Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1179: Đắc Ý

Khi thấy biển lửa ập tới, sóng lửa cắn nuốt lẫn nhau.
Tất cả nguyên lực ngoài hệ Hỏa đều bị đuổi tản đi hết.
Khương Vọng ở trên khán đài suýt nữa thì không kìm nén được hạt giống thần thông trong nội phủ thứ nhất.
Khi cùng lúc nhìn thấy hai môn thần thông hệ Hỏa mạnh mẽ, Tam Muội Chân Hỏa của hắn cũng kích động theo!
Nếu chỉ xét tới trình độ khai phá thần thông, có lẽ hắn cũng không thể tham dự vào trong đó.
Thế nhưng dựa vào Hỏa Giới - Vạn Vật Sinh Diệt, cũng chưa hẳn không thể đọ sức. Nhất là trong hoàn cảnh chỉ có nguyên lực hành Hỏa này, rất thích hợp cho Hỏa Giới nảy mầm.
Đây chính là nơi tụ hợp thiên kiêu của tất cả các quốc gia, hầu như tại mọi thời điểm đều có người có thể bốc lên chiến tâm của hắn.
Quá tốt, loại cảm giác này quá tốt đi!
Hai người trong biển lửa, cũng nhờ vào Càn Dương Đồng mà bị hắn quan sát rõ không bỏ sót gì.
Dù không có Càn Dương Đồng, dựa vào trình độ hành Hỏa của hắn, cũng không khó để nhìn rõ.
Trong tầm mắt của hắn, Chu Tước cùng với Hồng Liên đang đứng đối lập với nhau.
Hai mảnh biển lửa va chạm với nhau, khó phân cao thấp.
Cắn nuốt lẫn nhau, cũng tự triệt tiêu nhau.
Mà trong biển sao xa xôi, hầu như đồng thời có hai điểm sáng xuất hiện.
Hai người đang giao chiến, Tinh Quang Thánh Lâu cùng sáng lên, sừng sững tại tinh vực Nam phương Chu Tước!
Ánh sao đổ xuống như thác nước.
Chu Tước sau lưng Trung Sơn Vị Tôn, một luồng lửa vàng kim xuất hiện quanh người nó, càng lộ ra thần thánh bất phàm.
Mà Hồng Liên phía sau Yến Thiếu Phi, cũng có hai luồng lửa dài nhỏ màu bạc lưu chuyển quanh đài sen, như rồng lại như rắn.
Hai người đang va chạm, lại làm ra lựa chọn giống nhau.
Dùng ánh sao của Tinh Khung Thánh Lâu để gia trì thần thông.
Khương Vọng bỗng hiểu ra, có lẽ không phải bọn họ ăn ý với nhau, mà vì... đại khái đây là chính đồ tại cảnh giới Ngoại Lâu của thần thông hệ Hỏa.
Dùng Tinh Quang Thánh Lâu tương ứng để phụ trợ việc khai phá thần thông, sinh ra Linh tướng thần thông ...
Như Chu Tước và Hồng Liên này vậy.
Hai người kia khác nhau nhưng cùng một đích đến.
Như vậy sau khi mình tăng lên tới Ngoại Lâu, đại khái đã biết làm thế nào để tiếp tục khai phá Tam Muội Chân Hỏa. Dẫn Tinh Lâu, uẩn dưỡng Linh tướng, đạp lên con đường này mà đi về phía trước là được.
Chu Tước lượn quanh biển lửa, tăng cường uy năng của biển lửa màu đỏ rực.
Hồng Liên cũng liên tục xoay tròn, làm cho uy năng của biển lửa đỏ thẫm tăng cường.
Song phương đối đầu dựa vào cấp độ khai phá thần thông, đều không kém nhau, sự hiểu biết và cách vận dụng Tinh Quang Thánh lâu cũng khó phân cao thấp.
Cứ tiếp tục như vậy, đại khái cũng chỉ là đối đầu tu vi một cách thuần túy.
Trước khi ngọn lửa dập tắt, lực lượng thần thông biến mất, không ai biết được bên nào thắng bại.
Là thiên kiêu Kinh quốc, Trung Sơn Vị Tôn cũng không muốn thấy tình cảnh như vậy. Y nên dùng ưu thế áp đảo mà giành thắng lợi, chứ không phải dựa vào kiên trì, so đấu căn cơ.
Xuất thân của đối thủ cũng không phải là lục đại cường quốc, chẳng qua là du hiệp của Ngụy quốc mà thôi!
Y có nhiều lựa chọn hơn, sao lại chỉ dùng môn thần thông này để phân ra thắng bại?
Cường giả không như thế.
Trung Sơn Tôn Vị đẩy nắm đấm về phía trước, rồi bứt ra lùi về phía sau.
Khi lùi nhanh ra sau, một quyền giơ lên!
Ngay lập tức, binh sát bay lên như vòi rồng.
Mà con Chu Tước kia thì ngửa đầu hú dài, nuốt lửa vào bụng, biển lửa vô tận bị hấp thu hết.
Hai cánh vỗ mạnh, mang theo đuôi lửa thật dài, quấn quanh với vòi rồng binh sát.
Đồ đen lẫn lộn, Long Tước quấn giao.
Theo một quyền của Trung Sơn Vị Tôn đánh về phía trước, tiếng kêu vang lên, lao thẳng về phía Yến Thiếu Phi.
Đây là sát pháp do thần thông, Thánh lâu và bí thuật binh đạo hợp lại thành, là một trong những át chủ bài của y dùng để tranh ngôi vị quán quân.
Lúc này không dùng, chờ tới khi nào?
Sát pháp - Long Tước Binh Sát!
Thế nhưng ngay lúc này, Trung Sơn Vị Tôn nghe được tiếng kiếm reo.
Đó là một tiếng kiếm reo cực nhẹ và cực nặng, giống như có vô số chuyện cũ không dám nhớ lại, rơi vào trên thanh kiếm này.
Cố hương mộng cũ tìm nơi nào.
Biển lửa đỏ thẫm cũng không thừa cơ quét ngang mà lại tương phản, hầu như khi Chu Tước thu hồi biển lửa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Yến Thiếu Phi cũng thu hết về Hồng Liên.
Trung Sơn Vị Tôn có sự kiêu ngạo của thiên kiêu quốc gia bá chủ, Yến Thiếu Phi cũng có sự kiêu ngạo của hào hiệp Ngụy quốc.
Thứ mà Trung Sơn Vị Tôn không muốn, Yến Thiếu Phi cũng như vậy!
Cho nên bọn họ làm ra lựa chọn giống nhau.
Thứ duy nhất khác biệt là, Trung Sơn Vị Tôn ra quyền, Yến Thiếu Phi lại rút kiếm.
Trang phục của Yến Thiếu Phi rất bình thường, bình thường tựa như có thể thấy ở khắp nơi.
Thế nhưng kiếm của gã, chỉ cần xem vỏ kiếm là biết thanh kiếm này có giá trị liên thành.
Móc dây ngọc, hoa văn bạc, dát vàng, khảm đá quý.
Tay nghề của tông sư, báu vật hiếm thấy.
Khi thanh kiếm này ra khỏi vỏ, chính là long đằng cửu thiên, phượng minh bát hoang, như mặt trời ban trưa, có phong tư tuyệt thế.
Kiếm dài ba thước rưỡi, lưỡi kiếm sáng lấp lánh.
Kiếm này không có đốc kiếm.
Ngay trước chuôi kiếm chính là lưỡi kiếm.
Bởi vì độ sắc bén của nó không thể bị ngăn cản.
Đây là một thanh kiếm vô cùng chói mắt, là một thanh kiếm vừa sinh ra đã muốn cướp đi mọi ánh sáng.
Thế nhưng trên tay Yến Thiếu Phi, nó lại rất dịu dàng, nặng nề và... đau thương như thế.
Yến Thiếu Phi rút kiếm ra, đâm vào Hồng Liên.
Hồng Liên như được huyết ngọc điêu khắc thành đi tới mũi kiếm, chưa từng run rẩy dù chỉ một chút.
Thế nhưng nó làm cho người ta có một loại cảm giác nặng nề.
Sức nặng mà sinh mạng không thể chịu đựng nổi.
Tội nghiệt cả đời đều ở trong đó, đều gánh trên thân kiếm này.
Cho nên dù thanh kiếm này xán lạn tới lóa mắt như thế nào, hiện tại lại lạnh lẽo thê lương tới như vậy.
Kiếm này, đã không chịu nổi sức nặng!
Kiếm của Yến Thiếu Phi cứ đâm vào Hồng Liên như vậy, sau đó đưa nó về phía Trung Sơn Vị Tôn.
Giống như đưa đóa Hồng Liên nặng nề này, cho Long Tước điên cuồng kia.
Long Tước hỗn loạn, cùng há to miệng. Hồng Liên hạ xuống, ảm đạm điêu linh.
Bọn chúng va chạm vào nhau.
Long Tước Binh Sát, Kiếm Thiêu Hồng Liên, va chạm chính diện.
Không có âm thanh nào truyền ra.
Ngay cả ánh sáng cũng rất chậm chạp.
Từng cánh hoa sen nhẹ nhàng rơi xuống.
Từng sợi lông vũ Chu Tước cũng lượn lờ giữa không trung.
Binh sát và Kiếm khí cùng bay tán loạn.
Mọi thứ đều trở nên chậm chạp.
Là loại "chậm chạp" đánh lừa thị giác.
Bởi vì khó mà bắt kịp chi tiết cảnh tượng khủng bố này, cho nên mang tới cho người xem cảm giác "chậm chạp" sai lầm.
Cho đến khi...
Một cánh hoa sen rơi trên mặt đất.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, nổ làm tỉnh đám khán giả trên khán đài.
Cũng rất giống nổ "tỉnh" cả tòa đài diễn võ này.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tiếng nổ vang lên.
Từng sợi lông vũ của Chu Tước bị chém nát, cùng với cánh hoa sen lụi tàn cùng nổ tung lên.
Kiếm khí bị đánh nát bay tán loạn, Binh sát bị cắt đứt cũng điên cuồng bay lượn đầy trời.
Từng ngọn lửa lượn vòng quanh bốn phía.
Đỏ rực giống hoa, mà lại đỏ thẫm giống máu.
Trong thế giới hoa và máu này, Yến Thiếu Phi bước tới.
Gã như đang đặt chân lên vườn hoa, đâm thẳng một kiếm vào trong biển hoa rực rỡ.
Một kiếm này tạo ra ánh sáng rực rỡ làm người ta không thể nhìn thẳng, linh động, tự do, nhanh nhẹn!
Có một loại khí thế "sẽ đi tới tuyệt đỉnh, ta sẽ là đỉnh của núi cao".
Thản nhiên, tự nhiên, sáng chói!
Tẩy sạch ngụy trang tầm thường, lộ ra siêu phàm thoát tục.
Giống như khi đánh bay Hồng Liên, nó mới cho thấy bản chất của bản thân!
Mời người thử trường kiếm, nhân vật đủ phong lưu.
Người này là Yến Thiếu Phi, hiệp khách Ngụy quốc.
Kiếm này có tên "Đắc Ý", được Ngụy đế tặng trước khi lên đường.
Khi đó y nói ...
Anh hùng thiên hạ, sẽ thấy "Đắc Ý"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận