Khương Thanh Dương là một thất phu chỉ có chiến lực bề ngoài... Ngươi cho rằng ngươi đang cười nhạo bọn họ, ngươi không biết ngươi đang bị bọn họ cười nhạo!"
"Ngươi có biết không?" Khương Vô Tà hỏi: "Trịnh Thế đã điều tra ra ngươi, là cô ngăn cản hắn?"
"Cô chỉ có thể nói cho hắn biết, chuyện này là do cô thụ ý, cô có ý giám sát vụ án này... Đang là một người bàng quan tốt đẹp, hiện tại không thể không đi cứu hỏa. Kỳ Tụng, ngươi cho rằng cái gì?"
"Thuộc hạ biết sai." Kỳ Tụng nói.
Khương Vô Tà cũng không thèm liếc y một cái, xoay người đứng lên, chiếc áo ngủ mỏng manh, mơ hồ lộ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ của hắn.
Nhưng trên áo ngủ, gương mặt của hắn tinh xảo mà âm nhu.
Hai thị nữ đang đấm chân bóp vai lặng lẽ lui ra, một người ở phía sau hắn, một người ở bên phải hắn.
Dưỡng Tâm cung chủ cứ như vậy ngồi nghiêng một bên giường, đối mặt với phong cảnh trên Hà Sơn.
Kỳ Tụng thì nửa quỳ ở đằng sau bên trái của hắn.
"Sai lầm ai cũng sẽ phạm phải, cho nên cô sẽ tha thứ cho ngươi một lần." Khương Vô Tà nói: "Nếu đã hạ màn, ngươi phụ trách tìm ra chân tướng đi, cũng trông chừng đám người Bắc Nha kia. Nói đến, cô quan tâm Thập nhất đệ cũng là điều nên làm."
"Vâng." Kỳ Tụng cung kính đáp.
"Thế nhưng cô không cần chân tướng, ngươi hiểu không?"
"Thuộc hạ hiểu rồi." Kỳ Tụng suy nghĩ giây lát rồi lại nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, sau khi tìm được chân tướng, nên giao cho ai?"
Xem ra y đã thật sự hiểu rõ.
Không sợ kẻ ngu xuẩn, chỉ sợ kẻ tự cho là thông minh.
Khương Vô Tà nhìn núi xa, thản nhiên nói: "Trịnh Thương Minh là một con chó trung thành, Lâm Hữu Tà tiền đồ có hạn. Cố gắng giúp Khương Thanh Dương thăng quan đi, dù sao hắn cũng đang được sủng ái, cũng chỉ có hắn mới có thể làm lớn chuyện này."
"Hiểu rồi." Kỳ Tụng trịnh trọng thi lễ, lúc này mới đứng dậy lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận