Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1070: Hạ cờ nghiêng núi

Vương Di Ngô đang dùng cách của mình để lên tiếng ủng hộ Trọng Huyền Tuân!
Y không rời khỏi được Tử Tù Doanh, không thể về Lâm Truy, nhưng y vẫn muốn người ở Lâm Truy biết trên đời này vẫn có một người tên là Vương Di Ngô.
Y muốn dùng chiến tích giết Ngoại Lâu Hoa Phương Vũ để thông báo cho toàn Lâm Truy biết, đệ nhất Nội Phủ Tề Quốc là ai, vẫn chưa biết đâu!
Càng muốn dùng cách này để báo một câu rằng, y muốn tạo thế cho Trọng Huyền Tuân.
Người có Thiên Phủ, chính là Thiên Hạ đệ nhất phủ.
Khương Vọng không đáng để được chú ý, Trọng Huyền Thắng lại càng không.
Trọng Huyền Thắng ngẩn ra, rồi nghiến răng cười: "Rất tốt a…!"
Còn Khương Vọng...
Hắn không kinh ngạc lắm với chiến tích của Vương Di Ngô. Trước giờ hắn chưa từng nghi ngờ thực lực và thiên phú của Vương Di Ngô, đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ cổ chí kim chính là một sự chứng minh tốt nhất.
Y đánh khắp trong quân không địch thủ, đó cũng là một chiến tích có thật, không phải sự thổi phồng.
Binh Chủ thần thông của y được tôn là "Vạn quân chi tướng, thiên hạ chi hung." Sau khi trải qua mài giũa trên chiến trường, nó sẽ tỏa ra hào quang đến mức nào, không một ai tưởng tượng nổi.
Không ai phủ nhận được tiềm năng trong tương lai của Vương Di Ngô.
Lần kế tiếp gặp nhau, thắng hay thua không ai biết được.
Đương nhiên, Khương Vọng rất tin vào bản thân mình. Dù Vương Di Ngô có mạnh bao nhiêu, nếu đã bị mình vượt qua một lần, thì sẽ… vượt qua lần nữa, vượt qua cả đời.
Chỉ có một việc làm hắn kinh ngạc, là bối cảnh tạo nên chiến tích của Vương Di Ngô - quân Xuân Tử xông vào Hạ quốc, chỉ trong một ngày đã phá cảnh một trăm dặm!
Từ khi thua trận năm đó, Hạ Quốc đã lui về Nam Vực, hiện giờ đâu còn giáp giới với Tề Quốc.
Giữa hai nước có một khu vực trung gian rất to, có mấy quốc gia nhỏ ngăn cách kia mà?
Sao lại có khả năng xảy ra chiến tích này? Sao quân Xuân Tử có thể đột ngột công vào Hạ quốc được? Sao Vương Di Ngô phá được phòng tuyến của Kiếm Phong Sơn, giết được thủ tướng Hạ quốc Hoa Phương Vũ?
"Ngươi đã sớm biết, sẽ có trận chiến này à?" Khương Vọng hỏi Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng nghe tin, còn có thể cười hỏi về tiệp báo, cho thấy hẳn trong lòng đã biết trước rồi.
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Sao ta biết trước được! Có điều, hạ một nước cờ như này… quả thật không nằm ngoài dự đoán. Đây đúng là một tác phẩm mà bệ hạ sẽ làm."
Hắn thở dài: "Khí phách của đương kim Thiên tử, đúng là vượt qua tứ hải!"
Nhân thân có tứ hải, chính là Tích Trụ Hải, Khu Kiền Hải, Tứ Khí Hải, Thu Bộ Hải, còn có tên Thông Thiên Hải, Ngũ Phủ Hải, Tàng Tinh Hải, Nguyên Thần Hải.
Người tu hành thường lấy thân thể để phản chiếu hiện thế.
Thế nhân cũng thường dùng từ "Tứ Hải" để dùng làm một cách gọi khác cho thiên hạ.
Khương Vọng còn đang suy nghĩ thế lực đứng phía sau màn liên tiếp tạo ra hai sự kiện lớn "Thôi Trữ đâm quân" và “Trương Vịnh khóc từ” tiếp theo sẽ làm gì.
Hắn còn cảm thấy bất an vì thế cục Tề Quốc biến hoá quá khó lường, cứ như sắp có mưa to gió lớn.
Hắn còn đang phỏng đoán Thiên tử sẽ đối phó thế nào, sẽ thanh tẩy triều chính thế nào, làm sao để tránh làm thương tổn quá nhiều người vô tội, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm...
Thì Tề Thiên tử đã đưa ra lựa chọn của mình rồi.
Hiện giờ mới là ngày thứ ba sau đại sư chi lễ, cũng là ngày thứ ba sau khi Thôi Trữ đâm quân.
Không có khả năng hôm nay mới bắt đầu điều động quân Xuân Tử.
Nói cách khác, lúc Thôi Trữ ám sát Tề đế, hô lên cái câu "Năm Thần Võ ba mươi mốt, Thôi Trữ đâm Khương Thuật!"
Tề đế đã đưa ra phản ứng của mình.
Đối với "Thôi Trữ đâm Quân", đối với "Trương Vịnh khóc từ”...
Đối với việc thế lực sau màn có lẽ sẽ tiếp tục xuất ra thêm nhiều trò nữa...
Tề đế đối phó vô cùng đơn giản.
Chiến tranh.
Một cuộc chiến tranh cực kỳ cường thế, cực kỳ bá đạo.
Dùng thắng lợi áp đảo, nghiền nát tất cả những kẻ không phục, quét bay tất cả âm mưu, trấn áp các nước!
"Thôi Trữ Thứ Quân", chẳng qua chỉ là muốn chứng minh hiện giờ nước Tề không ổn.
Vậy thì để một cuộc chiến tranh cấp quốc gia xảy ra, cho cả thiên hạ xem Đại Tề có bất ổn hay không!
"Trương Vịnh khóc từ”, đơn giản chỉ là muốn chứng minh Đại Tề đãi ngộ công thần hà khắc, khích bác ly gián quân thần.
Vậy thì để một cuộc chiến tranh cấp quốc gia để thiên hạ nhìn xem quân thần Đại Tề có một lòng hay không!
Tề Thiên tử cơ bản là không thèm quan tâm cái thế lực núp dưới mặt nước kia muốn làm cái gì. Ông ta không bao giờ cho phép bọn họ nắm mũi mình dẫn đi, không để mình rơi vào cảnh cứ phải giải thích hiểu lầm và đi truy đuổi.
Ông ta ra lệnh cho Đô thành tuần kiểm phủ đi điều tra, cho Đả Canh Nhân phối hợp hỗ trợ, nhưng chiêu thức thật sự của ông ta, lại là quân Xuân Tử!
Nếu đã công khai tuyên bố là thích khách Hạ Quốc tới ám sát Tề đế, vậy thì tấn công Hạ!
Buổi sáng hôm đó, Trọng Huyền Thắng nói, thích khách có phải là người Hạ quốc hay không không quan trọng.
Hóa ra là ý tứ này...
Thích khách nói thế nào không quan trọng, Hạ Quốc có thừa nhận hay không cũng không quan trọng.
Tề đế có muốn cho rằng thích khách đó là người của Hạ quốc hay không, mới là quan trọng!
Bằng vào sự mạnh mẽ của Tề Quốc hôm nay, thì khắp Đông Vực, đúng như lời Khương Vọng đã nói khi can gián Tề đế, "Phạm ta tất vong".
Đánh loạn chiến trong phạm vi Đông vực, ý nghĩa không lớn, còn dễ khiến cho chư quốc khủng hoảng, phá hỏng bố cục lâu dài của Tề Quốc ở Đông vực, nhưng công Hạ thì khác.
Đầu tiên là "Có cớ để xuất binh".
Giữa Tề và Hạ, vốn đã có quốc hận. Hạ quốc sau khi đổi tên "Thần Võ", cách tính năm đến nay vẫn không thay đổi, cho thấy họ luôn ghi nhớ mối nhục ấy trong lòng, chưa bao giờ quên. Chưa kể lần này, còn có "Thích khách Hạ Quốc" công khai hành thích Tề đế ngay trong Đại sư chi lễ của Tề Quốc. Đây là có cớ để chinh phạt.
Thứ hai, Hạ Quốc là đại quốc của Nam Vực. Công phá quốc gia có cấp bậc này mới thể hiện được thực lực của Tề Quốc. Có câu giết gà dọa khỉ, giết quả trứng gà chắc chắn là chẳng được gì... nhưng giết con khỉ thì rất có hiệu quả!
Tề Thiên tử không đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện "Trương Vịnh khóc từ" nhưng không sao, biện pháp của ông ta cũng đã xử lý luôn ảnh hưởng của việc này!
Đây là bút tích của đấng Thiên tử, có khả năng khuynh đảo giang sơn. Tất cả âm mưu, đối địch, dã tâm, kháng cự... chỉ cần núi cao đổ một cái, là đè bẹp tất cả.
Nhìn kỹ lại, chuyện này chứng tỏ cái gì?
Quân Xuân Tử nói là trong một ngày phá cảnh trăm dặm, đương nhiên Xuân Tử là đội tinh nhuệ chỉ đứng sau đội Thiên Phúc trong Cửu Chốt.
Nhưng điều đó không có nghĩa vừa mới khởi binh, là có thể chỉ trong một ngày từ Tề Quốc đến được Hạ Quốc. Muốn băng qua các nước ở khu vực ở trung gian, đòi hỏi phải có thời gian thương lượng với các thế lực ở đó.
Không có khả năng bảo ta muốn tát Hạ Quốc một cái, là các tiểu quốc dọc đường liền im thin thít. Nhưng nếu thật sự không phải vậy, thì Hạ Quốc hẳn đã biết tin, có được sự chuẩn bị, liên kết với nơi này nơi kia.
Thông thường, những tiểu quốc này, muốn đại quân có thể thông hành đi qua cần mất thời gian bao lâu? Hai tháng? Ba tháng? hay nửa năm?
Binh Sự Đường Tề Quốc cho đáp án là:
Hai ngày.
Xuân Tử Quân đi đến đâu, tiểu quốc ở đó liền nhường đường. Quả thực là để đại quân Tề quốc đi qua quốc cảnh của họ cứ như đi dạo qua vườn nhà!
Đại quân chỉ mất hai ngày đã đả thông một đường thông suốt, còn xông thẳng đến Hạ Quốc. Sau đó chỉ tốn thời gian một ngày, phá cảnh trăm dặm, đến tận Kiếm Phong Sơn!
Nhất là cái nơi Kiếm Phong Sơn này, còn có một ý nghĩa lịch sử quan trọng. Tòa danh sơn trong lãnh thổ Hạ quốc này, chính là nơi xa nhất về hướng tây nam mà Dương quốc đánh tới được vào thời cực thịnh.
Tề Quốc dùng một đội quân chiến đấu vô song, tuyên cáo với cả thiên hạ Đông vực một chuyện ….
Rằng họ lúc này cường thịnh không thua gì Dương quốc khi xưa!
Khương Vọng không khỏi cảm khái: "Vị Thiên tử có khả năng khuynh sơn này, chỉ cần ra tay, là thế cục đã định."
Đâu chỉ thế cục đã định, mà cả bàn cờ cũng bị nước cờ này phá tan tành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận