Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2640: Thượng Tân An (2)

Tài nguyên từ Đạo Môn lại đi chất đống vào đám phế vật sống an nhàn sung sướng của Bạch Vũ quân. Cửu Giang Huyền Giáp ngay cả muốn tăng thêm mấy danh ngạch cũng không được! Vì để các huynh đệ được cân bằng, mỗi lần thu hoạch, Đỗ tướng quân đều không giữ lại chút nào cho bản thân, phân chia hết cho các huynh đệ, bản thân không hề lấy một xu. Lương bổng của hắn cũng thường được mang ra giúp người này hỗ trợ người kia, trong túi lúc nào cũng rỗng tuếch, nói theo lời Đỗ tướng quân ! là "Ta ăn ở đều ở quân doanh, đâu có cần dùng tiền."
Đúng! Đỗ tướng quân đúng là chỉ có một mình, trên dưới đều không có ai, chỉ biết liều mạng không tranh công, nhưng đây lại thành lý do để hắn bị ăn hiếp sao?
Còn cả Đan Quân Duy từ Mạch quốc chuyển tới nữa, vừa đến đã làm Thiên tướng, còn xếp hạng thứ nhất, bên trên có chủ ý gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng?
Lần này Thiên tử xuất tuần đến liên minh, phía trên điều Đỗ tướng quân đi thủ hoàng cung, để Đan Quân Duy "Tạm thời quản lý quân sự", ý đồ đã rành rành ra đó!
Hắn nhận được tin, trong thành Tân An có người muốn giết Đỗ tướng quân.
Không, các huynh đệ tuyệt đối không cho phép!
Trước khi tới Tân An, Đỗ tướng quân chỉ để lại cho hắn một câu, bảo hắn lãnh binh lên Tân An, cứu tính mạng tướng quân, sau đó thanh quân trắc, gột rửa càn khôn!
Nên hắn đã mặc giáp, triệu tập thân tín, hiện tại chỉ thiếu một chuyện !
Làm thịt tên ngốc của Mạch Quốc kia, để trong quân chỉ còn một hướng gió mà thôi!
Dương Doãn mang theo thân tín, người người cầm đao, đằng đằng sát khí đi vào doanh trướng của Đan Quân Duy... Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc đó Đan Quân Duy đang ngồi dựa vào ghế, chân gác lên quân án, thờ ơ xem binh thư. Đột nhiên giương mắt lên, thấy màn trướng được vén ra, đám người Dương Doãn đằng đằng sát khí đi vào.
Hắn xoay người nhảy đến góc doanh trướng, quát to:
"Khoan đã! Người một nhà!"
Dương Doãn choáng váng.
Đan Quân Duy nói tiếp:
"Thanh Quân trắc đúng không? Tính ta một suất! Ta thề sống chết ủng hộ Đỗ tướng quân, ta là bộ hạ trung thành của Đỗ tướng quân!"
Đao của Dương Doãn, nhấc lên không được, hạ xuống cũng không được, cảm xúc đã chuẩn bị sẵn cũng không còn. Suy nghĩ, nhịn không được hỏi:
"Vì sao?"
Thấy Dương Doãn không rút đao chém, Đan Quân Duy bình tĩnh hẳn, buông binh thư, phủi phủi góc áo, chắp tay:
"Người thì phải đi lên chỗ cao, đây là lý do ta chuyển sang đầu quân cho Trang quốc. Nhưng rõ ràng, thứ Trang Cao Tiện cho ta không phải là cao nhất."
Đùa à, Bác Vọng Hầu Đại Tề hứa cho hắn quân chức của Tề Quốc đó! Làm xong việc lớn này, hắn sẽ đến Cửu Tốt Thu Sát Quân của Đại Tề. Ai mà muốn ở đây lục đục với hạng người như Lâm Chính Nhân, còn phải chịu đựng sự nghi kỵ của Trang Cao Tiện - những gì ông ta đã nói trước khi chiêu hàng, và những gì ông ta trao cho sau khi chiêu hàng, hoàn toàn khác hẳn!
"Lớn mật!"
Dương Doãn trợn mắt:
"Ngươi dám gọi thẳng tên của Thiên tử!"
Đan Quân Duy nhấc tay thề:
"Trong lòng ta chỉ có Đỗ tướng quân, không biết Thiên tử nào hết!"
Dương Doãn hừ một tiếng, đao lại trở về trong vỏ.
Có Đan Quân Duy phối hợp, mọi chuyện trở nên dễ dàng vô cùng. Các thủ đoạn Trang Thiên tử lưu lại để kiềm chế Cửu Giang Huyền Giáp, ví dụ gông xiềng do ông ta tỉ mỉ tạo ra... Đan Quân Duy đều có chìa khóa.
Dương Doãn đột nhiên phát hiện, Đỗ tướng quân hình như không đơn giản như mình tưởng!
Nhưng quản mẹ nó cái đó làm gì, đã đến bước này, đến cũng đã đến rồi. Giống như bên ngoài quân doanh đã bắt đầu hô khẩu hiệu mới, vang rền như núi hét sông gầm !
Tân An! Cứu tướng quân! Thanh quân trắc!
Vậy thì, xách đao lên!
Mẹ ngươi chứ, đám lão tử liều mạng nửa đời người, đến Tân An hay đến chiến trường khác, rốt cuộc có gì khác nhau đâu!
Bầu trời âm u.
Không biết tại sao, lại làm người ta nhớ tới giao thừa năm ấy.
Cái tên xách bao lớn bao nhỏ muốn áo gấm về làng đó, đã dừng bước ở bên ngoài thành vực, vĩnh viễn không thể quay lại... thời khắc Giao thừa ngày xưa.
Đỗ Dã Hổ như một tòa tháp sắt, đứng sừng sững ngoài cửa cung.
Vẫn đang là tân xuân, không khí vui mừng vẫn còn chưa hết. Không lạnh lẽo như trong cung, trong thành Tân An, nhà nhà huyên náo.
Hắn đứng ở ranh giới giữa lạnh lẽo và ồn ào.
Như trở thành đường ranh giới của bản thân.
Tất cả những niềm vui kia, đã vĩnh viễn không còn liên quan gì đến hắn.
Hắn cũng không thuộc về hoàng quyền lạnh lẽo này.
Đỗ Dã Hổ im lặng nhìn chằm chằm, không nói gì, chờ đợi.
Thị vệ đằng sau rì rầm thảo luận sau giờ trực nên đi dâu uống rượu, những binh lính đến từ Bạch Vũ quân này không chịu quản giáo, hắn cũng lười quản.
Hắn là một người ngu dốt.
Đoạn Ly từng nói với hắn, hắn không có tư cách chơi tâm cơ với người khác. Thứ duy nhất hắn làm được, là liều mạng, nhưng liều mạng không đáng tiền, giá trị nó bày ra không xứng đáng với bản thân, để chờ đợi một cơ hội có lẽ không bao giờ xuất hiện.
Không đợi được, là mệnh không tốt.
Đến lúc đó, hắn nhất định liều mạng.
Bầu trời từng chút từng chút một tối dần.
Rất nhiều buổi hoàng hôn, hắn đều nghĩ ! thì ra bầu trời là tối đi từng chút từng chút một như thế? Vậy vì sao bầu trời thành Phong Lâm lại là đột ngột tối sầm đi, tối một cách quyết tuyệt như vậy?
Thành Phong Lâm... chẳng còn mấy người nhớ rõ nữa.
Trên bản đồ Trang quốc, nó không còn tồn tại, trong sử sách Trang quốc cũng chỉ là một nét bút lướt qua.
Mọi người chỉ nhớ đến tấm bia sinh linh, bản văn bia mà Trang Cao Tiện tự tay viết xuống. Người đời đánh giá nó là "Cảm động sâu sắc, Thiên tử chí hoài."
Đỗ Dã Hổ không biết tài văn chương là cái gì, hắn học chữ rất vất vả, đọc phải mò từng từ chữ một.
Trên thân thể đất nước này đã xuất hiện một vết thương rất lớn, vậy mà sao ngắn ngủi chỉ có mấy năm đã bị quên đi, như chưa từng xảy ra như vậy?
Đỗ Dã Hổ là một người ngu dốt.
Hắn không hiểu.
Hắn cũng không hỏi.
Hắn chỉ yên lặng chờ.
Chờ mặt trời mọc lên mỗi ngày.
Chờ thời khắc chuyển đổi kế tiếp.
Chờ đến khi mặt trời sắp lặn, từ phố dài phía xa vọng đến tiếng bước chân chỉnh tề, chờ màu sắc phía sau lưng đám người gọi là Bạch Vũ tinh nhuệ đều mất đi màu sắc ! đây là âm thanh quân đội dàn phương trận tiến lên!
Hắn mới mò tay ra sau lưng, gỡ giản xuống.
Giản này là thứ Đoạn Ly để lại cho hắn. Là song giản nhưng chỉ còn một cái, tên là "Tống Tang".
Không phải đưa mình, thì là đưa...
"Trang Cao Tiện!"
Hắn đột ngột xoay người, như tượng đá ngàn năm im lặng cuối cùng cũng gõ vang tiếng trống của trái tim. Suốt thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, dòng máu nóng như dung nham chảy dưới lòng đất từ kẽ nứt lao ra, rào rạt dâng trào!
Ác Hổ Sát phóng lên cao, kết thành một hư ảnh mãnh hổ màu máu, chân đạp lên vương cung, ngửa mặt lên trời thét dài.
Hắn sải bước tiến về phía trước, trọng giản từng thuộc về Đoạn Ly nện mạnh xuống cửa cung ! Ầm! Đập nát cửa cung đã ba trăm năm của Trang quốc!
Hôm nay, Đỗ Dã Hổ, đập vỡ vương cung Trang quốc!
Mấy chục binh sĩ Bạch Vũ quân ở đằng sau hắn vốn đang mồm năm miệng mười hỏi "tình hình ngoại thành thế nào?"
, "Đỗ tướng quân chúng ta giờ phải làm sao?"
, còn đang chưa hiểu vì sao không nghe có lệnh, sao hôm nay lại có quân đội vào thành, còn đang xoắn xuýt sao ở trong thành lại không có phản ứng... đều ngây hết cả ra, câm như hến!
Là tạo phản hả?
Là tạo phản phải không!
Tướng lãnh trẻ tuổi có sức ảnh hưởng nhất Trang quốc hiện nay, người có công huân lớn nhất trong đám tướng lĩnh trẻ tuổi, dũng sĩ từng đến Tỏa Long Quan, chủ tướng của Cửu Giang Huyền Giáp... Hắn, hắn, hắn, tạo phản!
Cửu Giang Huyền Giáp là đội quân đứng đầu Trang quốc, hồi chủ tướng đương nhiệm Đoạn Ly còn tại vị, nó là chiến đao sắc bén nhất Trang quốc.
Bây giờ đao này lại tự cắt vào đất nước mình, quốc thế dao động!
Chiến sĩ chân chính đại diện cho quốc gia đi chém giết đẫm máu khắp nơi, vào thời khắc này, gân giọng hò hét, gào thét, tràn ngập huyết khí, vang vọng khắp khu vực phòng thủ thành Tân An.
"Chiến tin khẩn cấp! Cửu Giang Huyền Giáp tiếp quản thành phòng! Không phân biệt quân dân, bất kể thân phận, đóng cửa không ra sẽ được bảo đảm bình an, kẻ nào chặn đường tất sát không tha!"
Tiếng lệnh liên tiếp, trấn áp Tân An.
Dương Doãn kết trận mang theo sát khí, gào vang trên đường, mỗi một tiếng hô đều có ngàn quân phụ trợ, âm vang như sấm:
"Quốc sĩ biên cương đẫm máu, gian thần lộng quyền đương triều, thiên hạ này không còn ổn định! Cửu Giang Huyền Giáp hôm nay vào kinh, chỉ giết kẻ ác, không thương tổn người vô tội!"
"Thành vệ quân, tước vũ khí!"
"Bạch Vũ quân, bế doanh!"
"Tập Hình Ti, đóng cửa!"
"Thành Tân An, im lặng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận