Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1027: Hương Linh Nhi

Từ trong không gian Hồng Mông lui ra ngoài, Khương Vọng lắc đầu mỉm cười.
Trước đó hắn không ngờ một lần tiến vào trong đó lại có được chỗ tốt như vậy, thành tựu Thanh Văn Tiên Thái.
Hắn lại thử thêm mấy lần.
Đương nhiên không còn biến hóa đặc biệt gì khác.
Khương Vọng đẩy cửa phúc địa, đi vào chính là không gian Hồng Mông, đi ra chính là không gian phúc địa của mình.
Hắn cũng không nói chuyện với ai, tới tới lui lui mấy lần, xác định thực sự không có thu hoạch gì, mới ném ra sau đầu.
Khương Tước gia mỗi ngày trôi qua rất phong phú mà không biết, trong không gian Hồng Mông, mấy tên Cổ Phú Quý, Thượng Quan, Triệu Thiết Trụ đều đang mắng hắn khoe khoang.
Điều chỉnh Bát âm Phần Hải đã xong trước đó mấy ngày.
Sau khi Bát âm Phần Hải được điều chỉnh xong, so với trước kia, uy năng lại tăng lên khoảng một phần, nhưng còn chưa thể đột phá lên cấp Giáp thượng phẩm.
Trong thời gian này, hắn còn tham dự một lần khiêu chiến phúc địa.
Khương Tước gia đã đánh tới đệ nhị Thái Hư Huyễn Cảnh, lại lần nữa thành thật dứt khoát chiến bại.
Trước khi khiêu chiến, hắn đã tính toán ngoài Lạc Lối ra thì không giữ lại chút nào, nhưng cuối cùng... vẫn giữ lại rất nhiều.
Dù sao cũng không có nhiều cơ hội ra tay.
Từ Kê Lung sơn xếp hạng thứ bốn mươi ba rớt xuống Đồng Bách sơn xếp hạng thứ bốn mươi bốn. Mỗi tháng sinh công lại ít đi mười điểm, cuối cùng được ba trăm tám mươi điểm.
Một đường đi tới, rõ ràng hết thảy đều phát triển, duy chỉ có ở mảnh phúc địa, từ đầu tới cuối vẫn luôn trượt dốc.
Cũng không biết có phải những người kia đã biết trong phúc địa xuất hiện một kẻ yếu hay không. Tóm lại qua lâu như vậy, Khương Vọng chưa từng gặp một lần bỏ quyền thi đấu, mong muốn làm chậm bài danh trượt xuống vẫn liên tục thất bại.
Điều này làm hắn rất hoài niệm vị cường giả trước đó, cố ý học quân tử thời xưa lúc Cửu Kiếm tàn chiêu mới đến khiêu chiến.
Nhưng ít nhất bây giờ Khương Vọng đã không còn cảm thấy có lỗi về chuyện này.
Cho dù là ai thua liên tục như vậy, bất kể kiêu ngạo tự phụ cỡ nào cũng tập thành thói quen.
Quả thật là đánh không lại.
Đành coi nó như là cơ hội so chiêu với cường giả mỗi tháng một lần.
Tưởng tượng như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khương Vọng an ủi bản thân một phen, tạm thời kết thúc tu luyện, rời khỏi chỗ mà Lữ Tông Kiêu giúp hắn chuẩn bị, quay về viện lạc chuyên dụng để bế quan.
Đương nhiên không phải hắn cần nghỉ ngơi, trên chuyện tu luyện hắn chưa từng nghỉ ngơi.
Chẳng qua tính toán thời gian, bên Chính Sự đường chắc là đã có kết quả.
Lần bế quan này thu hoạch rất khá, khiến Khương Vọng tự tin hơn, bước chân cũng thoải mái hơn.
"Ai da!" Một tiếng hô đau trong trẻo vang lên.
Một tiểu cô nương ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, đại khái vừa rồi trèo tường, kết quả không cẩn thận ngã xuống, té đến nghiêng ngã lộn xôn.
Lữ Tông Kiêu chuẩn bị viện lạc này, rõ ràng ở chốn nội thành phồn hoa, nhưng lại khá vắng vẻ.
Trong ồn ào có được yên tĩnh, tất nhiên là thượng phẩm.
Khương Vọng ra đến cửa, vừa vặn đối diện tường viện.
Tiểu cô nương nôn nóng sốt ruột này cứ thế té ngã ở trước mặt hắn.
Tiểu cô nương té xuống đất, nghiêng đầu qua, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhó, nước mắt rưng rưng nhìn Khương Vọng: "Giúp..."
"Không cần phải sợ." Khương Vọng ấm giọng nói: "Ta gọi người đến giúp ngươi."
"Nhanh ..." Tiểu cô nương chớp chớp mắt, trên lông mi còn mang treo nước mắt, hơi mê man.
"Người đâu!" Khương Vọng gọi một tiếng.
Một gã vệ binh không biết từ đâu chui ra, cấp tốc chạy tới trước mặt Khương Vọng, cúi đầu hành lễ: "Khương đại nhân, có gì cần phân phó?"
"Đưa tiểu cô nương này đi chữa trị vết thương." Khương Vọng dặn dò: "Phí tổn cứ tính trên người của ta."
"Tuân lệnh."
Tên vệ binh mà Lữ Tông Kiêu phái tới rất nhanh nhẹn, quay người lại bế tiểu cô nương kia lên, bịch bịch bịch chạy tới ngõ nhỏ bên ngoài.
Hương Linh Nhi đường đường là đệ ngũ Thiên Hương Tam Phân Hương Khí Lâu, lúc này lại ngơ ngác.
Sao lại phát triển thành dạng này...
Chẳng lẽ ta đã để lộ tu vi ra? Không thể nào, ta che giấu khí tức ngay cả tu sĩ Ngoại Lâu cũng không thể nhìn thấu.
Nàng vốn đã chuẩn bị đầy đủ biện pháp để tiếp cận, nhưng không ngờ bước đầu tiên đã thất bại.
Vậy mà tên họ Khương này lại tùy tiện gọi người tới đưa nàng đi!
Chẳng lẽ do lão nương không đủ đáng yêu? Hay là té sấp xuống tư thế không đủ đáng yêu?
Có còn lòng thương xót nữa không!
Người Tề quốc đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!
Nhưng cho dù trong lòng nàng có gào thét ra sao, bây giờ nàng cũng không thể quay người được, nhảy nhót từ dưới đất lên, chẳng phải sẽ tự để lộ sao?
Hương Linh Nhi tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Vệ binh kia rất tận chức trách, vừa ôm nàng chạy vừa lay lay nàng: "Tiểu cô nương, cố một chút! Đừng ngủ thiếp đi! Sắp tới y quán rồi!"
Kiểu này làm cho người ta thật quá mất mặt!
Để cho ta đi chết đi...
Hương Linh Nhi im lặng che mặt.
Bên kia, Khương Vọng lắc đầu, tự đi về phía Thái Hư Giác Lâu, trong thời gian này chắc Trọng Huyền Thắng cũng đang ở gần đây.
Tiểu cô nương vừa rồi xác thực rất đáng yêu, quả thật rất đáng thương.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có một chút cảm giác mất tự nhiên, không bỏ đi được.
Nhưng hắn cũng không đến mức vì một chút mất tự nhiên không rõ ấy mà không thèm để ý tới. Chẳng qua dựa theo một tiếng ngã xuống đất và tiếng hít thở kia để phán đoán, tiểu cô nương này bị thương không nghiêm trọng lắm, cho nên cứ tùy tiện tìm một chỗ y quán là được.
Hắn đương nhiên cũng biết một ít đạo thuật chữa trị, nhưng chỉ là công phu mèo ba chân, có thể không mất mặt thì tốt nhất không nên mất mặt.
Trong Thái Hư Giác Lâu không còn chỗ ngồi, sinh ý thịnh vượng. Hai đội vệ binh mà Lữ Tông Kiêu phái đến đóng quân có hiệu quả cực tốt, khiến cho nơi này luôn duy trì trật tự.
Chỉ dựa vào bản thân Đức Thịnh Thương Hội sẽ rất khó làm được điểm này.
Có điều Trọng Huyền Thắng không có ở Thái Hư Giác Lâu, cũng không ở sòng bạc Đại Nguyên mà đang ở bên trong một gian phòng trà. Y mới xây một trà lâu, nhờ vào nhân khí hiện tại của Thiên Phủ thành, làm ăn cũng rất tốt.
"Bây giờ ta đang tu thân dưỡng tánh." Trọng Huyền Thắng nhấp một hớp trà, chậm rãi nói.
"Ồ." Khương Vọng tỏ vẻ rất tin tưởng, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
"Này này." Trọng Huyền Thắng hấp tấp ngăn lại nói: "Là nhị đông gia của Đức Thịnh Thương Hội, ngươi đã xuất quan rồi thì cũng nên làm chút chuyện đi, đúng không? Tháng này đã qua phân nửa, Tam Phân Hương Khí Lâu bên kia, ngươi đi thu một chút sổ sách đi!"
Khương Vọng: ...
Dù đã qua hơn nửa tháng năm, nhưng chẳng phải Tam Phân Hương Khí Lâu vừa mới xây dựng không lâu sao? Lúc này mới được mấy ngày chứ, ngươi lại đi thu sổ sách gì!
"Nhanh đi đi." Trọng Huyền Thắng lên tiếng thúc giục.
"Chuyện này tùy tiện tìm một tên quản sự là có thể xử lý được mà." Khương Vọng nhìn y: "Ngươi có ý gì?"
Trọng Huyền Thắng nhích mông: "Nghe nói bên kia có tu sĩ Siêu Phàm tới. Triều đình hạn chế rất nghiêm ngặt phương diện này, trong loại tổ chức bắt ngang khu vực này, có tu sĩ Siêu Phàm không thành vấn đề, nhưng nếu tu sĩ Siêu Phàm ở lãnh thổ Tề quốc truyền thụ lực lượng Siêu Phàm, đó là chưa báo lên mà tự mình thành lập thế lực Siêu Phàm, sẽ bị tấn công nghiêm trọng. Dù sao cũng là việc buôn bán do ta tiến cử, ngươi hỗ trợ đi xem một chút, cảnh cáo một tiếng, tránh để sau này xảy ra chuyện."
Khương Vọng vừa định hỏi sao ngươi không tự mình đi đi, ngước mắt lên lập tức nhìn thấy Thập Tứ.
"Được." Hắn không nói nhảm, mà quay người rời khỏi trà lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận